Bài viết số 1 - Văn lớp 8

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Trần Thị Khánh Vy

Người ấy (bạn, thầy, người thân,…) sống mãi trong lòng tôi.

các bạn ơi, mình cầu xin các bạn viết thật dùm mình nha. các bạn đừng chép mạng nhé. ko thôi, các bạn có thể chụp hình bài viết của các bạn cho mình xem cũng được nhé

ĐỖ CHÍ DŨNG
28 tháng 9 2019 lúc 17:17

Trong cuộc đời, mỗi người sẽ gặp được rất nhiều người khác. Có những con người xa lạ, vốn không hề quen biết nhau lại gặp gỡ, thân thiết và trở thành một phần trong cuộc đời dài lâu. Đối với tôi, thầy cô chính là người như thế. Đã lâu rồi, tôi không gặp Hiền Hòa - cô giáo chủ nhiệm lớp 6 - người sống mãi trong lòng tôi.

Nhân dịp kỉ niệm 40 năm thành lập trường tiểu học và kỉ niệm 83 năm Ngày Nhà giáo Việt Nam 20 – 11, lớp 5A chúng tôi tổ chức về thăm mái trường thân yêu và cô chủ nhiệm. Trên đường đi, bao kỉ niệm về cô giáo thân yêu lại hiện về.

Trong kí ức của tôi, cô Hiền Hòa là người mà cả lớp chúng tôi yêu quý, kính trọng nhất. Hình ảnh cô dịu dàng trong tà áo dài thanh lịch, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, ánh mắt ấm áp và nụ cười tươi tắn luôn nở trên môi chính là dộng lực của chúng tôi trong thời gian chuẩn bị chuyển cấp. Dù chỉ là giáo viên trẻ khi công tác ở trường chỉ hơn 3 năm nhưng kinh nghiệm chuyên môn và sự thấu hiểu tâm lý của cô lại sâu sắc hơn thế. Giọng nói truyền cảm, cuốn hút của cô khiến từng tác phẩm văn học trở nên thật hấp dẫn.

Tính cách của cô cũng giống như tên vậy. Cô hiền hòa, thân thiện và hết sức bao dung. Cô yêu thương và chăm sóc chúng tôi như người mẹ chăm sóc những đứa con bé bỏng, nâng niu và sẵn sàng chở che, tha thứ. Không ít lần lớp chúng tôi quậy phá, thậm chí bị các thầy cô phụ trách nhắc nhở. Nhưng cô chưa bao giờ nặng lời trách móc mà chỉ ôn tồn giảng giải, khuyên nhủ để chúng tôi nhận ra lỗi sai và giúp chúng tôi sửa sai. Từng ngày từng giờ trôi qua trong năm học cuối cấp đó, cô luôn đồng hành, sát cánh bên tập thể chúng tôi.

Những kỉ niệm về cô giáo thân yêu của chúng tôi xếp lại có thể xếp thành một cuốn album ảnh thật dày. Những giờ học văn vui tươi, bổ ích, những giờ sinh hoạt vừa náo nhiệt vừa xúc động bởi trò vui đùa và những câu chuyện cô trò chia sẻ cùng nhau, những bài học làm người sâu sắc mà cô nhắn nhủ đều là những kỉ niệm đẹp đẽ nhất của năm học lớp 5.

Đặc biệt, trong năm học ấy, có một kỉ niệm mà chúng tôi mãi mãi không bao giờ quên. Cuối học kỳ 2 năm đó, học sinh lớp 5 chúng tôi ai ai cũng vùi đầu vào sách vở với mong muốn thi đạt kết quả cao, vào được trường mà bản thân và gia đình kỳ vọng. Có một thời gian lúc nào lớp học cũng im phăng phắc, ai nấy đều cặm cụi vào bài tập của mình. Đến giờ tan học mà cả lớp vẫn giữ nguyên trạng thái như thế, không ai có ý định đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình. Đột nhiên, phía cửa lớp xuất hiện bóng dáng thân thuộc của cô. Cô nở nụ cười hiền hòa như thường ngày, hai tay xách hai túi lớn, túi nào cũng đựng những hộp cơm nho nhỏ, xinh xinh. Những hộp cơm ấy là do chính tay cô chuẩn bị rồi mang đến đây. Cô nói cô thấy chúng tôi căng thẳng quá nên muốn làm một điều gì đó để cùng chia sẻ và động viên chúng tôi. Hộp cơm trưa ngày hôm đó có lẽ là hộp cơm ngon nhất mà chúng tôi được thưởng thức dưới mái trường tiểu học thân yêu.

