Lão Hạc là một người nông dân nghèo, vợ mất sớm. Lão chỉ có một đứa con trai nhưng vì hoàn cảnh nghèo khó, Lão Hạc không đủ tiền để lo cho đứa con việc cưới xin. Không lấy được vợ, người con trai quẫn trí bỏ làng đi làm đồn điền cao su, với một ước muốn viển vông ” tiền trăm thì mới về”. Trước khi đi người con trai đã đưa cho Lão Hạc vài đồng bạc và một con chó làm kỉ niệm. Người cha mất con, ngày đêm mong nhớ về con, lão coi con chó của con tặng như là người con của mình, lão yêu thương, quý mến con chó, đặt tên cho nó cái tên gần gũi ” Cậu Vàng”. Lão Hạc thường đi bày tỏ tâm sự với ông Giáo- người hàng xóm thân cận.
Lão Hạc có một hoàn cảnh gia đình bất hạnh: Vợ lão mất sớm, còn một người con trai thì anh ta vì phẫn chí mà bỏ đi cao su. Lão Hạc còn lại một mình với một mảnh vườn và một con chó vàng. Con chó ấy là của anh con trai để lại, lão cưng chiều nó như con, luôn miệng gọi "cậu Vàng". Nhưng cuộc sống khốn khó, lão bán chó để dành mảnh vườn cho con dù vô cùng đau khổ, dằn vặt. Lão mang tiền dành dụm được gửi ông giáo và nhờ ông trông coi mảnh vườn. Không muốn phiền đến mọi người, lão từ chối hết thảy sự giúp đỡ của ông giáo. Một hôm, lão xin Binh Tư một ít bả chó nói là muốn bẫy một con chó lạc. Ông giáo rất thất vọng khi nghe chuyện ấy. Nhưng rồi lão Hạc bỗng nhiên chết - cái chết thật dữ dội, đau đớn. Ông giáo hiểu ra tất cả, vô cùng đau đớn nghĩ về cái chết của lão Hạc và chiêm nghiệm về cuộc đời.