Những câu hỏi liên quan
Trần Thị Kim Phụng
Xem chi tiết
Trần Thu Hiền
25 tháng 4 2017 lúc 14:24

Vì những loài động vật quý hiếm có nguy cơ bị tuyệt chủng nên có thể chúng đã bị săn bắt,... Vì thế nên An không thấy loài nào hết!

Bình luận (0)
30 Phạm Lê Như Phúc 8/2
Xem chi tiết
lạc lạc
3 tháng 1 2022 lúc 13:56

 hình ảnh cho Nguyên nhân bùng nổ chiến tranh thế giới thứ ll - Do sự chệnh lệch trình độ phát triển giữa các nước tư bản, dẫn đến những mâu thuẫn về thuộc địa, thị trường. - Việc tổ chức và phân chia thế giới theo hệ thống Véc-xai - Oa-sinh-tơn không còn phù hợp nữa. Đưa đến một cuộc chiến tranh mới để phân chia lại thế giới.

Bình luận (2)
Nguyễn Lê Phước Thịnh
3 tháng 1 2022 lúc 13:56

- Sự xuất hiện chủ nghĩa phát xít Đức, I-ta-li-a, Nhật Bản.

- Những hậu quả của cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới (1929 - 1933).

- Chính sách thỏa hiệp và nhượng bộ của Anh, Mỹ, pháp tạo điều kiện cho khối phát xít phát động chiến tranh.

Bình luận (0)
Nguyễn
3 tháng 1 2022 lúc 13:56

- Do sự chệnh lệch trình độ phát triển giữa các nước tư bản, dẫn đến những mâu thuẫn về thuộc địa, thị trường.

- Việc tổ chức và phân chia thế giới theo hệ thống Véc-xai - Oa-sinh-tơn không còn phù hợp nữa. Đưa đến một cuộc chiến tranh mới để phân chia lại thế giới.

Bình luận (0)
Cao Ngọc Linh Chi
Xem chi tiết
Lê Tuấn Nghĩa
8 tháng 5 2020 lúc 17:13

\(\frac{3.6.2.7}{12.7.9.2}=\frac{3.6.2.7}{6.2.7.3.3.2}=\frac{1}{6}\)

\(\frac{3.4.30.56}{9.8.7.8.20}=\frac{3.4.5.6.7.8}{4.5.7.8.8.9}=\frac{1}{4}\)

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Kiyotaka Ayanokoji
8 tháng 5 2020 lúc 18:06

a, \(\frac{3.6.2.7}{12.7.9.2}=\frac{3.6.2.7}{6.2.7.3.3.2}=\frac{1}{6}\)

b, \(\frac{3.4.30.56}{9.8.7.8.20}=\frac{3.4.3.10.7.8}{3.3.8.7.8.2.10}=\frac{1}{4}\)

Học tốt !

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Emma
8 tháng 5 2020 lúc 18:37

Bài Làm

\(a,\)\(\frac{3\times6\times2\times7}{12\times7\times9\times2}\)\(=\frac{3\times6\times2\times7}{2\times6\times7\times3\times3\times2}\)\(=\frac{1}{6}\)

\(b,\)\(\frac{3\times4\times30\times56}{9\times8\times7\times8\times20}\)\(=\frac{3\times4\times10\times3\times8\times7}{3\times3\times2\times4\times7\times8\times10\times2}\)\(=\frac{1}{4}\)

^_^

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Gia Hân
Xem chi tiết
Phạm văn Phả
6 tháng 12 2017 lúc 19:56

Lợi ích của việc sử dụng địa chỉ ô tính trong công thức:

-Thực hiện nhanh và chính xác

-Kết quả sẽ tự động cập nhật khi giá trị trong ô tính thay đổi

Chúc bạn học tốtok

Bình luận (0)
Bùi Quang Sang
16 tháng 12 2017 lúc 20:07

Để nhập chính xác địa chỉ các ô công thức, ta có thể sử dụng chuột.

VD : Ta cso thể nhập công thức =(A1+B1)/2vaof ô C1 theo các bước:

B1: Nháy ô C1 và gõ kí hiệu =(

B2: Nháy ô A1

B3: Gõ dấu =

B4 : Nháy ô B1

B5: Gõ các kí hiệu )/2 và nhấn phím Enter

Bình luận (0)
Hoàng Thị Khánh Hòa
20 tháng 12 2017 lúc 21:48

B1: Nháy ô cần nhập công thức

B2: Gõ dấu =

B3: Nhập công thức có chứa địa chỉ

B4 : Nhấn phím Enter

Bình luận (0)
Lê Kỳ Nguyên
Xem chi tiết
Trịnh Ngô Đức Châu
12 tháng 11 2018 lúc 22:01

Đề 3: Kể về người bạn mới quen (do cùng hoạt đọng văn nghệ, thể thao mà quen, hoặc do tính tình của bạn,…).

Đề 4: Kể về một cuộc gặp gỡ (đi thăm các chú bộ đội, gặp các thiếu niên vượt khó,…).