Sau lần đó, mỗi ngày trôi qua, dù có giờ lên lớp hay không cô đều có mặt. Đôi khi cô chỉ lặng lẽ đi xung quanh lớp, cúi xuống nhặt cục tẩy, bút chì, thước kẻ mà chúng tôi vô ý làm rơi trên sàn. Hành động nhỏ nhoi, âm thầm ấy đã tiếp thêm cho chúng tôi sức mạnh to lớn để quyết tâm phấn đấu. Ngày chia tay, cô trò ôm lấy nhau khóc nức nở. Chúng tôi khoc vì phải xa cô, còn cô khóc vì lo lắng cho lũ học trò nhỏ còn ngây thơ, bướng bỉnh của mình. Hôm ấy phượng đỏ rực một khoảng sân trường và ve thì kêu râm ran, chúng tôi đã hứa năm nào cũng về thăm cô.

Cổng trường dần hiện ra trước mắt, bóng dáng thân thuộc của cô đang vẫy tay gọi chúng tôi. Cô là cô giáo mà tôi yêu quý nhất - người đã và đang sống mãi trong tôi, dù lâu ngày chưa gặp nhưng mỗi lần gặp lại, tình cảm vẫn chân thành, gắn kết như vừa mới chia xa.

Diệu Huyền
28 tháng 9 2019 lúc 17:34
Tham khảo DÀN Ý

I. MỞ BÀI
- Có thể dẫn dắt bằng một đôi câu thơ hay bài hát liên quan đến mẹ.
- Mẹ là người sinh thành, dưỡng dục, nuôi ta khôn lớn thành người. Mẹ tôi tên là...?
II. THÂN BÀI
a. Miêu tả Mẹ
- Vóc dáng, ngoại hình:
+ Lớn tuổi: theo thời gian, tuổi mẹ ngày càng cao.
+ Tóc đã điểm vài sợi bạc: tóc mẹ đã có lấm tấm vài sợi bạc vì phải chăm lo cho gia đình của mình.
+ Đôi mắt: vẫn còn tinh anh, nhìn rõ.
+ Nụ cười: ấm áp. hồn hậu
+ Đôi bàn tay: gầy gầy, xương xương vì phải buôn gánh bán bưng ngoài trời mưa gió với biết bao khổ cực.
+ Vóc người: cân đối.
+ Trang phục: thường hay mặc những trang phục giản dị, phù hợp với hoàn cảnh.
- Tính cách:
+ Đối với mọi người xung quanh: luôn quan tâm, giúp đỡ.
+ Đối với gia đình: luôn yêu thương, quan tâm, chăm lo chu đáo.
+ Đối với bản thân: nghiêm khắc và có trách nhiệm trong mọi việc.
b. Kể một kỉ niệm sâu sắc giữa em và mẹ để thể hiện đúng đề bài “...sống mãi trong lòng tôi”
- Trời mưa to, gió lớn; mẹ nhắc tôi không nên đi chơi.
- Tôi cãi lời mẹ, nghe theo lời rủ rê của bạn bè để đi chơi đá banh với chúng bạn trong mưa to.
- Thế nhưng, sau cuộc chơi đó tôi bị bệnh sốt nặng.
- Mẹ nhìn tôi nằm trên giường bệnh với sự trìu mến.
- Không những không có lấy một lời la mắng, mẹ còn chạy đôn chạy đáo mua thuốc cho tôi trong đêm mưa to gió lớn với biết bao lo lắng cho tôi.
- Tôi cảm thấy thật hối hận và trách cứ bản thân.
- Tôi hứa với lòng sẽ không bao giờ cãi lời mẹ như vậy nữa.
- Kỉ niệm ấy luôn theo tôi đến tận bây giờ và gây trong tôi một nỗi niềm sâu sắc về mẹ cùa mình.
c. Cảm nhận về Mẹ
- Mẹ là người mà tôi luôn quý trọng và tôn thờ.
- Không gì có thể thay thế cho mẹ.
III. KẾT BÀI
- Cuộc sống của tôi sẽ buồn chán và vô vị biết bao nếu thiếu vắng hình bóng của mẹ.
- Tôi hứa rằng sẽ luôn chăm lo học hành, ngoan ngoãn để trở thành con ngoan trò giỏi, không làm buồn lòng mẹ minh nữa.

