“... Mẹ già như chuối chín cây,gió lay mẹ rụng con phải mồ côi,mồ côi khổ lắm ai ơi,đói cơm khát nước biết người nào lo...”
Mỗi khi nghe câu hát ấy lòng con lại dâng trào vô vàn cảm xúc.Khiến con nghĩ tới mẹ,nghĩ tới công ơn sâu nặng của mẹ_người mà suốt cả cuộc đời vì con phải thức khuya dậy sớm chịu cực chịu khổ,ăn đắng nuốt cay,đi sớm về khuya,buôn tảo bán tần để tạo ra miếng cơm manh áo cho con khôn lớn lên người....
Hôm nay nhân ngày 20/10 ngày phụ nữ VN.con xin được viết những dòng cảm xúc từ sâu thẳm trong tráu tim con gửi tới người mẹ kính yêu của con.
Mẹ à!Con thật hạnh phúc khi còn mẹ.Mẹ là người dành trọn tình yêu thương chăm sóc cho con từ miếng ăn cho đến giấc ngủ...mẹ là tất cr đối với con.Mười sáu năm qua mẹ nuôi con khôn lớn nhưng tới tận bây giờ con vãn chưa thể làm dduwowwcj điều gì để báo hiếu mẹ.Giowf đây con chỉ biết vieetsnhuwngx dòng cảm xúc trong lòng của con gửi tới mẹ_người phụ nữ con kính yêu nhất.Đây chính là những dòng tâm sự sâu kín nhất từ trái tim con.
16 năm con lớn lên là 16 năm,mỗi năm mẹ già đi 1 tuổi,là thêm nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt khắc khổ,là thêm những vết chai sạn trên đôi bàn tay vất vả sớm hôm là thêm những sợi bạc trên mái tóc đã nhuốm màu thời gian,là thêm nhiều lỗi lo trong lòng,là thêm nhiều đắng cay trong cuộc đời .là thêm những dòng nước mắt chảy ngược vào tim,là thêm những giọt mồ hôi mặn chát thẫm đẫm đôi vai gầy để gánh hết những cực nhọc đắng cay trong cuộc đời.để chở về cho con những trái ngọt bình yên với những ấm áp an lành.
Con biết mẹ không được hạnh phúc như những người phụ nữ khác.khi sinh con ra chưa được bao lâu thì bố đã không còn bên mẹ nữa.đó là mất mát lớn của gđình_là nỗi đau tinh thần lớn đối với mẹ.nhưng mẹ đã mạnh mẽ đứng dậy và nuôi 2 chị em con khôn lớn trưởng thành.Năm nay mẹ cũng gần 50 rồi.gần đi được nửa chặng đời người .vì gánh nặng cuộc đời dãi nắng dầm mưa là người đứng mũi chịu sào của gia đình lên mẹ đã già đi trước tuổi..công việc của mẹ thật giản dị đó không phải là lao động trí óc mà là lao động chân tay.dáng nguwoif cao cao nhưng gầy.làn da đã ngăm đen vì sóng gió.khuôn mặt của mẹ đã nhiều nếp hăn nhưng vẫn không hề làm mất đi vể hiền từ phúc hậu.Mẹ là người dạy con điều hay lẽ phải.mẹ dìu con đứng dậy sau những lần gục ngã .mẹ luôn dạy con phải bết đúng dậy sau những lần gục ngã,phải vượt qua mọi khó khăn để sống.Mẹ là ngọn đuốc soi sáng đường cho con đi .vì ***** làm việc quên ngày đêm để có tiền cho con ăn học,để cho con bằng với bạn bè bằng trang lứa...
1 hôm tình cờ con thấy rõ đôi bàn tay của mẹ.đôi bàn tay ấy đầy nghị lực.đoi bàn tay ấy cũng bị bao vết sâm hằn.những vết nứt nẻ.Bao nhiêu vết ấy là bấy nhiêu vất vả,gian lao.Đôi bờ vai gầy gầy đã gánh gồng bao mưa nắng.Thấy mẹ vậy con thấy thương yêu mẹ nhiều hơn,những lúc đó con thấy con có lỗi với mẹ rất nhiều:con ham chơi,học hành chểnh mảng,với những nông nổi đầu đời .... chính những điều đó đã làm cho mẹ phải buồn phải khóc vì con.