Đề 5: Kể về những đổi mới ở quê em (có điện, có đường, có trường mới, cây trồng,…).

Đề 6: Kể về thầy (cô giáo) của em (người quan tâm, lo lắng và động viên em học tập).

Đề 7: Kể về một người thân của em (ông bà, bố mẹ, anh chị,…).

II. GỢI Ý DÀN BÀI

Đề 1: Tham khảo phần gợi ý dàn bài (Bài tập làm văn số 2).

Đề 2:

A. Mở bài.

- Giới thiệu hoàn cảnh xảy ra câu chuyện.

B.Thân bài.

- Kể lại diến biến của câu chuyện.

+ Thời gian địa điểm xảy ra câu chuyện?

+ Tình huống đáng cười trong câu chuyện là gì?

+ Câu chuyện kết thúc ra sao?

- Em rút ra được điều gì từ câu chuyện đó?

C. Kết bài: Ấn tượng mà câu chuyện để lại trong em là gì?

Đề 3:

A. Mở bài.

- Giới thiệu khái quát về người bạn.

- Hoàn cảnh gặp gỡ giữa hai người ở đâu? vào lúc nào?

B. Thân bài.

- Kể lại buổi gặp gỡ đó (do tình cờ hay do người khác giới thiệu).

- Đặc điểm hay tính cách của người bạn đó có gì đặc biệt?

- Em thích nét tính cách nào nhất ở người bạn đó?

- Sau khi quen nhau, hai người đã đã cùng thi đua (hay giúp đỡ nhau) như thế nào để cùng có thành tích tốt hơn trong học tập.

C. Kết bài.

- Tình bạn mới giúp em như thế nào trong học tập và trong cuộc sống?

- Em suy nghĩ thế nào về tình bạn?

Đề 4:

A. Mở bài.

- Cuộc gặp gỡ diễn ra khi nào? ở đâu? với ai?

B. Thân bài.

- Kể các chi tiết trong buổi gặp gỡ ấy.

+ Mở đầu cuộc gặp gỡ như thế nào?

+ Diến biến cuộc gặp gỡ ra sao? (các sự việc, không khí, quang cảnh,…).

+ Cuộc gặp gỡ kết thúc trong không khí như thế nào?

- Ý nghĩa của cuộc gặp gỡ là gì?

C. Kết bài.

- Cuộc gặp gỡ để lại trong em những ấn tượng gì? Giúp em mở rộng hiểu biết và quan hệ ra sao?

Đề 5:

A. Mở bài.

- Giới thiệu khái quát về quê em.

B. Thân bài.

- Quê em trong quá khứ như thế nào?

- Quê em ngày nay đã đổi mới ra sao?

+ Quang cảnh?

+ Nhịp sống?

+ Tinh thần hăng say lao động?

- Nhìn quê hương đổi mới, cảm giác của em thế nào?

C. Kết bài.

- Em mong ước như thế nào về quê hương trong tương lai?

Đề 6: Tham khảo phần gợi ý dàn bài (Bài tập làm văn số 2).

Đề 7:

A. Mở bài.

- Giới thiệu sơ lược về người mà em sẽ kể (tên, tính cách,…).

B. Thân bài.

- Đặc điểm và tính cách nổi bật của người mà em đang kể là gì?

- Người mà em đang kể đã giúp đỡ bảo ban em như thế nào trong học tập và trong cuộc sống?

- Tình cảm của em và người đó ra sao?

- Có thể kể thêm về một kỉ niệm nào đó đáng nhớ nhất của em và người đó.

C. Kết bài.

- Niềm hạnh phúc của bản thân khi có được một người ông (bà, cha mẹ, anh chị,..) tốt.

III. BÀI VIẾT THAM KHẢO

Bài 1.

Ngày ấy, nhà tôi ở ven một con suối nhỏ nước trong veo, vào những hôm trời nắng đẹp đứng trên bờ suối, tôi có thể nhìn thấu xuống tận dưới đáy, ở đó có những viên sỏi trắng tinh và cả những đàn cá trắng tung tăng bơi lội.

Hàng ngày, tôi cùng lũ bạn lại rủ nhau ra suối, đi men theo mép của con suối bắt ốc, nhặt đá trắng về để chơi đồ hàng. Và vui nhất là vào những ngày hè, chúng tôi thường trốn mẹ ra suối tắm. Thực ra con suối nhỏ nhưng có những đoạn rất sâu có thể ngập đầu người lớn. Và ở trên đó là chiếc cầu của nhà dân bắc qua để lấy lối đi vào nhà.

Như thường lệ, buổi trưa ấy, chờ cho mẹ ngủ say tôi liền chạy sang nhà mấy thằng bạn học cùng lớp rủ chúng ra chỗ cầu nhà ông Quân (chúng tôi thường đặt tên những chiếc cầu bằng chính tên nhà chủ đó). Buổi trưa trời nắng nóng như lửa đốt, được đắm mình trong dòng nước mát thì còn gì bằng. Bởi vậy nên vừa nghe tiếng huýt sáo báo hiệu quen thuộc của tôi, mấy thằng cũng vội vã lách cửa sau, nhanh chóng ra chỗ hẹn.

