Trong cuộc đời, mỗi người sẽ gặp được rất nhiều người khác. Có những con người xa lạ, vốn không hề quen biết nhau lại gặp gỡ, thân thiết và trở thành một phần trong cuộc đời dài lâu. Đối với tôi, thầy cô chính là người như thế. Đã lâu rồi, tôi không gặp Hiền Hòa - cô giáo chủ nhiệm lớp 6 - người sống mãi trong lòng tôi.
Nhân dịp kỉ niệm 40 năm thành lập trường tiểu học và kỉ niệm 83 năm Ngày Nhà giáo Việt Nam 20 – 11, lớp 5A chúng tôi tổ chức về thăm mái trường thân yêu và cô chủ nhiệm. Trên đường đi, bao kỉ niệm về cô giáo thân yêu lại hiện về.
Trong kí ức của tôi, cô Hiền Hòa là người mà cả lớp chúng tôi yêu quý, kính trọng nhất. Hình ảnh cô dịu dàng trong tà áo dài thanh lịch, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, ánh mắt ấm áp và nụ cười tươi tắn luôn nở trên môi chính là dộng lực của chúng tôi trong thời gian chuẩn bị chuyển cấp. Dù chỉ là giáo viên trẻ khi công tác ở trường chỉ hơn 3 năm nhưng kinh nghiệm chuyên môn và sự thấu hiểu tâm lý của cô lại sâu sắc hơn thế. Giọng nói truyền cảm, cuốn hút của cô khiến từng tác phẩm văn học trở nên thật hấp dẫn.
Tính cách của cô cũng giống như tên vậy. Cô hiền hòa, thân thiện và hết sức bao dung. Cô yêu thương và chăm sóc chúng tôi như người mẹ chăm sóc những đứa con bé bỏng, nâng niu và sẵn sàng chở che, tha thứ. Không ít lần lớp chúng tôi quậy phá, thậm chí bị các thầy cô phụ trách nhắc nhở. Nhưng cô chưa bao giờ nặng lời trách móc mà chỉ ôn tồn giảng giải, khuyên nhủ để chúng tôi nhận ra lỗi sai và giúp chúng tôi sửa sai. Từng ngày từng giờ trôi qua trong năm học cuối cấp đó, cô luôn đồng hành, sát cánh bên tập thể chúng tôi.
Những kỉ niệm về cô giáo thân yêu của chúng tôi xếp lại có thể xếp thành một cuốn album ảnh thật dày. Những giờ học văn vui tươi, bổ ích, những giờ sinh hoạt vừa náo nhiệt vừa xúc động bởi trò vui đùa và những câu chuyện cô trò chia sẻ cùng nhau, những bài học làm người sâu sắc mà cô nhắn nhủ đều là những kỉ niệm đẹp đẽ nhất của năm học lớp 5.
Đặc biệt, trong năm học ấy, có một kỉ niệm mà chúng tôi mãi mãi không bao giờ quên. Cuối học kỳ 2 năm đó, học sinh lớp 5 chúng tôi ai ai cũng vùi đầu vào sách vở với mong muốn thi đạt kết quả cao, vào được trường mà bản thân và gia đình kỳ vọng. Có một thời gian lúc nào lớp học cũng im phăng phắc, ai nấy đều cặm cụi vào bài tập của mình. Đến giờ tan học mà cả lớp vẫn giữ nguyên trạng thái như thế, không ai có ý định đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình. Đột nhiên, phía cửa lớp xuất hiện bóng dáng thân thuộc của cô. Cô nở nụ cười hiền hòa như thường ngày, hai tay xách hai túi lớn, túi nào cũng đựng những hộp cơm nho nhỏ, xinh xinh. Những hộp cơm ấy là do chính tay cô chuẩn bị rồi mang đến đây. Cô nói cô thấy chúng tôi căng thẳng quá nên muốn làm một điều gì đó để cùng chia sẻ và động viên chúng tôi. Hộp cơm trưa ngày hôm đó có lẽ là hộp cơm ngon nhất mà chúng tôi được thưởng thức dưới mái trường tiểu học thân yêu.
