Câu chuyện rừng mơ của Tào Tháo.
Một năm vào mùa hạ, Tào Tháo thống lĩnh quân đội đi đánh Trương Tú. Đường hành quân rất khó khăn, trời nóng như đổ lửa, bầu trời không một gợn mây, mặt đất nóng giẫy, oi bức vô cùng. Quân đội của Tào Tháo đã hành quân nhiều ngày, suốt dọc đường toàn là núi non hoang sơ trơ trọi, không có bóng người, trong phạm vi vài chục dặm không hề có nguồn nước, tướng sĩ đều rất mệt mỏi. Nhiều người môi miệng khô nẻ đến bật máu, cứ đi được mấy dặm đường lại có người say nắng ngã xuống. Những binh sĩ thân thể cường tráng dần dần cũng khó mà trụ nối.
Nhìn thấy khí thế của binh sĩ ngày càng sa sút, Tào Tháo rất sốt ruột, bèn gọi người dẫn đường đến, hỏi nhỏ: “Gần đây có nguồn nước nào không?”
Người dẫn đường lắc đầu nói: “Suối nước ở phía bên kia núi, đường đi còn rất xa.”
Tào Tháo ngoảnh nhìn đoàn người ngựa mệt mỏi, nghĩ một lát rồi nói: “Không được, thời gian đã không còn kịp nữa!” Tào Tháo nhìn rừng cây phía trước, trầm tư một lát, rồi nói với người dẫn đường: “Ngươi không được nói gì, ta sẽ nghĩ cách”, ông ta nghĩ thầm, lúc này cho dù có hạ lệnh yêu cầu quân lính tăng tốc cũng vô ích, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế cũng không phải là cách. Làm thế nào để tìm ra một biện pháp vẹn cả đôi đường, vừa có thể vực dậy khí thế của binh sĩ, lại có thể giúp cho các binh sĩ hết cơn khát.
Tào Tháo chợt nghĩ ra một biện pháp hay, bèn thúc ngựa đến trước đoàn quân, chỉ roi ngựa về phía trước, nói với các binh sĩ đang sức cùng lực kiệt rằng: “Phía trước kia có một rừng mơ rộng lớn rất sai quả, hãy mau lên đường, đi hết trái núi này sẽ đến rừng mơ đó!”
Các binh sĩ nghe vậy, nước miếng tứa ra đầy miệng, như là đã ăn được quả mơ thực, tỉnh thần phấn chấn hơn, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều, người nọ dìu người kia đi mau về phía trước. Sau đó, cho dù không tìm thấy rừng mơ, nhưng nhờ sự khích lệ của ý chí, cuối cùng họ cũng đến được nơi có nước.
Vua có nuôi một con mèo quý, ngày nào cũng được ăn sơn hào hải vị và được chăm sóc kỹ lưỡng. Trạng Quỳnh thấy ghét quá nên lén ăn cắp mang về nhà. Do ăn ở sung sướng quen nên con mèo chê cơm cá quê mùa, nó nhịn ăn mấy ngày. Thấy con mèo đã đói lắm rồi, Quỳnh mang 2 phần thức ăn: một phần sơn hào hải vị, một phần là đầu tôm. Khi chú mèo tiến đến định ăn phần thức ăn ngon, Trạng Quỳnh tức thì dùng roi đánh cho nó đau. Đói quá mèo đành phải sang ăn cơm đầu tôm nghèo hèn. Một thời gian rồi mèo cũng quen, không bao giờ dám bén mảng đến đồ ăn ngon nữa. Quần thần chạy khắp nơi tìm mèo cho vua thì biết Trạng Quỳnh có một con. Vua cho đòi Trạng Quỳnh mang mèo tới. Vừa thấy con mèo, thấy giống mèo của mình, vua hỏi: - Sao nó giống mèo của trẫm thế? Hay khanh thấy mèo của trẫm đẹp bắt đem về, nói cho thật! - Tâu bệ hạ, bệ hạ nghi cho hạ thần bắt trộm, thật là oan, xin bệ hạ đem ra thử thì biết. - Thử thế nào? Nói cho trẫm nghe . - Muôn tâu bệ hạ, bệ hạ phú quý thì mèo ăn thịt ăn cá, sơn hào hải vị, còn hạ thần nghèo túng thì mèo ăn cơm với đầu tôm, rau luộc. Bây giờ để hai bát cơm ấy, xem nó ăn bát nào thì biết ngay. Vua sai đem ra thử. Con mèo chạy thẳng đến bát cơm rau với đầu tôm ăn sạch. Quỳnh nói: - Xin bệ hạ lượng cho, người ta phú quý thì ăn cao lương mỹ vị, bần hàn thì cơm hẩm rau dưa. Mèo cũng vậy, phải theo chủ. Rồi lạy tạ đem mèo về.
tất cả là do phản xạ điều kiện:khi khát thấy mơ ngon nước miếng chảy ra sẽ đỡ cơn khát con mè khi ăn đò kia thì đã thích nghi với cuộc sống với điều kiện sống mới