Vừa ra khỏi nhà, cả lũ chúng tôi chạy thật nhanh vì sợ cha mẹ phát hiện ra, bởi chúng tôi đều biết rằng nếu bị bại lộ chắc chắn đứa nào đứa nấy sẽ no đòn.

Năm phút sau, cây cầu và dòng nước mát đã hiện ra trước mắt chúng tôi. Tôi có ý kiến hôm nay sẽ không bơi bình thường như mọi khi nữa mà thi nhảy xa, tức là đứng trên cầu nhảy xuống, ai nhảy xa nhất sẽ là người thắng cuộc. Ì oàm một hồi lâu đã chán, chúng tôi trèo lên một mỏm đá nằm nghỉ ngơi ngắm mây trời. Lúc này Thắng – thằng cha gan lì cóc tía nhất lên tiếng:

- Tớ nghĩ ra trò mới nữa rồi.

- Trò gì vậy?

Cả lũ nhao nhao lên tiếng hỏi.

- Chơi lặn, đứa nào lặn được lâu nhất tuần sau đi học sẽ không phải đeo cặp.

Cả lũ reo hò hưởng ứng nhiệt liệt. Trở lại chỗ chơi cũ, tôi nói:

- Bây giờ sẽ thi lần lượt từng đứa một, những đứa còn lại đứng trên bờ theo dõi bấm giờ.

Và tôi phân công luôn vì Thắng là người đầu têu nên sẽ là người thử sức đầu tiên, cả bọn vỗ tay hưởng ứng. Quả thật trong nhóm Thắng luôn tỏ ra đàn anh hơn cả, hắn không những học giỏi mà mọi trò chơi hắn cũng chẳng bao giờ chịu thua ai.

Thắng chuẩn bị tinh thần xong, tôi hô:

- Một. Hai. Ba. Bắt đầu…

ùm…Thắng đã nhảy khỏi cây cầu mất tăm trong dòng nước. Lũ chúng tôi reo hò tán thưởng và bắt đầu bấm giờ: 1,2, 3, phút trôi qua sang phút qua vẫn chưa thấy Thắng nổi lên. Chúng tôi trầm trồ khen ngợi sự tài ba của Thắng. Sang đến phút thứ 4, tôi bỗng cảm thấy nóng ruột bởi bình thường nhiều lắm thì chỉ đến phút thứ ba là chúng tôi đã chẳng thể nào chịu nổi. Thế mà đến giờ vẫn chưa thấy Thắng, mấy đứa kia cũng bắt đầu lo lắng, chỉ trong nháy mắt chẳng kịp bảo nhau câu nào mấy đứa bơi giỏi liền nhảy xuống, vừa lúc đó chúng tôi đã thấy Thắng trồi lên, khuôn mặt tái nhợt, thở lấy thở để, chúng tôi vội vàng dìu Thắng vào bờ. Người Thắng lúc này đã gần như lả đi. Phải mười phút sau Thắng mới lên tiếng:

- Chỉ cần một tích tắc nữa thôi là tao đi chầu thuỷ thần chúng mày ạ.

- Sao vậy, mọi ngày mày bơi, lặn giỏi lắm cơ mà.

- ừ, thì tao vẫn tự tin như vậy, nhưng đúng lúc sắp chịu không nổi định trồi lên thì tao bị vướng vào chùm rễ cây mọc lan từ rừng ra cuốn chặt vào chân, tao cứ định trồi lên thì nó lại kéo tao xuống, may quá đúng lúc nghĩ rằng chết thật rồi thì bỗng dưng chân tao lại giật ra được và cố sức ngoi lên.

Nghe tiếng Thắng hổn hển kể, chúng tôi đứa nào đứa nấy đều khiếp sợ. Chờ cho Thắng đỡ mệt chúng tôi mới dám về nhà và câu chuyện này vẫn mãi là bí mật của lũ chúng tôi. Và đó là kỉ niệm sâu sắc nhất mà tôi nhớ mãi đấy các bạn ạ.

Bài 2.

Vì hoàn cảnh gia đình em phải theo bố mẹ chuyển về thành phố sống. Vậy là mấy năm liền em vẫn chưa có dịp về thăm quê. Đến hè vừa rồi vì đạt giải Toán thành phố nên bố mẹ em thưởng cho em một chuyến về quê. Ngồi trên xe em vô cùng hồi hộp và tự hỏi sau mấy năm xa cách không biết bây giờ quê của em có gì thay đổi không, những người bạn của em ra sao có ai phải bỏ học không. Vì quê em ngày xưa nghèo lắm, rất nhiều bạn chỉ học hết cấp một đã phải bỏ học đi chăn trâu.