Con thấy mẹ luôn tay luôn chaansuoots ngày khong lúc nào nghỉ ngơi.Mẹ vừa phải nlo công việc đồng áng,lại phải lo cơm nước,sinh hhoatj cho gia đình .Vừa phải no kinh té cho con ăn học.Đôi lần con muốn nói với mẹ con xin nghỉ học để đi là.như vậy thì mẹ sẽ bớt vất vả hơn.Nhưng con không đủ can đảm để nói.con sợ mẹ buồn vì con có những suy nghĩ đó.Mẹ là người dành trọn tyêu thương cho con.Những lúc con llamf điều gì sai mẹ ko mắng tôi mà ân cần giảng giải.Tuy công việc của mẹ bận bịu nhung mẹ khong quên quan tâm tới việc học tập của con.Mẹ ơi mẹ biết khôngđã ba lần con muốn ôm mẹ vào lòng lắm nhưng con đều ngần ngại ko giám vì con lớn rồi. Biết bao lần con muốn được bé lại để lăn vào lòng mẹ,xà vào bầu sữa nóng rồi được mẹ du vào giấc ngủ say nồng.
Hôm nay con muốn nói với mẹ những điều từ sâu thẳm trong trái tim con là con yêu mẹ rất nhiều. Dù 16 năm qua con chưa được nói ra nhưng con luôn tin rằng mẹ cảm nhận được tất cả bằng cả trái tim và tình yêu thương của người mẹ.Com yêu mẹ nhiều lắm.Trên thế gian nayfko một vĩ nhân nào,không một anh hùng nào mà cuộc đời không từng trải qua bàn tay và tình yêu thương của mẹ. Con cảm thấy con là người thật hạnh phúc vì con còn có một ánh mắt, một nụ cười, một vòng tay yêu thương của mẹ.vì con biết không có gì bình yên hơn vòng tay, không có gì ấm áp hơn vòng tay mẹ,ko có gì dạt dào hơn tình yêu thương của mẹ, không có gì đắng hơn giọt nước mắt của mẹ,không có gì mặn hơn giọt mồ hôi của mẹ,và ko có gì sót xa hơn mái tóc của mẹ bạc..... Bây giờ con đã lớn rồi, sống xa mẹ, học tập xa nhà. Con sẽ cố gắng học tập thật tốt. Con sẽ luôn ghi nhớ những điều mẹ dạy. Bởi những điều mẹ dạy luôn là ngọn lửa rực cháy trong lòng con.Con sẽ luôn lấy lí thuyết của mẹ để đưa vào cuộc sống... con thật tự hào vì con có một người mẹ như mẹ, mẹ là người con yêu quý nhất trên đời..... Con yêu mẹ, con chúc mẹ luôn mạnh khỏe và thật vui vẻ!!!
Mẹ như biển cả mênh mông
Con luôn ghi nhớ công ơn của người
Trong ngôi nhà nhỏ bé và xinh xinh của gia đình em. Em yêu tất cả mọi thành viên trong gia đình. Nhưng người mà em yêu quý nhất đó chính là mẹ, mẹ là người gắn bó với em, yêu thương em nhất và là người sống mãi trong lòng em.
Từ khi mới sinh ra em đã được mẹ chăm sóc và nuông chiều như một bông hoa nhỏ. Mỗi lần em bị điểm kém mẹ không la rầy mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Khi em được điểm cao, mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc và khen :” Con gái của mẹ giỏi lắm, mẹ rất tự hào về con”. Đôi mắt mẹ ánh lên niềm vui và niềm hạnh phúc.
Mẹ là một người phụ nữ đảm đang và hết lòng vì gia đình, mẹ không quản ngại chuyện thức khuya dậy sớm để lo cho con cái. Em vẫn nhớ như in tuổi thơ của mình với mẹ, những ngày đầu chập chững tập đi mỗi lần em ngã mẹ lại ôm em vào lòng. Như một chú chim non tập bay, mẹ khích lệ em :” Con giỏi lắm”. Rồi những trưa hè nắng nôi bên chiếc võng đung đưa mẹ ru em ngủ, câu hát ngày nào sao mà trầm ấm và ngọt ngào như thế. Mẹ tranh thủ những buổi chiều giúp em luyện chữ và dạy em học, mẹ thường ra những câu đố để hai mẹ con cùng giải. Để em dễ thuộc bài mẹ đọc thơ :” O tròn như quả trứng gà, Ô thì đội nón, Ơ thì mang râu” cách học của mẹ đã giúp em dễ thuộc bài. Khi em lớn lên và bước vào lớp một mẹ vẫn luôn sát cánh bên em, dù ngày mưa hay ngày nắng mẹ vẫn đưa em đến trường.
