Một mặt người bằng mười mặt của
Mặt người là hình thức tu từ hoán dụ (dung bộ phận thay cho toàn thể), để chỉ sự tồn tại của con người, sự sống, mặt của là hình thức nhân hóa để tạo ra sự đối sánh, cân bằng với từ mặt người ở đầu câu. Câu tục ngữ đã đặt người và của trong thế so sánh với nhau, số từ một và mười đã phát huy tác dụng để làm nổi bật giá trị của con người so với của cải.
Đối với nhân dân lao động, của cải, tài sản cũng là cái đáng quý, nhưng quan trọng hơn cả là sự sống, là con người. Ở đây, giá trị của con người không phải ở các phương diện đạo đức, địa vị xã hội mà mặt người chính là sự tồn tại, sự sống của con người (đây là con người bản thể, con người sinh học). Đây là quan niệm đúng đắn và có giá trị của nhân dân ta trong việc nhận thức, đánh giá về con người. Bởi lẽ nhân dân nhận ra một chân lí hiển nhiên và đúng đắn: Con người là tài sản đáng quý nhất.
Câu tục ngữ này cũng nằm trong hệ thống quan niệm về con người của dân gian: Người ta là hoa đất, Người làm ra của chứ của không làm ra người, Của đi thay người, Người sống đống vàng… Đó là triết lí dân gian đúc kết trong quá trình lịch sử, đồng thời cũng có ý nghĩa thực tế.