Chiếc xe đưa em từ từ rẽ phải, đường vẫn êm ru, em cứ ngỡ vẫn là con đường của phố huyện nhưng bất chợt em nhìn thấy cây đa cổ thụ ở đầu đường. Ôi con đường của quê mình đây mà. Em sung sướng reo lên:

- Bố ơi, đường về quê không còn ổ gà như trước nữa nhỉ.

Bố gật đầu mỉm cười:

- Con đường này làm từ năm ngoái con ạ.

Bất giác tôi nhớ lại cách đây mấy năm, ngày đó mỗi khi trời mưa, người dân làng tôi rất ngại ra phố huyện vì con đường sẽ vô cùng lầy lội, khó đi, có những đoạn phải dắt xe. Đi ra được đến phố thì người đã lấm lem đầy bùn đất. Thế mà bây giờ con đường ấy đã được thay thế bằng một con đường nhựa đen bóng láng. Tôi thấy người và xe qua lại có vẻ đông hơn trước rất nhiều. Từng đoàn xe đạp xe máy nối đuôi nhau, nhìn ai cũng tươi vui hớn hở.

Càng về gần làng tôi càng ngạc nhiên vì sự thay đổi đến bất ngờ. Những ngôi nhà lá năm xưa giờ được thay thế bằng những ngôi nhà ngói sáng sủa đủ màu sắc, đây đó còn có những ngôi nhà hai, ba tầng như ở thành phố. Trong nhà cũng đầy đủ sa lông, tủ tường và trên tường cũng có những chùm đèn đủ màu sắc. Và đằng trước là những sân xi măng sạch bong phơi đầy lúa. Tôi nhớ trước đây người ta thường phơi lúa bằng sân đất cho nên dù có quét sạch đến mấy thóc vẫn đầy sạn và lúa phơi ở sân đất rất khó khô.

Chiếc xe bon bon đưa tôi về đến tận sân nhà bác trai tôi. Căn nhà lá năm xưa cũng được thay thế bằng ngôi nhà hai tầng đồ sộ.

Nhớ lại cách đây chỉ vài năm, làng tôi vẫn thuần nông nghiệp. Mọi thứ người ta chỉ biết trông vào ruộng lúa, luống rau. Nhìn khắp nơi chỉ thấy những cánh đồng lúa xanh mát thẳng cánh cò bay, mở mắt họ đã ra đồng, cặm cụi làm cho đến khi mặt trời lặn, sương đã vương áo họ mới trở về. Về đến nhà ai nấy lùa vội bát cơm là lên giường ngủ, chẳng biết đến xem phim, nghe ca nhạc là gì. Trẻ con như chúng tôi cũng phải làm, cứ đi học về ăn cơm xong lại theo đàn trâu, đàn bò lên rừng. Tối về chỉ còn xếp sách vở vào cặp là đi ngủ nên chẳng mấy đứa học giỏi. Cuộc sống lúc đó bình yên nhưng nghèo quá.

Nhưng bây giờ, tôi thấy mọi chuyện đã thay đổi, nhà nào cũng có tivi đầu đĩa. Ngay từ đầu xóm người ta đã nghe rộn rã tiếng hát từ những chiếc đài catxets, từ chiếc đầu đĩa phát ra. Thôn xóm trở nên rộn rã. Và tôi nghe bác tôi kể lại cứ đến mùa bóng đá thì xóm làng càng rộn rã hơn. Trai tráng trong làng tụ tập nhau ngồi xem bóng đá. Họ xem rất vô tư vì không có cá độ như ở thành phố.

Phương tiện đi lại cũng hiện đại hơn trước rất nhiều, trước đây khắp đường làng chỉ thấy toàn xe đạp, vậy mà nay hầu như nhà nào cũng có xe máy để đi lại, có người còn đi xe máy khi ra ngoài đồng làm, họ dựng xe ở trên bờ.

Tôi rất vui khi thấy các bạn của mình đều học lên lớp 6, các bạn ấy cũng rất chú tâm vào chuyện học hành với mơ ước sau này đỗ đại học và được lên thành phố học. Tôi thầm nghĩ: Nếu sau này chúng tôi lại được học đại học cùng nhau thì vui biết mấy…

Quê hương tôi mọi thứ đã đổi thay, trong bóng chiều thướt tha từng đàn trâu no tròn đủng đỉnh về chuồng, đằng xa từng đoàn người gánh lúa về, bước chân thoăn thoắt, tiếng cười nói râm ran.

Phong cảnh ngày càng tươi đẹp hơn khi xen lẫn những cánh đồng xanh bao la, những vườn cây đầy hoa trái là những ngôi nhà xây đủ màu sắc. Xa xa, từng đàn cò trắng bay trong ánh nắng vàng rực rỡ.

Nhìn quê hương đi lên nhanh chóng, tôi cũng thấy rạo rực vô cùng. Tôi chỉ mong học hành thật tốt để nhanh chóng trở về làm giàu đẹp hơn cho quê hương.