Mặc dù được cưng chiều nhưng mẹ vẫn rèn cho em nếp sống tự giác, gọn gàng, ngăn nắp. Mẹ bảo con gái phải biết giữ ý giữ tứ, phải biết trông trước trông sau, mẹ còn dạy em phải biết yeu thương người khác, biết giúp đỡ nhưng người có hoàn cảnh khó khăn. Lời mẹ dạy em luôn ghi nhớ và không bao giờ quên.
Mẹ dạy em rất nhiều việc: rửa được chén, quét được nhà, nấu được cơm. Nếu ai đã được thưởng thức những món ăn mẹ nấu thì phải thốt lên rằng:” Thật tuyệt vời!”. Nhưng những món ăn đó không chỉ ngon đơn thuần mà nó còn chứa đựng những tình cảm mà mẹ đã dành cho em và cho gia đình.
Em đã từng thắc mắc tại sao mẹ lại giỏi như vậy. Một đêm em đã hỏi bố điều đó, bố nói rằng mẹ đã từng là một học sinh giỏi của trường. Nhưng vì công việc của bố tiến triển nên mọi việc do bố đảm nhiệm còn mẹ thì ở nhà để lo cho gia đình. Em xúc động khi nghe thấy điều đó, mẹ đã từ bỏ ước mơ của mình để lo cho gia đình êm ấm. Em thấy thương mẹ quá.
Em nhớ nhất là kỉ niệm mẹ chăm sóc em những ngày đau ốm. Một buổi chiều em đi học về, mưa ào ào đổ xuống làm người em ướt hết tối hôm đó cơn sốt ập đến, người em thì nóng bừng bừng còn chân tay thì lạnh run. Em nói với mẹ:” Mẹ ơi con lạnh lắm”. Mẹ sờ trán em và bảo:” Không sao đâu con bị sốt đấy”. Rồi mẹ lấy nước mát đắp vào chiếc khăn bông và đắp lên trán em. Mẹ ghé ly nước vào miệng và cho em uống thuốc:” Ngày mai con sẽ khỏi ngay ấy mà”. Ngày hôm sau, em thấy mẹ vẫn ngồi cạnh và nắm chặt lấy tay em, em thấy thương mẹ quá.
Em rất yêu quý mẹ, em xin hứa sẽ học thật tốt để làm mẹ vui và không phụ lòng của mẹ. Mẹ kính yêu ơi! Con rất cảm ơn mẹ vì đã sinh ra con và nuôi nấng con thành người. Con sẽ nhớ hình ảnh và nụ cười dịu dạng của mẹ. Mẹ là người sống mãi trong lòng con.
Đã là con người, chắc hẳn ai cũng có những ước mơ, những hoài bão, những hình mẫu lí tưởng cho tương lai. Đó có thể là một công việc, một ngành nghề, một địa vị hoặc đơn giản chỉ là một nếp sống. Và chắc chắn, trong thâm tâm các bạn ai cũng có ít nhất một lần mơ ước bản thân được giống như người này hay người kia. Tôi cũng vậy, tôi cũng từng mong muốn rất nhiều điều… Nhưng hiện tại, tôi chỉ có một khát khao duy nhất “ Tôi chỉ ước sau này sẽ được giống như mẹ – người phụ nữ quan trọng nhất đời tôi ! “.
Mẹ – cứ mỗi lần nhắc tới, tôi và em trai đều không khỏi mỉm cười. Nếu có ai hỏi, tôi sẽ chẳng tự hào khoe khoang rằng mẹ tôi xinh đẹp hay quý phái. Vì bà không như vậy. Nhưng điều mà làm tôi cảm thấy hãnh diện nhất chính là tâm hồn của mẹ, là nếp sống và nhân cách mà mẹ đã dạy cho tôi.
