Qua truyện mới nha mn cô nàng cute Shinichi Kudo nguyen huong giang...
Chương 1:
Nó thu người lại, cố gắng ép mình, nép sát vào bên trong mái hiên để tránh những hạt mưa nặng trĩu đang thi nhau lao xuống giữa đêm. Sau lưng nó, cánh cửa im ỉm khép chặt. Phía trước hiển nhiên là một màn trắng xóa, mù mịt. Lâu lắm rồi ở cái vùng quê nhỏ bé này mới lại xuất hiện một cơn mưa dữ dội như thế… cơn mưa bất chợt giữa một đêm hè! Bỗng dưng có cảm giác đầu óc như được nước mưa thanh lọc… trống rỗng, nhẹ tênh.
Bất giác nó co rúm người lại vì một cơn lạnh tê tái ập đến. Dù đã cố gắng hết mức có thể, đầu tóc và quần áo vẫn có vài chỗ bị ướt nhẹp vì dính nước mưa, cái lạnh dần dần thẩm thấu vào bên trong. Làn da và đôi môi mỏng manh sớm đã tái đi, thoạt trông nó vô cùng nhợt nhạt và tiều tụy. Giữa lúc nó đang gồng mình vòng tay ôm lấy hai bả vai để cố chống chọi với cái lạnh thấu xương thì “két” một tiếng, cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra.
Ngay lập tức, nó giật mình, hốt hoảng quay đầu lại nhìn. Đập vào mắt là hình ảnh một người thanh niên cao to, mặt mũi ưa nhìn đang giương mắt nhìn nó đăm đăm. Cậu ta vận quần kaki lửng đến đầu gối, phía trên kết hợp với áo pull rộng rãi, chiếc khăn tắm hờ hững vắt quanh cổ thõng xuống trước ngực, trên mái tóc màu hạt dẻ có những hạt nước đang lã chã rơi xuống. Nó có chút lúng túng, thừ người ra mất mấy giây…
“Có muốn vào trong trú mưa một lát không?”
…
Tựu trường đã được hai tuần nhưng Út Hiên vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với môi trường mới, thầy cô mới và bạn bè mới. Khác với mọi năm, năm nay học sinh từ các xã khác nhau đều tề tựu về học chung trường huyện nên lớp học của nó hiện giờ ngoài những gương mặt mà nó đã nhìn phát ngán suốt mấy năm cấp hai thì cũng có rất nhiều gương mặt mới. Lớp nó là lớp chọn của khối Mười nên tập trung toàn là những thành phần ưu tú đứng đầu của các xã. Nhưng trong số đó thì xã của nó vẫn chiếm số lượng nhiều hơn các xã khác, vì dù gì xã Trung cũng là xã trung tâm của huyện.
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Út Hiên lại “bị” chọn làm Lớp phó học tập. Có lẽ cũng tại dân tình xã Trung chiếm đa số trong lớp, mà địa vị của nó ở trường cấp hai xã Trung thì khỏi cần phải bàn đến. Tính luôn cả năm nay thì là đã là năm thứ mười liên tiếp trong đời học sinh nó bị dính phải cái chức danh Lớp phó học tập. Dù đã cố hết sức từ chối và viện đủ mọi lý do để chuồn, cô giáo chủ nhiệm vẫn khăng khăng giữ nguyên quyết định. Đơn giản là vì “Đây là quyết định của số đông, không ai có quyền phản bác”. Làm Lớp phó học tập thì cũng thôi đi, nếu Lớp trưởng là một cậu chàng đẹp trai nào đó đến từ xã khác thì Út Hiên còn có chút vui vẻ mà tiếp nhận. Đằng này, Lớp trưởng không ai khác lại chính là cái tên Tuấn mặt lạnh – Lớp trưởng “như hình với bóng” của nó, cũng là thành viên cùng đội tuyển thi học sinh giỏi Toán suốt bốn năm cấp hai. Nói một cách dễ hình dung, thời gian chạm mặt cậu ta có khi còn nhiều hơn thời gian nó gặp ba mẹ ấy chứ. Quá kinh khủng! Quá nhàm chán!