Bài 3.

Quê tôi ở nông thôn nhưng tôi lớn lên ở thành phố. Từ bé đến giờ, tôi mới chỉ được về quê có một lần. Nhưng lần ấy đã xa xôi lắm rồi, tôi chẳng còn nhớ điều gì nữa. Chả là lúc ấy tôi còn quá bé mà. Tuần vừa qua, tôi thật bất ngờ khi được bố mẹ cho về quê chơi ngày chủ nhật. Chuyến đi đã để lại trong tôi bao kỷ niệm khó quên.

Suốt đêm hôm trước, tôi gần như không ngủ. Tôi cứ nằm mà tưởng tượng về quê nội. Tôi chỉ nhớ mang máng đó là một vùng quê nghèo ở miền trung du. Sáng sớm tàu đã chạy, tôi nghủ lăn trong lòng mẹ vì mệt quá. Lúc tỉnh dậy bước chân đầu tiên từ tàu bước xuống là bước chân tôi đi vào nhà nội. Ngôi nhà nằm ngay cạnh đường tàu, ba gian cũ kỹ, được xây bằng thứ gạch mà lâu ngày đã bị đám rêu làm cho ngả màu xanh. Trước mặt ngôi nhà là cánh đồng lúa mới gặt xong, những gốc lúa trơ ra phơi mình dưới những cơn gió heo may.

Ăn cơm trưa xong, bố mẹ bắt tôi đi ngủ như ở trên thành phố. Đến chiều, tôi mới được mẹ cho đi chơi cùng các anh chị ở ngoài đồng. Một khung cảnh rộng mênh mông bát ngát nhìn mỏi mắt ở phía xa cũng chỉ thấy núi và mây trắng chứ không như thành phố chỉ thấy toàn nhà tầng và cao ốc. Đang cắm đầu đuổi theo con cào cào có cặp cánh màu xanh đỏ, tôi bỗng lao sầm vào một cậu bé trông người nhỏ nhắn hơn tôi khiến cậu bật phăng chiếc chạt bò. Tôi vội vàng:

- Xin lỗi cậu! Cậu có sao không?

- Không! Em không sao! Còn anh?

- Mình cũng không sao

Bây giờ tôi mới có dịp quan sát kỹ người bạn: cậu người nhỏ nhắn nhưng nhìn khuôn mặt xem chừng không ít tuổi hơn tôi. Nước da cậu đen nhém nhưng đôi mắt sáng có vẻ rất thông minh. Tôi chủ động làm quen:

- Mình tên là Hải, mới về đây thăm ông bà nội. Còn bạn tên gì? Bạn bao nhiêu tuổi?

- Em tên là Minh, em 12 tuổi.

- Vậy hả? Thế là chúng mình cùng tuổi với nhau.

Sự niềm nở của Minh không ngờ đã khiến một cậu bé khó tính như tôi nhanh chóng hoà nhập với đồng quê. Minh đã chỉ cho tôi bao thú chơi ttong buổi chiều ngắn ngủi. Những thú chơi ấy đến trong mơ tôi cũng chẳng bao giờ có thể nghĩ ra. Phải chăng vì thế mà tôi đã trở thành khó tính. Và vì thế mà giờ đây tôi mới phải đeo cặp kính cận nặng nề với một mớ kiến thức không sao tiêu thụ nổi. Minh kể cho tôi biết, cậu cũng là học sinh giỏi toàn diện của trường nhưng so với tôi, Minh còn biết bao nhiêu thứ khác. Minh dạy tôi biết bắt dế đồng rồi cho một cái hộp đề chơi trò chọi dế, dạy cách thả diều, dạy cách nghe tiếng sáo để phân biệt diều nhỏ, diều to… Tóm lại ở Minh, tôi thấy như có một kho những trò chơi mà tuổi thơ những ai lớn lên ở thành phố không bao giờ biết được.

Buổi chiều ngắn ngủi trôi đi nhanh chóng. Tôi chia tay người bạn mới quen để về thành phố. Trước khi đi Minh còn cho tôi một chiếc diều. Tôi cầm chiếc diều lấy làm thích thú mặc dù đem về thành phố nhà mình chẳng biết sẽ thả ở đâu.

Về đến nhà, thỉnh thoảng tôi lại viết thư về quê hỏi thăm Minh. Tôi hay kể cho Minh nghe chuyện phố phường, còn Minh lại bù đắp cho tôi những trống rỗng của tuổi thơ. Minh là người bạn mà tôi quen gần đây nhất. Tôi thật không ngờ ở cái nơi xa xôi ấy, tôi lại có được một tình bạn sâu sắc và thân thương đến vậy!