Tôi không dám nhận mẹ là một người phụ nữ hoàn hảo, cũng chẳng cần so sánh mẹ tôi với bất cứ ai. Vì đơn giản tôi biết, dù mẹ không được toàn diện đi nữa thì mẹ vẫn là ánh sáng của đời tôi, vẫn dõi theo từng ngày tôi trưởng thành, vậy là đủ. Mẹ có thể không “giỏi việc nước” – mẹ không phải nhân viên công chức, nhưng chắc chắn mẹ “đảm việc nhà”. Đối với các bạn một tấm gương người phụ nữ hiện đại thì phải giỏi giang, thông minh, làm được mọi việc, thì phải có tri thức, có địa vị ? Còn với tôi, khái niệm ấy lại khác, lại chỉ gói gọn trong một từ “ Mẹ ” mà thôi.
Chúng ta – các bạn đồng trang lứa với tôi, đều được sinh ra khi đất nước hòa bình, khi nền kinh tế đang được phát triển, khi mà đất nước đã bớt khó khăn. Nên thật khó để nhìn thấu những khó khăn cực nhọc nặng trên vai đấng sinh thành. Nhưng tôi thì có, mặc dù chưa chứng kiến tất cả, nhưng tôi ít nhiều cũng hiểu được một chút những nhọc nhằn ấy – Bố mẹ tôi đều là những người nông dân chân chất.
Hằng ngày, bố vẫn luôn san sẻ công việc với mẹ nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy đôi vai mẹ gầy xanh hơn ? Phải chăng là do những tối mẹ tôi ngủ muộn sau cả nhà, những sáng mẹ dậy sớm tranh thủ làm mọi việc vặt vãnh hay do những lo toan cơm áo gạo tiền gia đình ? Mẹ nói việc của tôi và em bây giờ chỉ là học và học, phải học để thoát cảnh chân lấm tay bùn như bố mẹ bây giờ. Mỗi lần nghe mẹ nói những lời này, tôi bỗng dâng trong lòng một nỗi hổ thẹn. Có lẽ tôi sẽ phải cố gắng nhiều lắm mới đạt được mong ước của mẹ.
Mẹ luôn là tấm gương để tôi học tập. Tôi vẫn nghe mọi người xung quanh kể lại, trước khi lấy bố, mẹ cũng rất xinh đẹp nhưng vì sau này lập gia đình, cuộc sông vất vả, lại phải đi lên từ hai bàn tay trắng nên có lẽ thời gian và khổ cực đã bào mòn những nét đẹp thời xuân xanh của mẹ tôi. Nhưng tâm hồn trong sáng, tấm lòng lương thiện ấy thì chẳng gì lay chuyển được. Mỗi ngày, mỗi giờ trông thấy mẹ làm việc, tôi cảm giác như thời gian cố tình trôi chậm lại, cố tình đè nặng lên vai mẹ. Chẳng là nhà tôi kinh doanh thóc gạo – nhà nông mà, nên có ngày mẹ phải chở những 5 6 chuyến hàng đi đoạn đường xa hơn chục cây số, đường thì nắng chang chang nóng rát cả người. Mẹ về đến nhà mồ hôi ướt lưng áo, lúc ấy tôi chạnh lòng, cảm thấy xấu hổ vì 15 16 tuổi đầu chẳng phụ được mẹ việc gì…
Công việc vất vả là thế, nhưng mẹ chẳng bao giờ để chị em tôi thiếu thốn về cả tình cảm hay vật chất. Mẹ tôi cố gắng làm lụng vất vả chỉ vì muốn tôi và em được bằng bạn bằng bè. Đã có lúc khi gia đình gặp khó khăn, tôi có những ước muốn thật ngu ngốc. . . Vốn sinh ra, chẳng ai có quyền lựa chọn hoàn cảnh sống cho mình. Và càng ngày, tôi càng nhận ra, những khó khăn ấy chẳng thấm vào đâu khi mà tôi luôn có bố mẹ. Nhà ai rồi cũng sẽ có lúc cơm không lành, canh không ngọt và dù có thế nào đi nữa mẹ tôi luôn nhẫn nhịn, không cãi bố một lời dù mẹ không sai. Mẹ tôi là người rất biết giữ gìn và vun đắp hạnh phúc gia đình. Gia đình tôi vẫn có những giây phút sum họp đầm ấm đầy yêu thương, mà hầu hết đều do mẹ khơi nguồn.Thi thoảng, mẹ làm những món cả ba bố con tôi thích, rồi trong bữa tối, mẹ và bố cùng kể lại chuyện ngày xưa của bố mẹ làm chúng tôi cười ra nước mắt… Đơn giản vậy thôi nhưng đó là cách mà mẹ làm tôi yêu quý tổ ấm của mình hơn tất cả.