Sau lần đó, mỗi ngày trôi qua, dù có giờ lên lớp hay không cô đều có mặt. Đôi khi cô chỉ lặng lẽ đi xung quanh lớp, cúi xuống nhặt cục tẩy, bút chì, thước kẻ mà chúng tôi vô ý làm rơi trên sàn. Hành động nhỏ nhoi, âm thầm ấy đã tiếp thêm cho chúng tôi sức mạnh to lớn để quyết tâm phấn đấu. Ngày chia tay, cô trò ôm lấy nhau khóc nức nở. Chúng tôi khoc vì phải xa cô, còn cô khóc vì lo lắng cho lũ học trò nhỏ còn ngây thơ, bướng bỉnh của mình. Hôm ấy phượng đỏ rực một khoảng sân trường và ve thì kêu râm ran, chúng tôi đã hứa năm nào cũng về thăm cô.
Cổng trường dần hiện ra trước mắt, bóng dáng thân thuộc của cô đang vẫy tay gọi chúng tôi. Cô là cô giáo mà tôi yêu quý nhất - người đã và đang sống mãi trong tôi, dù lâu ngày chưa gặp nhưng mỗi lần gặp lại, tình cảm vẫn chân thành, gắn kết như vừa mới chia xa.
I. MỞ BÀI
- Có thể dẫn dắt bằng một đôi câu thơ hay bài hát liên quan đến mẹ.
- Mẹ là người sinh thành, dưỡng dục, nuôi ta khôn lớn thành người. Mẹ tôi tên là...?
II. THÂN BÀI
a. Miêu tả Mẹ
- Vóc dáng, ngoại hình:
+ Lớn tuổi: theo thời gian, tuổi mẹ ngày càng cao.
+ Tóc đã điểm vài sợi bạc: tóc mẹ đã có lấm tấm vài sợi bạc vì phải chăm lo cho gia đình của mình.
+ Đôi mắt: vẫn còn tinh anh, nhìn rõ.
+ Nụ cười: ấm áp. hồn hậu
+ Đôi bàn tay: gầy gầy, xương xương vì phải buôn gánh bán bưng ngoài trời mưa gió với biết bao khổ cực.
+ Vóc người: cân đối.
+ Trang phục: thường hay mặc những trang phục giản dị, phù hợp với hoàn cảnh.
- Tính cách:
+ Đối với mọi người xung quanh: luôn quan tâm, giúp đỡ.
+ Đối với gia đình: luôn yêu thương, quan tâm, chăm lo chu đáo.
+ Đối với bản thân: nghiêm khắc và có trách nhiệm trong mọi việc.
b. Kể một kỉ niệm sâu sắc giữa em và mẹ để thể hiện đúng đề bài “...sống mãi trong lòng tôi”
- Trời mưa to, gió lớn; mẹ nhắc tôi không nên đi chơi.
- Tôi cãi lời mẹ, nghe theo lời rủ rê của bạn bè để đi chơi đá banh với chúng bạn trong mưa to.
- Thế nhưng, sau cuộc chơi đó tôi bị bệnh sốt nặng.
- Mẹ nhìn tôi nằm trên giường bệnh với sự trìu mến.
- Không những không có lấy một lời la mắng, mẹ còn chạy đôn chạy đáo mua thuốc cho tôi trong đêm mưa to gió lớn với biết bao lo lắng cho tôi.
- Tôi cảm thấy thật hối hận và trách cứ bản thân.
- Tôi hứa với lòng sẽ không bao giờ cãi lời mẹ như vậy nữa.
- Kỉ niệm ấy luôn theo tôi đến tận bây giờ và gây trong tôi một nỗi niềm sâu sắc về mẹ cùa mình.
c. Cảm nhận về Mẹ
- Mẹ là người mà tôi luôn quý trọng và tôn thờ.
- Không gì có thể thay thế cho mẹ.