Bạn dựa vào dàn ý và bài văn mẫu nhaok

Bình luận (1)
Minh Minh
12 tháng 11 2018 lúc 22:29

Đề : kể người thân ( mẹ)< văn của chị mình lớp 12>
Con lớn lên bên mẹ và đưa em gái bé bỏng. Ba đi công tác xa nhà từ khi con còn nhỏ xíu. Trong mắt con, mẹ nghiêm khắc và khó tính, và con cảm giác mẹ và con xa cách vô cùng. Mười bảy tuổi, con gái lớn đam mê nhiều thứ, con thích giày, thích sắm quần áo, thích được giao lưu và đi chơi với bạn cùng trang lứa. Nhưng mẹ nghiêm khắc, mỗi lần con xin tiền mua áo mẹ lại bảo con rằng quần áo còn nhiều, tiết kiệm đi con. Từ ấy, con chỉ dám xin bố, với con bố vui tính và thoải mái vô cùng. Con xin đi chơi câu lạc bộ bóng rổ mẹ chỉ nói một câu không đi mà cũng chẳng giải thích. Bọn bạn hay kể con nghe chuyện chúng nó ngồi tâm sự với mẹ, con tủi thân, có lẽ chưa bao giờ con được ngồi cùng mẹ mở lòng mình để nói về nhiều thứ, để dãi bày những điều con đang buồn phiền. Bọn nó kể với mẹ nó về chuyện nó thích một cậu bạn nào đó, cậu ý tốt bụng, cậu ý chơi thể thao giỏi, hay cậu ý là một cây toán của lớn. Mẹ cấm con có tình cảm đặc biệt với bạn nam, mẹ chẳng nói ra nhưng mỗi lần thấy thái độ của mẹ là con biết, thỉnh thoảng mẹ lại dặn dò con vu vơ là tình bạn khác giới phải có giới hạn. Mẹ lúc nào cũng vậy, chẳng dịu dàng và tình cảm. Có phải vì mẹ không thương con?

Con dần thay đổi. Con hay cáu gắt, cũng chẳng hay nói chuyện với mẹ. Con cũng sợ về nhà, con thấy ngôi nhà chán ngắt và vì có mẹ chẳng tình cảm và yêu thương con. Rồi lớp mười một con chểnh mảng học hành, con hay bỏ học. Lên cấp 3, chẳng mấy khi con động đến quyển vở để đọc bài. Ngày mẹ đi họp phụ huynh về, mẹ tỏ ra bình thường như mọi lần, con cũng không quan tâm họp phụ huynh có gì nữa. Mẹ nấu cơm và gọi hai đứa xuống ăn. Con biết cô giáo sẽ nói nhiều thứ về con, nhưng thật sự mẹ không thấy buồn về con? Bỗng mẹ đặt bát cơm xuống mẹ hỏi con sao con dùng điện thoại trong giờ mà không nghe giảng. Con cãi mẹ. Mẹ hỏi sao con trên lớp không chịu làm bài tập. Con cãi mẹ. Rồi mẹ hỏi sao con bỏ tiết, bỏ học, những ngày đấy con đi đâu. Mẹ... trên khóe mắt mẹ nước mắt đã trực trào, con nhìn thấy khi ngẩn đầu lên định phủ nhận chuyện đó. Con chẳng thể nói tiếp mà chỉ im lặng.

“Con.. biết không?” Mẹ nghẹn ngào trong tiếng nấc và giọt nước mắt trào ra tưởng chừng sắp cạn. Mẹ kể khi ở thị đội trên Hòa Bình, con còn bé tí mới 18 tháng tuổi, con sốt cao 41 đến 41,5 độ C, mẹ đêm nào cũng thức chăm con sợ con co giật, đêm rồi mẹ vẫn ra giếng hái lá diếp cá đắp cho con. Mẹ đưa con sang bệnh viện tỉnh mà người ta bảo mẹ rằng đưa con về bao giờ con co giật thì mang sang đây, mẹ mắng bác sĩ, mẹ nói chờ con tôi cô giật thì con tôi chết sao. Lương công chức của mẹ ngày ấy chỉ vỏn vẹn được 215.000 đồng. Mẹ đưa con về dưới Hà Đông chữa bệnh, mỗi tuýp thuốc nhỏ của con đã hết 200.000 đồng 1 tuýp, mẹ phải chạy vạy khắp nơi để lo cho con tiền thuốc mấy tháng trời. Bố con tác xa nhà chẳng mấy khi bố về được với gia đình. Lương tháng mẹ chẳng đủ gửi tiền trông trẻ của con. Mỗi trưa đi làm về, mẹ trèo đồi thị đội khiếp củi để đỡ vài đồng mua của đun, ngày nghỉ mẹ ra chợ bán vải để có tiền trang trải cuộc sống. Mẹ có vất vả có nhịn bữa thì mẹ cũng muốn con được no đủ.