Chắc chắn trong cuộc sống hằng ngày, chẳng ai được vừa lòng tất cả mọi người. Nhưng mẹ tôi luôn được mọi người yêu mến và tin tưởng. Hàng xóm xung quanh ít ai chê trách được mẹ tôi điều gì bởi mẹ luôn giúp đỡ mọi người hết lòng và sống rất tình cảm. Mẹ tôi có trách nhiệm với những công việc của mình, từ việc nhỏ tới việc lớn, trong gia đình cũng như ở tập thể. Đã có lức tôi tự hỏi bản thân rằng tại sao tôi không giống mẹ được dù chỉ một phần? Và có lẽ mẹ không biết rằng, có những lúc tôi đã rất chăm chú nhìn cách mẹ làm việc, cách mẹ ứng xử với mọi người. Chỉ những khi ấy tôi mới nhận ra mình chưa thực sự cố gắng để khiến mẹ vui lòng.
Ngay đến “chuyện mẹ chồng nàng dâu kể chẳng bao giờ hết” thì bà nội tôi cũng yêu quý mẹ vô cùng, có lúc bà còn bênh mẹ hơn cả bố tôi nữa. Điều duy nhất mà mọi người nói là mẹ tôi vì quá lo cho người khác mà quên mất bản thân mình : như khi bố tôi ốm nằm viện, mẹ chẳng ăn uống nghỉ ngơi 2 ngày liền mà cứ chạy ngược chạy xuôi lo cho bố, kết quả là mẹ mệt quá cũng phải truyền luôn. Hay lúc mẹ vội vã đưa bà tôi vào phòng cấp cứu để quên luôn túi xách ngoài xe, đến lúc quay ra tìm thì chẳng còn nữa…. Mẹ tôi là vậy đấy, cứ lo cho người khác mà chẳng để ý tới bản thân.
Tuy mẹ tôi không hiền, không yêu chiều con cái theo cách thân mật tình cảm như bao người khác, nhưng tôi hiểu được tất cả những gì mẹ làm đều là vì tương lai của tôi sau này. Đã có lúc tôi ước mình không phải nghe mẹ cằn nhằn việc tôi ngủ nướng mỗi sáng, tôi đi tắm quá lâu hay việc tôi thỉnh thoảng gác chân lên bàn rung rung xem ti vi. Mãi đến sau này tôi mới hiểu, mẹ luôn muốn những điều tốt đẹp nhất đến với tôi, nhưng lại chẳng thể làm hết cho tôi tất cả mà chỉ dạy tôi từ từ thay đổi. Vậy là mẹ sửa cho tôi từ cách đi đứng ăn mặc đến ứng xử….Mẹ nói “ khi ra ngoài trước khi làm một việc, con phải luôn nghĩ đến bố mẹ, đến gia đình. Phía sau con luôn luôn có mẹ ủng hộ, nên không được làm gì để người khác coi thường, để người khác đánh giá thấp về con “. Thi thoảng mẹ còn bảo tôi phải biết làm mỗi thứ một ít để đến lúc cần thì không phải lệ thuộc vào ai cả. Mẹ lúc nào cũng lo cho tôi như thế…
Các bạn có tin không, với những gì tôi vừa kể, chắc hẳn các bạn đều nghĩ mẹ tôi nhu mì, luôn chịu đựng tất cả nhỉ ? Vậy mà mẹ tôi lại là người rất có chính kiến và làm việc kiên định lắm. Mẹ tôi dám nói, dám nghĩ và dám làm – điều mà rất nhiều người mong muốn nhưng lại không đủ can đảm để thực hiện – như tôi chẳng hạn. Bởi vậy nên tiếng nói của mẹ tôi rất có trọng lượng trong gia đình cũng như cuộc sống hằng ngày. Nhờ vậy mà mỗi lần hội phụ nữ của thôn cần vận động mọi người hay giải quyết vấn đề gì đó là đều tới nhờ mẹ. Có lần, khi tham gia giao thông, tôi đã vô tình va vào người khác, tôi rất sợ phải gọi điện cho mẹ. Không phải sợ mẹ tôi mắng, mà tôi sợ cảm giác xấu hổ khi mẹ cứ một mực quan tâm chăm sóc mà tôi lại hết lần này đến lần khác làm mẹ lo lắng. Và mặc cho tôi có sai phạm, có lỗi lầm thì mẹ vẫn luôn là người đầu tiên tha thứ và che chở cho tôi. Những lúc như thế này, tôi thấy thật hãnh diện và may mắn vì có mẹ.
