Kết thúc truyện, nhân vật Xiu đã nói với Giôn-xi: “Ồ, em thân yêu, đó chính là kiệt tác của cụ Bơ-men, - cụ vẽ nó ở đấy vào cái đêm chiếc lá cuối cùng đã rụng.” viết đoạn văn tổng phân hợp khoảng 12 câu lý giải vì sao có thể nói chiếc lá cụ Bơ-men vẽ là một kiệt tác
Bài 1: Trong các câu sau, câu nào là câu ghép, các vế trong câu ghép được nối với nhau bằng phương tiện nào
1, Rồi chị đón lấy cái tỉu và ngồi xuống đó như có ý chờ xem chồng chị ăn có ngon miệng hay không
2, Đến bây giờ tôi mới kịp nhận ra mẹ tôi không còn cõi sơ xác quá như cô tôi nhắc lại lời người họ nội của tôi
3, Thần hô mưa gọi gió làm thành giông bão dung chuyển cả đất trời dâng nước sông lên cuồn cuộn đánh Sơn Tinh
4, Thần cọ bút thẳng trời hai ba chục mét cao, gió bão không thể quật ngã
5, Tôi bặm tay ghì chặt ghì thật chặt nhưng một quyển vở vẫn sệch ra và chênh đầu chúi xuống đất
6, Tôi nói'' nghe đâu'' vì tôi thấy người ta bắn tin rằng mẹ và em tôi xoay ra sống bằng cách đó
7, Hổ đực mừng rỡ đùa rỡn với con, còn hổ cái thì nằm gục xuống dáng mỏi mệt lắm
8, Để môi trường được trong sạch thì chúng ta nên hạn chế sử dụng bao bì ni lông
9, Tuy miệng cười nói như vậy mà bụng ông cứ rối bời lên
10, Nếu bà con đi làm thì con tôi chết oan
11, Bác Tai, hai anh và tôi làm việc mệt nhọc quanh năm, còn lão Miệng thì chẳng làm gì cả
12, Thầy thì sờ vòi, thầy thì sờ ngà, thầy thì sờ tai, thầy thì sờ chân, thầy thì sờ đuôi
13, Kết cục anh chàng hầu cận ông lý yếu hơn chị chàng con mọn, hắn bị chị này từ mà tóc lẳng cho một cái ngã nhào ra thềm
Mình đang cần rất gấp ạ mọi người có thể giúp mình được không ạ!
cảm nhận của em về cô bé bán diên trong đoạn trích:" Cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay. Chả là đêm giao thừa mà ! Em tưởng nhớ lại năm xưa, khi bà nội hiền hậu của em còn sống, em cũng được đón giao thừa ở nhà. Nhưng thần chết đã đến cướp bà em đi mất, gia sản tiêu tán và gia đình em đã phải lìa ngôi nhà xinh xắn có dây trường xuân leo quanh, nơi em đã sống những ngày đầm ấm, để đến chui rúc trong một xó tối tăm, luôn luôn nghe những lời mắc nhiếc, chửi rủa. Em ngồi nép trong một góc tường, giữa hai ngôi nhà, một cái xây lùi lại một chút. Em thu đôi chân vào người, nhưng mỗi lúc em càng thấy rét buốt hơn. Tuy nhiên em không thể nào về nhà nếu không bán được ít bao diêm, hay không ai bố thí cho một đồng xu nào đem về; nhất định là cha em sẽ đánh em. Vả lại ở nhà cũng rét thế thôi. Cha con em ở trên gác, sát mái nhà và, mặc dầu đã nhét giẻ rách vào các kẽ hở trên vách, gió vẫn thổi rít vào trong nhà. Lúc này đôi bàn tay em đã cứng đờ ra. Chà ! Giá quẹt một que diêm lên mà sưởi cho đỡ rét một chút nhỉ ? Giá em có thể rút một que diêm ra quẹt vào tường mà hơ ngón tay nhỉ ? Cuối cùng em đánh liều quẹt một que diêm. Diêm bén lửa thật là nhạy. Ngọn lửa lúc đầu xanh lam, dần dần biếc đi, trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, sáng chói trông đến vui mắt.": bằng 1 đoạn văn khoảng 6 câu