III. KẾT BÀI
- Cuộc sống của tôi sẽ buồn chán và vô vị biết bao nếu thiếu vắng hình bóng của mẹ.
- Tôi hứa rằng sẽ luôn chăm lo học hành, ngoan ngoãn để trở thành con ngoan trò giỏi, không làm buồn lòng mẹ minh nữa.
. Mở bài:
- Mỗi người chúng ta đều có những kỉ niệm không bao giờ có thể quên được, và những con người “đặc biệt” – người ấy sống mãi trong lòng chúng ta.
- Tôi cũng vậy, một trong số những người “đặc biệt” ấy đối với tôi, đó là cô bạn thân thời lớp 4,5 – bạn Thùy Chi
II. Thân bài:
* Ngoại hình:
- Chi là một cô bé cao, thân hình vừa phải không gầy cũng không béo, làn da trắng trẻo.
- Bạn có đôi mắt rất to và đen, đôi môi nhỏ chúm chím rất hay cười. Bạn cười rất duyên nhờ một chiếc má lúm đồng tiền bên trái.
- Mái tóc dài đến eo, đen và mượt vô cùng.
- Đặc biệt, tôi rất thích nhìn bàn tay của Chi, bàn tay dài, ngón tay búp măng như một cô công chúa.
* Tính cách:
- Chi là một người bạn rất tốt, hiền lành, hòa đồng và rất thích giúp đỡ người khác.
- Chi học khá giỏi, đặc biệt bạn ấy rất giỏi Tiếng Anh – môn tôi học kém nhất. Vì vậy, Chi đã giúp tôi rất nhiều trong việc học Tiếng Anh, truyền cảm hứng và niềm yêu thích môn ngoại ngữ này cho tôi.
* Kỉ niệm của tôi với Chi:
- Trong ngày đầu tiên của lớp 4, khi chúng tôi còn đang đùa nghịch thì chuông reo, cô giáo chủ nhiệm bước vào, dắt thêm một bạn nữ nữa – đó là Chi. Không biết có phải duyên số không khi cô xếp Chi vào ngồi cạnh tôi luôn. Từ đó, tôi là người bạn đầu tiên và cũng là người bạn thân nhất của Chi.
- Tôi và Chi rất hợp nhau, từ cách nói chuyện cho đến sở thích, chúng tôi đều có điểm chung, nhờ đó, chúng tôi chơi càng thân với nhau, giúp đỡ nhau trong học tập và chơi đùa cùng nhau, từ đó hai gia đình cũng chơi thân với nhau luôn.
- Đến gần hết năm lớp 4, một điều không may đã xảy ra với Chi, mẹ bạn mất do bệnh ung thư. Khi biết tin, tôi đã rất sốc bởi mẹ Chi là một người hiền lành và bác vô cùng yêu quý tôi. Lòng tôi như trùng xuống, hôm đó bố đưa tôi đến nhà Chi thăm viếng. Tôi thật sự xúc động trước hình ảnh cô bé xinh xắn với nụ cười ngày nào đang ngồi thu lu một góc, thẫn thờ nhìn về di ảnh của mẹ.
- Vài ngày sau, Chi đến lớp, vẫn đôi mắt to đen ấy, nhưng nó đã trở nên buồn bã, lúc nào cũng long lanh, trực khóc. Mặc dù vậy, Chi vẫn không khóc, bạn vẫn chăm chú nghe cô giảng, làm bài và cố gắng nở một nụ cười gượng giụ khi các bạn chơi đùa. Tôi thấy rõ đằng sau sự gồng mình, gắng gượng của bạn là một nỗi buồn, một nỗi đau khó có thể vùi lấp.
- Tôi thấy rõ nghị lực, sự cố gắng của Chi trước nỗi mất mát lớn lao đó, có lẽ bạn đang cố sống thật tốt để mẹ bạn trên trời có thể được yên tâm an nghỉ. Sự trưởng thành đó khiến cho tôi càng khâm phục và yêu quý bạn hơn. Từ đó, tôi quan tâm đến Chi nhiều hơn, cố gắng làm mọi chuyện để bạn vui, mẹ tôi cũng vậy, mẹ tôi càng thương Chi và mong có thể giúp đỡ bạn vượt qua khỏi nỗi đau mất mát đó.
