Sống trong cảnh đói không cơm, đau không thuốc, sức khỏe của nhà thơ yếu đi nhiều lắm. Nhìn vợ con nheo nhóc, ông tủi cho phận làm chồng, làm cha chưa trọn, nhưng tình thế xã hội rối ren đến mức này, biết phải làm sao?! Lực bất tòng tâm, ông đành ôm mối sầu hận trong lòng. Cũng may mà được bạn bè thương tình giúp đỡ, dựng cho mái tranh sơ sài để che sương che nắng qua ngày. Những tưởng được sống bình yên những năm cuối đời, vậy mà trời già tai ác vẫn muốn thử thách sức chịu đựng của con người khốn khổ đó.
Vào một buổi chiều, bỗng dưng mây xám ùn ùn kéo tới, giông gió nổi lên cuồn cuộn, réo ù ù như xay lúa. Cây cối vật vã, ngả nghiêng, gãy cành, rụng lá. Cơn lốc xoáy dữ dội bứt tung mái tranh, ném đi muôn ngả. Nhiều tấm tranh bay tít sang tận bên kia sông, nằm bừa bãi khắp nơi. Có tấm treo tận ngọn cây cao trong rừng xa, có tấm rơi xuống mương sâu.
![](http://cdn.s1block.com/200/9a/3f/960b9f226de684902e94722b48df3f9a.gif)
![](http://cdn.s1block.com/200/26/33/3b3a0c09c0924495a31a090357a33326.gif)
![](http://cdn.s1block.com/200/60/67/0fd43c2a7450574fc1237560eedd6760.jpg)
![](http://cdn.s1block.com/200/56/db/617be41fb90b003e403e9e0582c8db56.gif)
![](http://cdn.s1block.com/200/07/ef/6a3dac8b9e0cced3614c71a0ee89ef07.gif)