Chuông hết tiết inh ỏi vang lên, cô giáo Công dân chậm rãi ôm cặp đi ra khỏi lớp, tà áo dài nhẹ nhàng phấp phới tung bay trong nắng sớm. Khung cảnh thật đẹp đẽ biết mấy, nếu không tính đến tâm trạng thất thường gần đây của Út Hiên. Nó chau mày, đưa mắt nhìn sang chỗ trống bên cạnh, Nhật Quân lại trốn tiết. Suốt hai tuần nay, ngày nào cậu ta cũng bỏ tiết đầu, mà không hiểu vì nguyên do gì, hầu như giáo viên cũng không mấy chú ý đến sự vắng mặt của cậu ta. Đang nghĩ ngợi thì Nhật Quân từ bên ngoài lất cất đi vào, trên tay chỉ mang đúng một quyển vở, còn có một cây bút vắt vẻo trên túi áo trước ngực. Ngoài ra chẳng có gì khác. Đúng là chưa thấy ai như cậu ta, đi học mà “oai như cóc”, người ngoài không biết còn tưởng cậu ta đến lớp dự giờ ấy chứ. Ánh mắt của Út Hiên từ đầu đến cuối đều dán lên trên người Nhật Quân, tâm tình nó lúc này có chút phức tạp.
“Cậu nhìn đã đủ chưa?” - Quân hỏi.
“À, vẫn chưa”, Út Hiên thờ ơ đáp lại, di chuyển tầm mắt xuống quyển sách đang đặt trên bàn.
Quân vào chỗ ngồi, tùy tiện thả quyển vở đánh “bộp” một cái rồi gục đầu xuống bàn, nhắm mắt… ngủ.
“Cậu ngủ nướng ở nhà còn chưa đủ hay sao mà lên lớp còn tiếp tục ngủ?”, Út Hiên có chút bực bội, xẵng giọng hỏi.
“Chưa đủ”, Quân trả lời gọn lỏn, mắt vẫn nhắm nghiền như người chết.
Thật sự không hiểu làm thế nào mà cậu ta được đưa vào lớp chọn. Chẳng phải ai cũng nói lớp 10A1 tập trung toàn là tinh anh, điểm thi đầu vào đều nằm trong top đầu của khóa hay sao? Nó càng nghĩ càng thấy chẳng đâu vào đâu, liền quay sang lật quyển sách Toán, đọc trước bài mới.
Năm phút giải lao vèo hết, cô giáo dạy Toán – cũng chính là cô chủ nhiệm ôm cặp đi vào. Ánh mắt cô đảo quanh lớp học, nhanh chóng phát hiện Nhật Quân đang nằm gục trên bàn không nhúc nhích. Út Hiên cũng quay sang nhìn, sau đó nhẹ tay hất cậu ta vài cái, vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Mãi đến khi cô Tuyết bước xuống, đưa tay gõ mấy cái lên mặt bàn, trầm giọng gọi “Nhật Quân” thì cậu ta mới lơ mơ ngóc đầu dậy. Đám bạn xung quanh hầu như đều đang cố nín cười để không phát ra âm thanh, có đứa còn khoa trương lấy tay bụm miệng… tất cả các ánh mắt đều dổ dồn về phía này để chờ xem chuyện vui. Nhưng khá bất ngờ, cô Tuyết chỉ nhỏ giọng nói “Trưa nay tan học em đến phòng giáo viên gặp tôi một lát”, rồi chậm rãi di chuyển lên bục giảng. Những ánh mắt hào hứng xung quanh tiu nghỉu cụp xuống.