Con nghe từng lời mẹ mà nước mắt con chẳng thể kìm ném. Con chẳng dám khóc thành tiếng vì sợ mẹ nghe được. Cuộc sống sau này cũng đỡ vất vả hơn, con lớn lên, được đi học, được ăn ngon mặc đẹp. Mẹ bảo con ngoan lắm, con luôn tự giác dọn việc nhà, lúc nào cũng đòi rửa bát và giặt quần áo giúp mẹ. Con luôn nghĩ đến mọi người và em gái, đi chơi đâu cũng nhớ mang về cho em cái kẹo mặc dù em bé chẳng thể ăn được. Mẹ không bảo giờ phải nhắc con chuyện học hành, năm nào đi họp phụ huynh mẹ cũng vui vì con được học sinh giỏi và ngoan ngoãn. Vậy mà con lúc nào cũng ghét mẹ, con lớn lên mà cứ trách mẹ không thương và khắt khe với con. Con cứ cau có khi mẹ chỉ nhờ con quét cái sân và tưới mấy khóm hoa. Con không biết mẹ đã nhịn bữa sáng để cắt giảm bớt chi tiêu lo cho con và em. 5 năm, con vẫn thấy mẹ chỉ mặc vài 3 cái áo và cái quần cũ mà chẳng hề sắm sửa, vậy mà con lúc nào cũng đòi hỏi quần áo mặc dù có những thứ con mua mới chỉ mặc một hai lần rồi bỏ.

“Mẹ muốn được quay về ngày ấy, những ngày còn sống trên Hòa Bình, tuy vất vả, tuy ở xa ông bà và cậu mợ của các con, nhưng vì nơi đó có đứa con gái ngoan ngoãn và nghe lời mẹ”, nước mắt con rơi, con khóc không thành tiếng, tiếng nấc chẳng thể bật ra được khỏi cổ họng. Con xin lỗi mẹ!

Bình luận (0)
Minh Minh
12 tháng 11 2018 lúc 22:30

TẢ NGƯỜI THÂN (CHỊ MK NỐT LỚP 12)
Ve đã ngân vang những khúc giao hưởng ngày hè, cây cối khoác trên mình màu áo mới xanh mướt tràn đầy sức sống. Những giọt nắng tưới lên sự vật và không gian một màu vàng óng ánh đến ngọt ngào. Mọi vật thay đổi, duy chỉ có sự ồn ào của Hà Nội vẫn còn nguyên vẹn như vốn có của nó. Tôi bỗng nhớ về quê hương.

Tôi về thăm quê hương cách đây khoảng 7 hay 8 năm, khi tôi mới có 10 tuổi. Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh làng quê Trường Xuân - Thanh Oai yên bình ngày hè. Những cánh đồng lúa chín vàng đượm trải dài bát ngát tới tận chân trời, từng hạt thóc vàng trĩu nặng giọt sữa tinh khiết trắng ngần. Màu vàng của cánh đồng lúa chín và màu xanh ngát của bầu trời trộng lớn như giao nhau cuối tận chân trời, tưởng chừng xa nhau vô vàn nhưng lại trở nên gần gũi, quen thuộc.

Trong không gian mênh mông giữa trời và đất, giữa hương thơm thoang thoảng man mác của lúa chín và đồng nội, những cánh chim bay lượn, thỏa sức vẫy vùng không có định hướng. Đâu đó hòa quyện trong không khí là hương thơm của trái xoài ngọt lịm, trái lê thanh mát hay hương ngào ngạt của trái bưởi mọng nước. Điểm trên bức tranh thủy mạc yên bình ấy chẳng thể nào thiếu được hình bóng những ngôi nhà mái ngói cổ kính đã nhuộm màu xanh rêu, màu của mưa nắng và màu của thời gian.

Quê tôi không những yên bình mà ở đó tôi còn có ông nội yêu thương. Nội hay dẫn tôi ra đầu ngõ chơi đùa với lũ trẻ con trong xóm. Mỗi khi chơi ô quan, chơi nhảy bậc, tôi đều quay sang nhìn nội và nội cũng đang nở một nụ cười thật trìu mến với tôi. Nội thấy lũ trẻ chạy theo con trâu bác Hạ dắt ra đồng, thấy tôi cũng hò reo rồi ngân nga đọc bài ca dao “trâu ơi ta bảo trâu này”, nội liền đẩy tôi ra cùng đám bạn đồng lứa.

Nội hay mặc những chiếc áo nâu sờn vải, chiếc quần bộ đội nhạt màu và đi đôi dép cao su đế đã mòn. Đôi dép ấy đã cùng ông dắt tôi đi không biết bao đoạn đường làng ngõ xóm. Tôi còn nhớ bàn tay sạm màu, nhăn nheo nắm lấy bàn tay bé nhỏ dắt tôi đi, bàn tay nội ấm áp vô cùng, luôn cho tôi có cảm giác an toàn và bình yên. Ông đưa tôi đi chào hỏi xóm giềng, dẫn tôi đi xem đình làng có từ bao đời nay. Ông còn cho tôi thấy những người dân vất vả gặt lúa và tuốt lúa. Khi tôi tò mò bên bác Thêm thêu nón, ông cho biết làm nón là một nghề truyền thống có từ bao đời ở quê hương tôi.