- Đến hết lớp 5, Chi và bố bạn chuyển lên Hà Nội sống với ông bà ngoại, hôm chia tay tôi và Chi đã khóc rất nhiều. Chúng tôi đều hứa sẽ mãi mãi là bạn tốt và không bao giờ quên nhau.
III. Kết bài:
- Từ đó đến nay, tôi và Chi vẫn thường xuyên liên lạc qua điện thoại với nhau, cùng nhau nói chuyện chia sẻ và hứa hẹn một ngày sẽ cùng nhau đi chơi công viên ở Hà Nội.
- Hình ảnh Chi với đôi mắt buồn bã, long lanh luôn in sâu trong tâm trí tôi.
Từ hồi nhỏ tôi đã có một người bạn. Cô bạn ấy tên là Tâm, là người bạn thân thiết của tôi từ hồi mầu giáo. Tôi rất trân trọng cô ấy và Tâm là người luôn sống mãi trong lòng tôi cho đến tận bây giờ.
Hồi xưa, lần đầu tiên tôi bước chân vào mẫu giáo. Cảm giác lạ lẫm và sợ hãi bao phủ tâm trí tôi, tôi khóc rất nhiều khi giữ mẹ lại, và rồi mẹ cũng về. Tôi buồn hiu ngồi thu lu trong lớp. Lớp học náo nhiệt, cô và các bạn chơi chung với nhau, không ai cho tôi chơi cùng cả, mà thậm chí tôi còn bị ăn hiếp, sắp khóc, một cô bạn tóc xoăn bỗng chạy lại mời tôi chơi đồ hàng. Không hiểu tại sao tôi lại gật đầu đồng ý, và thế là cả buổi chơi tôi bị bạn ấy xoay như chong chóng, lúc đó tôi giận lắm. Lúc phải lấy cái này, lúc phải lấy cái kia làm tôi giận dỗi bỏ đi. Sự việc chưa kết thúc, lúc ngủ trưa, khi mọi người đã ngủ say và tôi cũng vậy thì một bàn tay đập vào mặt tôi. Trong lúc tôi chưa tỉnh thì bàn tay ấy nắm kéo tôi ra ngoài sân và tạt nước vào mặt tôi. Thì ra là bạn lúc nãy, hỏi ra mới biết bạn ấy tên Tâm. Cả trưa bị Tâm dụ dỗ ra ngoài sân chơi cho đến khi bị cô giáo bắt và mắng cho trận te tua. Vậy mà trong khi tôi khóc lên khóc xuống còn Tâm thì cười sặc sụa, thế là tôi bỏ đi sau khi mắng bạn một trận. Thế nhưng, hôm sau bạn lại đem một cái kẹp đến xin lỗi tôi. Thật tình, từ trước đến giờ tôi mới thấy Tâm khóc, mà khóc chỉ vì chuyện nhỏ này thì thật là lạ. Nhưng vì không muốn bị cô la nên tôi phải nhận cho bạn đỡ khóc. Từ đó Tâm cư xử khác hẳn đi nên chúng tôi đã thân với nhau hơn.
Không lâu sau đó, trường có tổ chức đi chơi dã ngoại, mải chơi tôi bị đập đầu khi chơi cầu tuột. Tâm là người đã chăm sóc cho tôi suốt. Đầu tôi bị nứt một đường rõ to nên đau lắm. Và khi tôi đã khỏi bệnh thì không thấy Tâm nữa. Cô báo Tâm phải theo bố mẹ ra nước ngoài sinh sống. Khi đó tôi đã khóc rất nhiều.
Cho đến bây giờ không gặp nhau nữa nhưng tôi đã thật sự trân trọng quãng thời gian bên cạnh Tâm. Cho dù sau này không gặp lại Tâm nhưng hình ảnh của bạn vẫn sẽ còn mãi trong lòng tôi !