Tan học, Út Hiên thất thểu thả bộ ra nhà xe, sau đó thong thả dắt xe ra khỏi cổng trường. Đúng lúc đó, một bóng dáng cao lớn từ phía sau vượt qua nó, chiếc xe đạp thể thao nhanh chóng phóng vèo đi, chỉ một lát đã không thấy tăm hơi. Đáng lẽ giờ này tên Quân nên ở trong phòng giáo viên gặp cô Tuyết mới đúng. Nó nghĩ nghĩ, chỉ còn biết lắc đầu. Cái tên nhóc này, còn dám lơ cả lời của cô giáo chủ nhiệm. Đúng là điên rồ.
“Út Hiên, đang nghĩ gì đấy?”
Nó giật mình quay lại, thấy Thúy Kiều đang dắt xe đứng bên cạnh, trên miệng để lộ một nụ cười vô cùng duyên dáng. Nhắc đến Thúy Kiều, không thể không nói, cô nàng này người cũng đẹp y hệt như tên gọi, đôi mắt to tròn vô cùng sắc sảo, lông mi dài cong vút, chiếc mũi cao cứ như được bà mụ nắn nót nặn ra, bờ môi mọng hồng hồng, tất cả mọi thứ đẹp đẽ cùng nhau kết hợp lại trên một làn da mịn màng không chút tì vết. Nếu không phải vì chiều cao chỉ hơn một mét rưỡi, thì vài năm nữa đi thi hoa hậu chắc chắn sẽ giật giải cao. Không chỉ đẹp, cô bạn này còn rất dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ, giọng nói vô cùng êm tai. Tuy mới chỉ quen nhau được hai tuần nhưng giữa hai người cũng bắt đầu có chút thân thiết. Ở trên lớp, Út Hiên ngồi ngay sau lưng Thúy Kiều. Thỉnh thoảng hai người thường chuyền tay những mẩu giấy nhỏ lên xuống để trò chuyện, giờ giải lao cũng hay tụm lại một chỗ. Trước đây, nó đã từng có một người bạn gái thân rất thân. Sau khi đổ vỡ, có những vết thương không thể nào hàn gắn, mà niềm tin đã mất đi, cũng không dễ dàng gì lấy lại được. Nhưng dạo gần đây, Thúy Kiều đã mang đến cho nó khá nhiều tình cảm ấm áp, nhiều cảm giác phức tạp đan xen. Út Hiên cũng không rõ lắm, có lẽ là, trái tim từng bị thương tổn đang dần dần xây dựng lại một niềm tin khác. Hy vọng mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp.
“Ừ, mình đang tính đi ăn chè nè. Đi không?”
Thúy Kiều nhoẻn miệng cười, gật đầu ngay tắp lự.
Sáng hôm sau Út Hiên vừa bước chân vào lớp đã bị hù giật mình. Nhìn về phía chỗ ngồi quen thuộc, thấy Quân đang uể oải nằm ườn trên bàn, nhưng điểm quan trọng ở đây là, cậu ta đã xuất hiện, không còn cúp tiết đầu nữa. Nó có chút không tin được, đứng nguyên một chỗ dụi mắt mấy lần, sau đó mới lật đật chạy lại chỗ ngồi của mình. Đúng là cậu ta, không sai, nó không có nhìn nhầm. Thúy Kiều thấy Út Hiên tới thì cũng quay xuống nháy nháy mắt, sau đó nói thầm bằng khẩu hình miệng “hôm nay có động đất”. Nó phì cười, tâm tình bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên.
Đột nhiên Quân ngóc đầu dậy, trố mắt nhìn nó, hỏi:
“Cười gì đấy?”
Út Hiên lại càng toét miệng cười không chút giấu diếm.
“Thích thì cười thôi. Ai cấm?”
Quân “hừ” một tiếng, sau đó quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Hôm nay quả là một ngày đẹp trời. Tất cả các tiết học, dường như tiết nào Út Hiên cũng thấy hứng thú, vô cùng hào hứng và tập trung nghe giảng. Đến nỗi Thúy Kiều ngồi trên phải lén lút chuyền xuống cho nó một tờ giấy nhỏ với nội dung “Có chuyện gì mà trông cậu vui thế?”. Nó đọc xong, lại thấy tâm trạng tốt hơn một bậc, liền viết vào đó “Tý đi ăn kem không? Mình mời”. Rất nhanh, nó nhận lại tờ giấy, trên đó có thêm một chữ “Ok”.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Út Hiên quay sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:
“Tý nữa đi ăn kem không?”