Thảo Phương
28 tháng 9 2019 lúc 17:57

. Mở bài:

- Mỗi người chúng ta đều có những kỉ niệm không bao giờ có thể quên được, và những con người “đặc biệt” – người ấy sống mãi trong lòng chúng ta.

- Tôi cũng vậy, một trong số những người “đặc biệt” ấy đối với tôi, đó là cô bạn thân thời lớp 4,5 – bạn Thùy Chi

II. Thân bài:

* Ngoại hình:

- Chi là một cô bé cao, thân hình vừa phải không gầy cũng không béo, làn da trắng trẻo.

- Bạn có đôi mắt rất to và đen, đôi môi nhỏ chúm chím rất hay cười. Bạn cười rất duyên nhờ một chiếc má lúm đồng tiền bên trái.

- Mái tóc dài đến eo, đen và mượt vô cùng.

- Đặc biệt, tôi rất thích nhìn bàn tay của Chi, bàn tay dài, ngón tay búp măng như một cô công chúa.

* Tính cách:

- Chi là một người bạn rất tốt, hiền lành, hòa đồng và rất thích giúp đỡ người khác.

- Chi học khá giỏi, đặc biệt bạn ấy rất giỏi Tiếng Anh – môn tôi học kém nhất. Vì vậy, Chi đã giúp tôi rất nhiều trong việc học Tiếng Anh, truyền cảm hứng và niềm yêu thích môn ngoại ngữ này cho tôi.

* Kỉ niệm của tôi với Chi:

- Trong ngày đầu tiên của lớp 4, khi chúng tôi còn đang đùa nghịch thì chuông reo, cô giáo chủ nhiệm bước vào, dắt thêm một bạn nữ nữa – đó là Chi. Không biết có phải duyên số không khi cô xếp Chi vào ngồi cạnh tôi luôn. Từ đó, tôi là người bạn đầu tiên và cũng là người bạn thân nhất của Chi.

- Tôi và Chi rất hợp nhau, từ cách nói chuyện cho đến sở thích, chúng tôi đều có điểm chung, nhờ đó, chúng tôi chơi càng thân với nhau, giúp đỡ nhau trong học tập và chơi đùa cùng nhau, từ đó hai gia đình cũng chơi thân với nhau luôn.

- Đến gần hết năm lớp 4, một điều không may đã xảy ra với Chi, mẹ bạn mất do bệnh ung thư. Khi biết tin, tôi đã rất sốc bởi mẹ Chi là một người hiền lành và bác vô cùng yêu quý tôi. Lòng tôi như trùng xuống, hôm đó bố đưa tôi đến nhà Chi thăm viếng. Tôi thật sự xúc động trước hình ảnh cô bé xinh xắn với nụ cười ngày nào đang ngồi thu lu một góc, thẫn thờ nhìn về di ảnh của mẹ.

- Vài ngày sau, Chi đến lớp, vẫn đôi mắt to đen ấy, nhưng nó đã trở nên buồn bã, lúc nào cũng long lanh, trực khóc. Mặc dù vậy, Chi vẫn không khóc, bạn vẫn chăm chú nghe cô giảng, làm bài và cố gắng nở một nụ cười gượng giụ khi các bạn chơi đùa. Tôi thấy rõ đằng sau sự gồng mình, gắng gượng của bạn là một nỗi buồn, một nỗi đau khó có thể vùi lấp.

