Trong bộn bề kí ức ngày hôm qua của tôi, có những điều tôi nhớ tôi quên nhưng có một kỉ niệm mà tôi không thể quên. Đó là lần trót xem trộm nhật kí của Hiếu.
Hiếu là người bạn thân thiết nhất cảu tôi. Chúng tôi chơi rất thân nên tôi hiểu Hiếu rất rõ. Hiếu là người năng động, dễ gần Và rất hài hước. Hiếu thông minh học giỏi và rất tình cảm với bạn bè.
Một lần tôi đến nhà Hiếu mượn sách. Hiếu đang dở tay nên bảo tôi cứ lên phòng Hiếu mà tìm. Cả một tủ sách khiến tôi hoa mắt. Tôi phát hiện ra một khe hở nhỏ cạnh kệ sách, tôi tò mò lôi từ đó ra một quyển sổ nhỏ và mở ra xem. Không! Tôi vội vàng gập lại và định để lại chỗ cũ. Nhưng tôi lại ngập ngừng, tôi muốn biết thêm về Hiếu, muốn biết Hiếu ghi nhật kí như thế nào? Tôi không kìm được tay mình nên tiếp tục mở cuốn sổ và cũng không kìm được nowcs mắt khi đọc nó. Tôi đã cố gắng nhưng tôi không thể dừng lại."Tròi ơi!Lẽ nào cuộc sống của cậu ấy lại như vậy?" Bỗng tôi giật bắn mình, Hiếu xuất hiện trước mặt. Tay tôi bỗng run lên, cuốn nhật kí rơi bộp xuống đất, tôi đứng bất động, không nói được lời nào. Tôi chỉ nhớ ánh mắt rưng rưng, đôi môi run rẩy của Hiếu. Tôi chạy vụt đi lòng nặng trĩu.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Hiếu như vậy. Tôi chạy, chạy như trốn ánh mắt ấy, tôi muốn khóc quá. Tôi sợ chính việc mình vừa làm. Về đến nahf tôi đóng sầm cửa lại, thở hổn hển, bần thần ngôi xuống ghế. Tại sao tôi lại làm như vậy? Tại sao tôi không thể chiến thắng sự tò mò của chính mình? Tại sao? Tôi buồn bực quăng đống sách xuống đất. Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt không yên.
Đêm đó tôi trằn trọc mãi.Tôi ước chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày mai chúng tôi cùng nhau đến trường. Tôi suy nghĩ miên man, nhớ lại những tranh nhật kí đầy nước mắt của Hiếu. Làm sao tôi có thể tưởng tượng ra được gia đình của Hiếu không hề hạnh phúc , suốt ngày Hiếu phải nghe những lời cãi vã của bố mẹ. Tôi không thể tin vào những gì mình đã đọc. Càng nghic tôi càng thương bạn. Tôi tưởng tượng ra hình bóng Hiếu cô đơn và buồn bã trong căn nhà lớn. Vậy mà tôi tưởng mình hiểu Hiếu rõ lắm. Ai ngờ tôi không biết gì về Hiếu cả, không biết về những nỗi buồn mà Hiếu phải trải qua. Tôi muốn chia sẻ, muốn an ủi và muốn làm hòa với bạn. Nhưng tôi lo bạn vẫn trách móc, vẫn giận tôi và bạn sẽ không bao giờ muốn nói chuyện với tôi bởi tôi đã cố tình xen vào bí mật đau đớn mà Hiếu hằng cất giấu trong sâu thẳm trái tim mình.Cứ thế một đêm tôi không thể thoát khỏi sự ăn năn, day dứt,...
Sáng hôm sau, tôi đi học một mình mà không dám rủ Hiếu như mọi hôm. Tôi tự nhủ lòng mình sẽ đến xin lỗi bạn nhưng tôi vô cùng lo lắng. Hôm đấy tôi đã không thực hiện được ý định của mình vì hôm đấy và cả hôm sau đó Hiếu không đến lớp. Tôi nén sự xấu hổ đến nhà Hiếu vào một buổi chiều. Thấy tôi Hiếu bỗng trở nên rụt rè, ngại ngùng. Tôi nắm lấy tay Hiếu:
- Hiếu, tớ xin lỗi cậu vì đã xem trộm nhật kí của cậu. Cậu đừng giận tớ nha.
- Tớ không giận cậu tớ chỉ thấy xấu hổ thôi.
Thế là tôi và Hiếu làm hòa với nhau lại vui vẻ chơi với nhau như trước. Một thời gian sau bố mẹ Hiếu giả quyết hiểu lầm không còn cãi nhau nữa. Gia đình Hiếu lại hạnh phúc bên nhau.
Câu chuyện đã xảy ra rất lâu nhưng nó mãi là kỉ niệm đẹp và cũng là một bài học quý giá với tôi về tình bạn.