Quân nhíu nhíu mày, hỏi lại:
“Hôm nay cậu trúng số đấy à? Vui vẻ cả buổi sáng rồi.”
“Kệ tui. Túm lại là cậu có đi không?”
“Nếu cậu muốn tốn tiền thì tôi cũng không từ chối. Đi.”
“Xì… nói cái kiểu…”
Đúng lúc đó một giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt ngang cuộc hội thoại đang dang dở:
“Út Hiên! Nhật Quân! Hai em đang xì xầm gì đó?”
Thôi xong rồi! Thầy Địa lý vốn được mệnh danh là “Sát thủ” của trường. Trong lòng Út Hiên thầm than một tiếng, sau đó chậm rãi ngước nhìn lên trên bục giảng. Ánh mắt của thầy Địa lý tựa hồ có thể bắn ra được tia lửa đang đăm đăm hướng về phía nó và Nhật Quân. Mặt Út Hiên nhanh chóng đỏ lên, đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng phừng đang lan tỏa trong không khí. Quân ngược lại vô cùng bình thản, từ tốn đứng dậy, nói:
“Thưa thầy, tụi em đang thảo luận về bài học”. Nói dối trần trụi! Út Hiên thầm nghĩ.
“Thế à? Thế tôi đang giảng đến đoạn nào rồi, em nói nghe xem”, rõ ràng là “Sát thủ” không hề tin câu giải thích phô trương, gượng gạo của Quân.
“Dạ, đến đoạn… các dạng ký hiệu được dùng trên Bản đồ, bao gồm ký hiệu hình học, ký hiệu chữ và ký hiệu tượng hình.”
Vài giây im lặng trôi qua.
“Được rồi, ngồi xuống đi.”
Út Hiên thở phào một hơi, chớp chớp mắt nhìn Quân, thấp giọng hỏi:
“Tài thật. Cậu có nghe thầy ấy giảng thật sao?”
“Không nghe gì cả”
“Thế sao cậu biết?”
“Liếc nhìn một đoạn trong sách giáo khoa, sau đó… đoán bừa”
“Cậu… thật là…”
Út Hiên lắc lắc đầu, dường như không tin nổi vận may của hai người lại lớn đến thế. Khoảng thời gian còn lại không còn cách nào khác, nó đành ngoan ngoãn ngồi nghe giảng từ đầu đến cuối không sót một chữ. Kể ra làm Lớp phó học tập cũng phải chịu không ít áp lực. Người bình thường vi phạm cũng không đến nỗi nào, nhưng nếu là Lớp phó học tập, y như rằng sẽ bị gắn cho cái câu “thân là Lớp phó học tập mà lại…”, sau đó dĩ nhiên hình phạt cũng nghiêm khắc hơn. Nó không muốn bị như vậy đâu.
Hết tiết, Út Hiên thu dọn sách vở chuẩn bị thẳng tiến đến quán kem thì bỗng nhiên Tuấn mặt lạnh thình lình xuất hiện.
“Út Hiên. Dạo này cậu có chuyện gì?” Tên mặt lạnh hỏi người ta mà chẳng khác nào công an lấy khẩu cung.
“Hả?”, Út Hiên lơ ngơ không hiểu.
“Thấy cậu học hành có vẻ không tập trung…”, nói xong còn cố tình liếc sang Nhật Quân một cái, ánh mắt không mấy thiện cảm.
