Cảm thụ đoạn văn sau:
Mưa xuân. Không phải mưa. Đó là sự bâng khuâng gieo hạt xuống mặt đất nồng ấm, mặt đất lúc nào cũng phập phồng, như muốn thở dài vì bổi hổi, xốn xang...Hoa xoan rắc nhớ nhung xuống cỏ non ướt đẫm. Đồi đất đỏ lấm tấm một thảm hoa trấu trắng.
Các bạn giúp mình với nhé. cảm ơn rất nhiều
Trong đoạn văn trên, tác giả sử dụng hàng loạt các từ láy ''bâng khuâng, phập phồng, bổi hổi, xốn xang, nhớ nhung, lấm tấm'' và biện pháp tu từ nhân hóa'' mưa xuân bâng khuâng gieo hạt; mặt đất phập phồng, bổi hổi, xốn xang; hoa xoan nhớ nhung'' cungf phép so sánh mặt đất như muốn thở dài. Làm cho ta thấy mưa được cảm nhận như là sự bâng khuâng gieo hạt, những hạt mưa xuân từ bầu trời xuống mặt đất một cách nhẹ nhàng, đem đến cho đất trời một sự nồng ấm. Mặt đất đón mưa được cảm nhận trong cái phập phồng, chờ đợi từng hạt, từng hạt. Có lẽ sự chờ đón đó rất lâu rồi nên mặt đất thở dài, xốn xang, bồi hồi. Hoa xoan rụng được cảm nhận như cây đang rắc nhớ nhung. - Một loạt từ láy nói về tâm trạng, cảm xúc con người kết hợp biện pháp tu từ so sánh, nhân hóa để diễn tả cảnh vật, thiên nhiên đất trời lúc mưa xuân: làn mưa xuân nhẹ, mỏng, đáng yêu, đem đến hơi thở, sự sống cho thiên nhiên đất trời của mùa xuân. Mưa xuân được cảm nhận hết sức tinh tế qua tâm hồn nhạy cảm và tình yêu thiên nhiên của nhà văn Vũ Tú Nam.