Câu 1 :
Bài thơ có một cái tên rất dài: “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” và cũng rất đặc biệt khi nhắc tới những chiếc xe không kính. Xe không kính là sao nhỉ? Phạm Tiến Duật đã hòa mình làm một người lính lái xe trên những chiếc xe đặc biệt ấy để cho ta câu trả lời:
Không có kính không phải vì xe không có kính
Bom giật bom rung, kính vỡ đi rồi
Hóa ra nguồn gốc của những chiếc xe ấy là sự tàn phá của chiến tranh. Bom đạn dữ dội đã khiến cho những chiếc xe từ có kính thành không kính: không có kính không phải vì xe không có kính. Câu thơ sử dụng rất nhiều từ không nhưng lại là một câu khẳng định rất mạnh mẽ, rất bình thản như một cái gì đó quá bình thường vậy!
Đúng thế, có thể với chúng ta hôm nay, một chiếc xe oto mà không có kính thì sẽ nguy hiểm thế nào? Nhưng trong những năm tháng khốc liệt ấy, đó là chuyện bình thường lắm với những người lái xe. Bom giật bom rung là “nhịp đập” của chiến tranh, không gian khổ, hy sinh thì còn đâu là chiến tranh nữa? Và họ thấy nó là một phần của chiến tranh, họ sẵn sàng đương đầu và đón nhận nó bằng thái độ lạc quan.
2
Chiếc xe đầy tự tin, không hề lo sợ trước bom đạn khủng khiếp của giặc Mĩ. Khác với những gì trần trụi bên ngoài, đây là một chiếc xe dũng cảm, hiên ngang. Xe vẫn băng ra tiền tuyến trên những đoạn đường đầy hiểm nguy. Có khác chăng đó là hình tượng những anh chiến sĩ lái xe Trường Sơn. Vì xe không có kính nên các anh được tiếp xúc trực tiếp với thế giới bên ngoài. Gió, sao trời, cánh chim, và cả bầu trời rộng cũng ùa vào buồng lái, hòa cùng nhịp thở nhộn nhịp của các anh:
Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng
Nhìn thấy con đường chạy thẳng vào tim
Thấy sao trời và đột ngột cánh chim
Như sa như ùa vào buồng lái.
Không có một sự ràng buộc hay rào cản nào ngăn cách các anh tiếp xúc với đất trời. Mà cả thiên nhiên cũng muốn hòa mình với khí thế ấy. Chính vì thế mà các anh có thể nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng một cách rất thoải mái, tự nhiên.