Út Hiên trố mắt ngước lên nhìn, không hiểu hôm nay tên Tuấn này uống nhầm phải thuốc gì. Bình thường cậu ta rất ít nói. Suốt bốn năm cấp hai chạm mặt nhau vô số lần, nhưng hầu như hai người cũng chẳng nói với nhau được bao nhiêu câu, phần lớn cũng chỉ xoay quanh công việc của ban cán sự lớp. Nay đột nhiên cậu ta nhào đến tra hỏi vấn đề học hành, khiến nó cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“À… không có gì. Chỉ là mới vào học nên chưa kịp thích ứng thôi.”
“Ừ… Đừng để ảnh hưởng đến hình tượng của lớp”, nói xong cậu ta quay lưng đi thẳng một mạch.
Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Tuấn, Út Hiên cố gắng hít sâu một hơi để khống chế sự tức giận đang dâng lên trong lồng ngực. Cậu ta là cái quái gì mà dám nói như thế?
Thúy Kiều ở bàn trên tò mò quay xuống hỏi:
“Lớp trưởng có vẻ quan tâm cậu quá. Hai người học chung lớp hồi cấp hai đúng không?”
“Quan tâm cái khỉ khô gì”, Út Hiên bực bội lên tiếng, “cậu ta sợ mình làm ô uế cái chức danh Lớp phó học tập đấy.”
“Đi ăn kem được chưa? Lề mề quá!” – Quân nói chen vào với vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Ồ, Nhật Quân cũng đi sao?” – Thúy Kiều dường như rất phấn khích.
“Ừ, đi thôi!” – Út Hiên uể oải lên tiếng.
Ba người ra đến quán kem thì ai nấy đều mồ hồi mồ kê nhễ nhại. Đã sang tháng chín nhưng tiết trời vẫn còn nóng, nắng vẫn còn rất gay gắt, không mấy dễ chịu. Sau khi đến quầy chọn kem xong, cả ba lựa một góc vắng người khuất sau một gốc cây to ngồi xuống. Vừa yên vị chưa được bao lâu thì có một nhóm bốn cô nàng bước vào quán, trong đó có một người mà Út Hiên vô cùng quen thuộc. Vì ba người bọn họ ngồi ở một góc khuất phía bên này nên những người mới tới nếu không chú ý sẽ không nhìn thấy. Mà bốn người này, thật trùng hợp đều là thành viên của 10A1.
“Tú Quyên, hồi cấp hai học chung lớp với Út Hiên phải không?” – là giọng nhỏ Trâm xã Thượng.
“Ừ” – Giọng nói trong trẻo quen thuộc của Tú Quyên vang lên.
Bất giác Út Hiên cảm thấy có chút hồi hộp, thấp thỏm không yên. Thúy Kiều cũng đang dỏng tai lên nghe ngóng, còn Quân thì ngồi chăm chú ôm máy game chơi trò xếp gạch. Vô hình chung ba người bên này cứ ngồi trong im lặng, mỗi người một việc.
“Nghe nói hồi cấp hai nhỏ đó học giỏi lắm, năm nào cũng đứng đầu khối? Thi học sinh giỏi năm nào cũng được giải?” – một giọng nói khác vang lên, là My Long xã Ninh.
“Ừ” – Tú Quyên yếu ớt trả lời.
“Ôi giời, có ích gì. Chẳng phải cậu ta thi đầu vào chỉ xếp thứ mười một thôi sao? Cũng chẳng giỏi giang gì lắm đâu” – Giọng nói này vô cùng chanh chua, rõ ràng mang theo ý giếu cợt, khiêu khích. Là nhỏ Vân xã Hạ.
Út Hiên lặng lẽ nắm chặt hai tay, cơ hồ cảm thấy sắp nghẹt thở đến nơi. Thúy Kiều nhìn sắc mặt nó không được tốt, liền quay sang khẽ huých huých mấy cái vào hông Nhật Quân. Cậu ta lưu luyến rời màn hình máy game, ngóc đầu lên, nhướn mắt như muốn hỏi “có việc gì”. Thúy Kiều nháy mắt, hất mặt về phía chênh chếch đối diện.