- Tôi thấy rõ nghị lực, sự cố gắng của Chi trước nỗi mất mát lớn lao đó, có lẽ bạn đang cố sống thật tốt để mẹ bạn trên trời có thể được yên tâm an nghỉ. Sự trưởng thành đó khiến cho tôi càng khâm phục và yêu quý bạn hơn. Từ đó, tôi quan tâm đến Chi nhiều hơn, cố gắng làm mọi chuyện để bạn vui, mẹ tôi cũng vậy, mẹ tôi càng thương Chi và mong có thể giúp đỡ bạn vượt qua khỏi nỗi đau mất mát đó.

- Đến hết lớp 5, Chi và bố bạn chuyển lên Hà Nội sống với ông bà ngoại, hôm chia tay tôi và Chi đã khóc rất nhiều. Chúng tôi đều hứa sẽ mãi mãi là bạn tốt và không bao giờ quên nhau.

III. Kết bài:

- Từ đó đến nay, tôi và Chi vẫn thường xuyên liên lạc qua điện thoại với nhau, cùng nhau nói chuyện chia sẻ và hứa hẹn một ngày sẽ cùng nhau đi chơi công viên ở Hà Nội.

- Hình ảnh Chi với đôi mắt buồn bã, long lanh luôn in sâu trong tâm trí tôi.



Huỳnh lê thảo vy
28 tháng 9 2019 lúc 19:11

Sống trong một cuộc sống yên bình và hạnh phúc, tôi thật tự hào để kể cho mọi người nghe một câu chuyện “Cổ tích đương thời”. Câu chuyện kể về một con người vĩ đại. Người ấy như bà tiên cho tôi ấm no, như vầng trăng soi sáng con đường tôi đi và như người thầy dạy tôi tri thức. Bạn có biết đó là ai không? Mẹ tôi đấy ! Người sống mãi trong lòng tôi.

Mẹ tôi năm nay đã ngoài bốn mươi rồi. Tóc mẹ cũng ngả sang hai màu trắng và đen. Mẹ nói “Mẹ đã già rồi”. Nhưng trong lòng tôi, mẹ còn trẻ, trẻ lắm cơ. Qua năm tháng, vai mẹ cũng gầy đi. Cũng chính đôi vai ấy đã gánh vác hàng ngàn việc lo cho gia đình. Sâu thẳm trong đôi mắt hiền từ, phúc hậu kia là chứa những tình yêu thương vô bờ bến, là trìu mến mẹ dành cho chúng tôi và cả ba tôi nữa. Trên đôi môi của mẹ dường như luôn nở một nụ cười âu yếm, thúc dục tôi phải cố gắng học tập. Sáng nào đi học mẹ cũng nở một nụ cười dịu dàng với tôi rồi chiều về là một cái hôn lên trán. Vậy là cũng đủ làm tôi hạnh phúc rồi. Giờ đây, đôi bàn tay gầy gầy xương xương của mẹ đã xuất hiện những vết chai sạn. Vết chai sạn ẩn chứa hai chữ “thương con”. Ôi! Tôi thầm cảm ơn mẹ nhiều lắm. Tình thương mẹ dành cho ấm áp như một dòng sông bồi đắp những bến bờ xa vắng, như nước mắt chảy trong nguồn, như suối xanh cuốn bao bụi mờ.