Tôi không phải là đứa con ngoan vì đã nhiều lần khiến mẹ tôi khóc. Đúng là thật đáng chê trách ! Cứ mỗi lần thấy mẹ khóc, trong lòng tôi ngổn ngang những suy nghĩ tiêu cực, chán chường. Tôi bỗng cảm thấy xót xa, bỗng thấy căm hận mình đến cùng cực. Tôi thương mẹ, rất thương. Nhưng nhiều lúc tôi giận bản thân tại sao không thể chạy đến ôm mẹ một cái thật chặt và nói cho mẹ biết mẹ quan trọng với tôi như thế nào ? Để mẹ biết rằng tôi đã hối hận ra sao về những lỗi lầm mình gây ra ? Nhưng bằng tất cả những gì mẹ dành cho tôi thì một chữ “ thương” một chữ “ yêu “ đến bao giờ mới đủ ? Có lẽ tôi không đủ can đảm để nhìn vào đôi mắt của mẹ – ánh mắt vẫn luôn dịu dàng yêu chiều nhìn tôi ngay cả khi tôi mắc lỗi. Và sau tất cả, người luôn chấp nhận và giúp tôi sửa chữa những sai lầm ấy vẫn là mẹ….
Tuy bên ngoài, mẹ luôn là người phụ nữ mạnh mẽ, gánh vác che chở cho cả gia đình, nhưng ít ai biết mẹ tôi lại rất dễ xúc động. Năm nay tôi 16 tuổi, vậy mà những lần tôi tặng quà hay chúc mừng mẹ mỗi dịp 8/3, 20/10 hay sinh nhật mẹ lại chẳng nhiều nhặn gì. Ngày 8/3 hôm ấy, lần đầu tiên tôi mua hoa tặng mẹ. Nhìn ánh mắt mẹ rạng rỡ hơn mọi ngày, nhìn cách mẹ nở nụ cười, tôi vội vội vàng vàng chạy vào phòng để mẹ không thấy tôi khóc. Cũng ngày hôm ấy, tôi nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ. . . Có lẽ cũng vì dễ xúc động như vậy mà mẹ tôi rất thương người. Đối với ai mẹ cũng có những tình cảm chân thành xuất phát từ tận đáy lòng. Mẹ luôn đồng cảm với những số phận kém may mắn và mẹ cũng dạy tôi điều đó. Thật may mắn, tôi cũng được thừa hưởng điều này từ mẹ.
Mẹ – mẹ luôn là một điều gì đó thật thiêng liêng và ấm áp sâu trong tâm hồn mỗi lúc tôi cất tiếng gọi mẹ. Nhưng trớ trêu thay tôi lại chẳng biết thể hiện tình cảm này với mẹ như thế nào. Là do tuổi mới lớn, tôi ngại không dám có những cử chỉ yêu thương mẹ như ngày bé, hay vì mỗi khi ở bên mẹ, tôi luôn thấy tình cảm của mình thật nhỏ bé so với tình thương biển trời mà mẹ trao cho tôi ? Ngày hôm nay, tôi ngồi đây, viết những dòng này về mẹ. Không phải vì tôi muốn tung hô, khoe khoang mẹ tôi như thế nào. Tôi chọn viết về một tấm gương người phụ nữ là mẹ, để tôi trải hết lòng mình, để bày tỏ được ít nhiều một phần tình cảm tôi dành cho người quan trọng nhất cuộc đời tôi. Và để một lúc nào đó mẹ tôi có thể đọc và biết rằng con yêu mẹ, thương mẹ biết bao nhiêu….