Bài viết số 3 - Văn lớp 6

nguyễn thị liên phương

kể về thầy cô giáo của em

Nguyễn Thị Minh Châu
29 tháng 12 2018 lúc 20:04

"Ăn quả nhớ kẻ trồng cây

Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa"

Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà luôn được yêu quý, kính trọng. Tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, những người để lại cho tôi những ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Kim Anh - cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi.

Cô có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm xúc để chuyển tải bài học đến với chúng tôi. Cô còn giúp chúng tôi nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, quên cả thời gian. Tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc với công việc của mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn clip ngắn về bài học, giúp chúng tôi có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn học, đó là sở thích của cô. Cô luôn thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì sau khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài. "Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!" Lời cô nói thấm thía lòng chúng tôi.

Tôi nhớ nhất là khi cô đi thăm quan với lớp chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt cũng như trong đôi mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đó, chúng tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm ấy, cô có bài thi môn triết học nhưng cô đã nghỉ thi để đi cùng với lớp chúng tôi vì cô sợ rằng có vấn đề gì không hay với chúng tôi, cô sẽ ân hận cả đời.

Một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Khi ấy, tôi khá lo sợ do tôi đã nghỉ mất hai tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô bèn giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn vở để chép bù bài. Lúc đó tôi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các bạn.

Quả thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví: "Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông". Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi muốn gửi lời chúc tới cô rằng: "Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm''.

Bình luận (0)
Phùng Tuệ Minh
29 tháng 12 2018 lúc 20:56

Đề bài: Bài văn kể về thầy cô giáo của em.

DÀN Ý:

I: Mở bài:

- Giới thiệu về thầy cô giáo đó.

II: Thân bài:

- Hình dáng nổi bật bên ngoài ( Kết hợp yếu tố miêu tả).

- Thầy cô khi ở lớp ( Cách giảng bài, giọng nói,....)

- Tính tình ( nghiêm khắc, hiền dịu,....)

- Kỉ niệm ( Chú ý: Kể tóm gọn 1 đoạn văn ngắn khoảng 6 dòng; qua kỉ niệm đó, em có suy nghĩ gì? ).

III: Kết bài:

Suy nghĩ, tình cảm của em đối với thầy cô. Em muốn hứa gì để không phụ lòng dạy dỗ của thầy cô?


Bình luận (0)
minh nguyet
29 tháng 12 2018 lúc 21:03

Tham khảo dàn ý+bài văn:

I. Mở bài

- Vai trò của người thầy (cô) đối với học trò: Mang đến tri thức, động viên, nhắc nhở, lo lắng việc học tập, dạy dỗ em nên người...

- Giới thiệu khái quát về người thầy (hay cô giáo) mà em sắp kể: Đó là thầy cô nào, dạy em lớp mấy?

- Khái quát về tình cảm quan tâm, yêu thương của thầy, cô đối với em: Luôn hết lòng giúp đỡ em học tập, giúp em tiếp cận phương pháp học mới có hiệu quả hơn,...

II. Thân bài

- Miêu tả một vài nét nổi bật về ngoại hình của người thầy (hoặc cô) mà em sẽ kể (có thể viết riêng hoặc đan xen vào những phần dưới đây): Vóc dáng, phong thái, giọng nói, cử chỉ,...

- Khái quát về lối sống, tác phong sư phạm của người thầy (cô) đó: Mẫu mực, hết lòng thương yêu học sinh...

- Đối với riêng em, thầy (cô) đã hết lòng với việc học tập của em ra sao?

+ Nhắc nhở, động viên em học tập: Gặp riêng để trò chuyện, đến nhà để thăm hỏi, động viên.

+ Giúp đỡ về tinh thần, vật chất (nếu có): Hướng dẫn cách học, tặng sách vở, đồ dùng học tập,...

- Tình cảm của em đối với thầy (cô) giáo đó ra sao: Yêu mến, cảm phục (có thể ban đầu thấy khó chịu nhưng sau này có sự biến đổi rõ rệt).

- Bài học về cách sống mà thầy (cô) đã mang lại cho em.

III. Kết bài

- Khẳng định tình cảm yêu quý, trân trọng của bản thân đối với thầy (cô).

- Những suy nghĩ khái quát, sâu sắc về tình cảm thầy trò.

Bài văn

Năm lớp 5 tôi được may mắn hoc thầy Phong. Cho đến giờ chúng tôi vẫn còn nhớ mãi những kỉ niệm về thầy.

Dáng người thầy cao to, phải đến hơn mét bảy, gần mét tám. Tầm tuổi thầy mà cao như vậy thật hiếm có. Tóc thầy đã điểm hoa râm, xoăn tít rất lạ. Mắt thầy to, sáng. Ánh nhìn sắc lạnh và rất nghiêm. Nhưng khi cười trông thầy thật hiền từ.

