Mái trường-hai tiếng gần gũi và thân thương biết bao.Ai sinh ra mà không được cắp sách tới trường thì quả là bất hạnh.Bởi đó không đơn giản chỉ là nơi chúng ta đến để học,học và chỉ học.Mái trường là thiên đường,là chốn bình yên,tươi đẹp trong trái tim,là một phần không nhỏ trong tâm hồn mỗi cô,cậu học trò.Tuổi học trò hồn nhiên và thú vị lắm.Những trò nghịch phá dường như không bao giờ cũ đi,chúng luôn được làm mới bởi sự "sáng tạo" của tuổi trẻ-Sự nghịch ngợm mà đáng yêu.Mái trường là thiên đường ư?Đúng vậy....Chính nó là điểm tựa vững chắc cho mỗi con người hoàn thiện nhân cách,trưởng thành ;là nơi chắp cánh những ước mơ cháy bỏng;nơi lũ học trò có thể nói ra biết bao suy nghĩ trăn trở cùng thầy cô,bạn bè.Kỉ niệm về những ngày thơ ấu đạp xe đi học cứ tràn đầy ăm ắp trong kí ức.Ở đó có tất cả: niềm vui,nỗi buồn,nụ cười và những giọt nước mắt.Mái trường là nơi nuôi dưỡng bao tâm hồn,những ước mơ,nơi có những người bạn,người cha,người mẹ thân thương.Nó ghi dấu cả những lỗi lầm của một thời thơ dại.Ở đó còn có âm thanh rộn rã của bác trống hiền từ,của tiếng ve;màu hoa phượng đỏ rực rỡ cả một khoảng trời làm nức lòng lũ học trò.Mỗi lần bất giác nhận ra hoa phượng nở,bao cảm xúc lẫn lộn lại chực trào dâng trong lòng.Lo lắm vì một mùa thi lại đến,vui vì sắp được tận hưởng một mùa hè thú vị,còn buồn,buồn vì sắp phải xa thầy cô,xa mái trương,bạn bè,xa những kỉ niệm.Tất cả đó chỉ có những ai từng trải qua tuổi thơ cùng mái trường mới có thể hiểu được.Đó là khoảng thời gian tươi đẹp nhưng cũng trôi qua nhanh lắm!Nhanh đến mức khi tiếng đồng hồ kêu tích tắc....chậm chạp vang lên đếm từng giây từng phút còn lại của năm học ta mới bất giác giật mình và lòng chợt buồn vô hạn.Rồi cũng đến thời khắc phải tạm biệt nhau,tạm biệt mái trường gắn liền với tuổi thơ....nhưng ,hình ảnh mái trường sẽ luôn đọng lại trên những nét nét vẽ tươi đẹp trong trái tim mỗi người.
Có nhạc sĩ nào đã viết: “Tuổi thơ như áng mây rồi sẽ mãi bay về cuối trời. Thời gian xóa đi những kỷ niệm dấu yêu.” Nhưng tuổi thơ đối với tôi thì chẳng bao giờ xóa nhòa vì trong đó có một phần ký ức đẹp đẽ về ngôi trường Lý Tự Trọng – nơi đã và đang lưu giữ nhiều cảm xúc thiêng liêng của tôi. Ngôi trường của tôi được xây dựng từ rất lâu với danh tiếng vang dội cả thành phố Tam Kỳ mà ai ai cũng biết tới. Đến bây giờ nó vẫn khang trang, bề thế với hai dãy nhà cao tầng được sơn màu vàng và khoảng sân trường rộng rãi.Từng phòng học lúc nào cũng vang lên lời giảng bài ân cần, dịu dàng của thầy cô,tiếng phát biểu dõng dạc hay tiếng nói cười hồn nhiên, vô tư, trong sáng của những bạn học sinh.Sân trường là nơi lý tưởng để chúng tôi học tập và vui chơi vì ở đây có những hàng cây xanh xào xạc lá và những cơn gió nhè nhẹ làm cho thoáng mát và dễ chịu.Tôi yêu lắm sân trường này. Mỗi khoảnh đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỷ niệm của tôi về những lần đi học hay là những buổi đi tập múa hát tập thể, nghi thức đội,tuy rất mệt mỏi nhưng vui không kể xiết.Cây vẫn đứng đó, lá vẫn reo vui như ngày nào tôi mới vào lớp 6, ngỡ ngãng đứng nhìn sân trường thân yêu.Thế mà giờ bốn năm học đã trôi qua, tôi trở thành một học sinh lớp 9.Chỉ còn mấy tháng nữa là tôi sẽ phải rời xa mái trường này rồi.Thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi để tôi mãi là cô học sinh trung học cơ sở,để tôi được sống mãi dưới mái trường này với bao thầy cô và bạn bè thân thương.Và nơi đây cũng lưu giữ bao kỷ niệm vui buồn về những người thầy,người cô, những đứa bạn bè mà tôi yêu quý.Thầy cô của tôi luôn luôn dịu dàng mà nghiêm khắc,hết lòng truyền lại cho tôi bao bài học vô cùng quý giá về tri thức và cả những bài học về cuộc đời .Để xứng đáng với sự tận tình của thầy cô tôi sẽ cố gắng hoàn thành thật tốt kỳ thi sắp đến để dâng lên thầy cô những niềm vui trọn vẹn.Với tôi thầy, cô như những người cha, mẹ thứ hai còn những người bạn thì thân thiết như là người anh,người em của tôi luôn luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập.Mỗi khi buồn bã hay thất vọng tôi chỉ cần nhớ đến những người thầy, người cô, người bạn là lòng tôi lại trở nên ấm áp và vững vàng để có thể bước tiếp trên con đường phía trước.Và tôi hiểu rằng, tuy không nói ra nhưng các bạn của tôi, mọi người cũng cùng chung suy nghĩ ấy.Thời gian trôi đi, tuổi thơ trôi đi như những làn sóng dập dềnh ra khơi không thể trở lại. Nhưng có một thứ luôn luôn ở lại cùng tôi đó chính là những ký ức đẹp đẽ về mái trường cấp hai yêu dấu!!!