Khi vừa mới lọt lòng, mẹ cũng là người trao cho tôi dòng sữa ngọt lành. Dòng sữa ấy trong tôi giờ đây vẫn mãi lắng đọng, như chất keo hàn gắn tình cảm giữa mẹ và tôi. Để rồi một ngày, tôi sẽ không quên nó. Tôi vẫn nhớ như in tuổi thơ của mình gắn liền với mẹ. Một tuổi thơ yên bình, nhiều niềm vui và kỉ niệm, cũng có những giọt nước mắt. Nhớ lắm ngày đầu chập chững tập đi. Mỗi lần ngã, tôi lại được mẹ ôm vào lòng. Như một chú chim non tập bay, mẹ đã khích lệ tôi “Con của mẹ giỏi lắm”. Rồi những mùa hè nắng nôi bên chiếc võng đong đưa. Mẹ đã ru tôi: Câu hát thuở nào sao mà trầm ấm, ngọt ngào đến thế. Quê hương thân yêu của tôi đẹp lên rất nhiều qua tiếng hát của mẹ. Rồi cho đến khi tôi học lớp 1, mẹ vẫn luôn sát cánh bên tôi. Mẹ đã chẩn bị cho tôi rất nhiều thứ, mẹ còn chuẩn bị cho tôi cả một hành trang vào đời. Mẹ mong cho tôi học tốt, đạt được điểm cao. Vậy là qua nhiều năm, tôi đạt được thành tích tốt trong học tập “Cảm ơn mẹ!”. Tôi dường như chỉ biết nói thế thôi. Mẹ đã dạy tôi làm nhiều việc trong gia đình để có thể trở thành một nữ công gia chánh giống như mẹ. Rửa được chén, quét được nhà, nấu được cơm,.. là những thành quả tôi học được ở mẹ.

Trong gia đình, mẹ tôi lúc nào cũng là một người vợ đảm đang, là một người mẹ hiền và là một “Kho tàng sống” quí báu. Đối với tôi, những món ăn mẹ nấu không chỉ ngon đơn thuần mà nó còn chan chứa tình cảm sâu nặng mà mẹ dành cho tôi, cho những người thân yêu. Vậy đó, nhờ có mẹ mà gia đình tôi hạnh phúc lại càng nhân đôi. Bố con tôi sống không thể nào không có mẹ bên cạnh. Xa mẹ một ngày như là xa một thế giới vậy. Nhớ làm sao những lời mẹ dạy về lòng yêu thương người “Sống trên đời sống, cần có một tấm lòng”. Và mẹ cũng có một tấm lòng thật cao cả. Nhờ vào lời dạy dỗ mà đôi khi tôi đã làm được những việc có ích. Mẹ tôi không chỉ là có như thế thôi đâu. Mẹ là một giáo viên dạy trường mần non. Một cái nghề mà mẹ đã kiên trì suốt gần hai chục năm qua. Vậy đó, nên không phải là người thầy trong mắt tôi mà còn trong mắt mọi người.

Ngồi một mình bên khung cửa sổ, nhìn những khóm xương rồng mẹ trồng. Tôi lại nhớ, nhớ lắm lời mẹ bảo: “Mẹ mong cho con mạnh khoẻ, cứng cáp giống như loài xương rồng không một loài sâu bọ nào có thể đụng đến”. Nhưng tôi lại thấy mẹ giống cây xương rồng hơn. Vì dù trải qua những chuyện gì mẹ vẫn kiên trì vượt qua. Mẹ mạnh mẽ chống lại cơn sóng dữ thời gian. Mẹ tôi sao mà vĩ đại đến thế.

Câu chuyện cổ tích đương thời của tôi quả là có ý nghĩa. Mẹ tôi đúng là bà tiên, là vầng thái dương, là kho tàng sống. Tôi biết ơn mẹ nhiều lắm. Tôi sẽ cố gắng học tập thật tốt, làm được những việc có ích để không phụ lòng mẹ đã mong mỏi vào tôi, đặt hết niềm tin, hi vọng vững chắc vào tôi. Không chỉ là bây giờ mà cả sau này tôi vẫn mãi yêu mẹ. Những việc mẹ làm cho tôi có thể không kể hết còn những việc tôi làm cho mẹ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Biết bao giờ tôi mới trả hết ân tình mẹ dành cho tôi đây? Có thể là suốt cả cuộc đời.

“Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi

Và mẹ em chỉ có một trên đời”


Các câu hỏi tương tự
Kiều Trang Trần
Xem chi tiết
Trần Thị Khánh Vy
Xem chi tiết
maya phạm
Xem chi tiết
ken
Xem chi tiết
Trần Huỳnh Nhật Linh
Xem chi tiết
Dung Phạm Thị
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Bảo Anh
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Huyền
Xem chi tiết
Doãn Ngọc Chinh
Xem chi tiết