Thầy Phong dạy hay nhất là môn Toán. Bình thường lúc giảng bài thầy rất say sưa. Giọng nói chậm rãi nhưng nhịp tay cứ thoăn thoắt ghi những công thức lên bảng. Thầy không thích ngồi trên bàn giáo viên lâu. Thầy thường hay đi lại quanh lớp nhìn chúng tôi loay hoay tính toán. Và đặc biệt, thầy rất vui khi chúng tôi tìm ra những cách giải mới, hay và khác cách giải của thầy.

Đầu năm học, khi mới học thầy, trong lớp đứa nào cũng sợ thầy một phép. Thầy cứ vào là lớp im phăng phắc, không dám ho he một tiếng. Gọi dạ bảo vâng. Bởi trông thầy nghiêm nghị quá. Mái tóc xoăn chải gọn ra sau, chiếc áo sơ mi trắng cộc tay và chiếc quần âu luôn được là phẳng nếp. Thầy ít khi nói đùa. Đang giảng bài mà phát hiện anh chàng nào hí hoáy làm việc riêng hay cười đùa là thầy dừng lại ngay. Bằng ánh mắt nghiêm nghị, thầy nhìn thẳng vào người đó. Lúc ấy, chàng ta chỉ có nước xấu hổ mà tự động đứng lên xin lỗi thầy. Xong, thầy không nói gì, lại tiếp tục giảng bài say sưa như chưa có chuyện gì xảy ra. Chính vì thầy nghiêm nghị thế nên chúng tôi ít khi dám trò chuyện với thầy bên ngoài giờ học.

Mãi đến 20/11, kỉ niệm ngày Hiến chương các nhà giáo Việt Nam, bọn chúng tôi mới khám phá hết con người của thầy. Thầy là một con người rất tình cảm. Thầy rớt nước mắt khi nhận từ chúng tôi những bài hát và lời chúc chân thành. Đáp lại chúng tôi được thưởng thức giọng ca trầm ấm hay hơn cả Trọng Tấn của thầy. Chưa bao giờ chúng tôi thấy thầy cười tươi và nói nhiều đến vậy. Thầy kể cho chúng tôi nghe hồi còn trẻ, thầy và các bạn học trong lớp tre nứa, vừa học vừa nghe tiếng báo động. Những lúc trời mưa, lớp dột, cả thầy và trò ngồi dúm lại một góc mà vẫn ướt. Hồi ấy khổ nhưng mà vui lắm. Ai cũng chăm học và ngoan ngoãn.

Khi đã gần gũi với thầy hơn, chúng tôi phát hiện ra nhiều điều mới từ thầy. Thầy là một nhà giáo rất tâm huyết với nghề. Thầy thường bỏ hàng giờ đồng hồ, thậm chí cả buổi chiều thứ bảy chủ nhật để kèm thêm cho những bạn kém mà không lấy tiền. Thầy rất kiên nhẫn. Thầy giảng thật chậm, thật kĩ. Khi chúng tôi đã hiểu thầy mới chuyển sang bài khác.

Năm học cuối cấp của tôi trôi qua rất nhanh. Ngày chúng tôi ra trường cũng là ngày thầy về hưu. Thầy buồn lắm khi phải xa chúng tôi, xa lớp học trò cuối cùng của thầy, xa nghề dạy học. Cho đến giờ tôi còn nhớ mãi bài thơ thầy đọc trong buổi lễ chia tay:

"Hãy nhìn đi em - con đường phía trước

Còn rất dài, cũng thật nhiều chông gai.

Thầy cô sẽ không dắt em đi suốt con đường dài

Chỉ mong sao

Mỗi bước em đi trên chặng đường mới.

Em vững vàng, vấp ngã - biết đứng dậy,

Chẳng bao giờ đánh mất niềm tin”.

Bình luận (0)
Thảo Phương
30 tháng 12 2018 lúc 12:14

Trong suốt thời gian học những năm tiểu học, em đã học qua nhiều thầy cô nhưng để lại ấn tượng với em nhất là cô Hà, giáo viên nhiệt tình và rất yêu mến các em học sinh.

Năm cô dạy lớp em, tuổi cô cũng đã lớn, mái tóc cô đã ngả hoa râm. Dáng người hơi gầy, đôi mắt cô hơi trĩu xuống, nhưng khi nhìn lướt qua thì khó có thể thấy, cô thường mang đôi kính dày. Khi giảng dạy cô ăn mặc cũng không khác bình thường là mấy, vẫn chỉ là áo sơ mi, quần tây, trên tay xách chiếc cặp đen, cô là giáo viên giản dị, gần gũi.

Em còn nhớ có một hôm đang học trong lớp bỗng nhiên em bị sốt. Cô đã không ngại đường xa chở em về nhà, báo cho mẹ em biết bệnh tình của em. Em nghỉ học mấy ngày để bình phục do bị sốt siêu vi. Dù không đi học những bữa nào cô cũng đến thăm em và phân công các bạn trong lớp thay phiên chép bài. Chỗ nào em không hiểu cô sẽ giảng lại tường tận. Trong lớp bạn nào có hoàn cảnh gia đình khó khăn cô giúp đỡ, nhiều khi cô còn giúp đóng tiền học phí cho các em có hoàn cảnh khó khăn.