Ông dắt tôi đến cánh đồng làng mênh mông lúc hoàng hôn gõ cửa. Ông lặng mình nhìn ngắm hoàng hôn rực rỡ cuối chân trời, còn tôi chỉ biết reo lên vì vui sướng. Nội cúi xuống nhìn tôi, trầm ngâm nói: “cháu gái ông thấy đẹp chứ? Ai rồi cũng bước sang tuổi hoàng hôn những để chạm đến được nó chúng ta phải trải qua cả một quãng đường dài phía trước kia”. Ông chỉ tay về hướng con đường đất từ cánh đồng về phía chân trời xa tít mà chẳng thể thấy điểm đến, rồi nói tiếp: “có những khó khăn và sự cố gắng thì khi chạm đến hoàng hôn ta mới thấy nó đẹp và ý nghĩa cháu gái ạ”. Tôi ngây ngô nhìn nội, có lẽ tôi chỉ hiểu đơn giản rằng con đường đất này sẽ đưa tôi đến nơi đẹp đẽ rực đỏ kia.

Mười bảy tuổi, tôi thật may mắn khi có một quê hương yên bình, thơ mộng. Nơi đó, tôi được chơi những trò dân gian mà có lẽ ít ai đồng trang lứa như tôi được biết đến. Ở tuổi này tôi còn quá bé để có thể thấu hiểu được hết sự đời, nhưng tôi hiểu câu nói ân cần từ ông: “Con người ai cũng sẽ già đi, sẽ trở thành hoàng hôn như chiều hoàng hôn ấy, nhưng để có được một hoàng hôn rựa rỡ như vậy là con đường đời này ta cần đi cho đúng hướng, cần cố gắng mạnh mẽ đứng lên khi ta vấp vã ở đâu đó trên quãng đường ấy. Hay cả những thành công và hạnh phúc thì quan trọng thật sự không phải là kết quả mà là hành trình ta đến được với nó. Cuộc hành trình ấy, con đường ta đi ấy có trải qua, có khó khăn hay vất vả thì khi vượt qua nó ta mới thật sự thấy ý nghĩa và trân trọng những gì ta có hôm nay”.

Bình luận (3)
Phan Kim Châu Nhân
Xem chi tiết
Linna
29 tháng 11 2018 lúc 11:31

ok

Bình luận (0)
Phan Kim Châu Nhân
29 tháng 11 2018 lúc 16:20

camer ơn

Bình luận (0)
BiBi Trần
Xem chi tiết
Nguyễn thị ngọc ánh
11 tháng 12 2017 lúc 20:16

Tuy rất khác nhau về kích thước, về hình dạng và lối sống nhưng các loài ruột khoang đều có chung đặc điểm:
- Đối xứng toả tròn
- Ruột dạng túi, miệng vừa nhận thức ăn vừa thải bã.
- Cấu tạo thành cơ thể gồm 2 lớp tế bào, giữa là tầng keo mỏng.
- Đều có tế bào gai tự vệ và tấn công.
- Dinh dưỡng: dị dưỡng

Bình luận (1)
Hoa Lê Bùi
11 tháng 12 2017 lúc 20:21

Môi trường sống : hầu hết các loài ruột khoang đều sống ở biển, trừ số nhỏ sống ở nước ngọt như thủy tức đơn độc

Lối sống bơi lội tự do

Các đại diện ngành ruột khoang: thủy tức, sứa, hải quỳ, san hô

Bình luận (1)
Mạnh Nguyễn
23 tháng 10 2020 lúc 21:24

Tuy rất khác nhau về kích thước, về hình dạng và lối sống nhưng các loài ruột khoang đều có chung đặc điểm:
- Đối xứng toả tròn
- Ruột dạng túi, miệng vừa nhận thức ăn vừa thải bã.
- Cấu tạo thành cơ thể gồm 2 lớp tế bào, giữa là tầng keo mỏng.
- Đều có tế bào gai tự vệ và tấn công.
- Dinh dưỡng: dị dưỡng

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Đức Phong
Xem chi tiết
Bé Thụ Cute
6 tháng 12 2021 lúc 21:05

có chí thì nên : nếu cố gắng làm việc thì thành công

thuốc đắng dã tật : thuốc tuy đắng nhưng lại chữa được các bệnh

sự thật mất lòng : lúc đầu tưởng chuyện theo sự việc diễn ra trước mắt mk nhưng lại sự thật thì ngược lại

k mk nha

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Cô gái ngôk
Xem chi tiết
Mamury
29 tháng 8 2017 lúc 14:12

bn h cho mk roi mk ket bn cho

Bình luận (0)
zZz Misaki zZz
29 tháng 8 2017 lúc 14:14

mk nhé

Bình luận (0)
nguyễn hà phương
29 tháng 8 2017 lúc 15:23

hiện nay mẹ hơn con 28 tuổi, sau ba năm nữa tuổi mẹ gấp 5 lần tuổi con. tính tuổi mỗi người hiện nay

Bình luận (0)