Cô cũng là giáo viên bao dung, rất mực thương yêu học trò. Khi chúng tôi mắc lỗi, cô không la mắng mà chỉ ân cần, nhẹ nhàng chỉ bảo để chúng tôi hiểu chỗ sai và từ đó sửa lỗi. Cô không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà như người mẹ hiền thứ hai.

Kỉ niệm về cô với nhiều kỉ niệm trong tâm trí em. Cô như người lái đò ngày ngày từng bước đưa chúng em đến gần với ước mơ. Cô dạy chúng em những điều hay lẽ phải và giúp chúng em có kiến thức áp dụng vào học tập, kỉ niệm về cô không bao giờ phai mờ trong em.

Bình luận (0)
Đào Thị Kim Anh
1 tháng 1 2019 lúc 10:47

Một năm học ở ngôi trường Lý Tự Trọng đã trôi qua thật nhanh, thoáng chốc tôi đã là cô học trò lớp Bảy. Hai năm, tôi đã đón nhận sự dạy bảo ân cần, tận tình của thầy cô nhưng người để lại cho tôi nhiều ấn tượng nhất là cô Ngọc - cô giáo dạy Ngữ văn lớp tôi. Tuy mới bước vào ngưỡng của của lớp 7/1 chưa lâu nhưng tôi đã rất quý cô Ngọc.

Cô là cô giáo dạy văn trẻ với vóc người thanh mảnh, nho nhã. Tóc cô không quá dài, lớp tôi nói trông cô rất xinh. Cô có khuôn mặt thanh tú, đầy đặn. Thú thật khi mới gặp cô tôi có suy nghĩ rằng cô là một người khó tính và lạnh lùng, nhưng sau khi trải qua những tiết học cùng cô tôi cảm thấy cô rất hiền và điều làm tôi thích hơn là những bài dạy của cô rất dễ hiểu. Tôi chắc rằng các bạn trong lớp cũng cảm nhận giống tôi vậy.

Cô Ngọc là giáo viên rất ham say và đam mê với công việc. Cô có chất giọng truyền cảm đi vào lòng người. Nghe cô giảng bài thật thú vị. Tôi thích được nghe cô nói, đưa ra những gợi ý cho mỗi đề bài, nhờ thế mà tôi tiếp thu và làm bài tốt hơn. Trong những giờ văn cô tỉ mĩ xem bài của từng banjtrong lớp và chỉnh sửa rất cẩn thận cho những lỗi sai, những bài làm chưa tốt hoặc còn thiếu sót. Chúng tôi thầm gọi cô là "thánh soi" bởi vì cô "soi" rất kỉ từng lỗi của chúng tôi và sẵn sàng dành không ít thời gian cho chúng tôi nhớ lại những kiến thức cũ. Cô luôn sử dụng những từ ngữ, những câu cho hay, cho đúng. Nghiêm khắc, cầu toàn trong giảng dạy nhưng cô cũng rất dịu dàng và vui tính. Chưa có học sinh nào buồn ngủ trong giờ của cô. Có lẽ bởi những tiếng học văn không bao giờ khô khan và buồn tẻ mà luôn sinh động, vui vẻ, thư thái lạ lùng. Với khả năng kể chuyện hấp dẫn, không ít lần chúng tôi chỉ biết há miệng và nuốt lấy từng lời trong câu chuyện thú vị của cô. Không riêng tôi đâu mà các bạn trong lớp cũng mong ngóng cô lắm!

Chắc cô không biết rằng, mỗi lần được cô khen tôi rất vui và càng tự tin ràng mình có thể làm được tốt hơn. Có lẽ cô chính là người khơi dậy lòng hăng say học tập của tôi, làm cho tôi cảm thấy yêu bản thân và càng yêu môn văn hơn. Mặc dù học với cô chưa được lâu nhưng tôi rất quý cô và chờ đến những tiết học của cô. Tôi mong được học với cô lâu hơn nữa, mong được cùng cô và lớp thêm nhiều kỉ niệm, nhiều niềm vui và nhiều bài học đáng nhớ.

Bình luận (1)

Các câu hỏi tương tự
Đức Nhật Huỳnh
Xem chi tiết
Trần Thị Phượng
Xem chi tiết
Uyên Nguyễn
Xem chi tiết
Nguyễn Đình Đức Hiếu
Xem chi tiết
Trần Thị Phượng
Xem chi tiết
Nanami Luchia
Xem chi tiết
Trần Thị Phượng
Xem chi tiết
Nanami Luchia
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Phương My
Xem chi tiết
Trần Huyền Trang
Xem chi tiết