Hãy chia sẻ trải nghiệm của bạn khi xem một bộ phim hài, một vở hài kịch, hoặc đọc một truyện cười.
Hãy chia sẻ trải nghiệm của bạn khi xem một bộ phim hài, một vở hài kịch, hoặc đọc một truyện cười.
Lời chỉ dẫn sân khấu ở đây có những đặc điểm gì đáng chú ý?
Thảo luận (1)Hướng dẫn giảiLời chỉ dẫn sân khấu trong "Giấu của - Lộng chương phần cảnh vào trò" có những đặc điểm đáng chú ý sau:
-Tính ước lệ:
Sử dụng các chi tiết tượng trưng, ẩn dụ để thể hiện nội dung vở tuồng. Ví dụ: "Cửa võng" tượng trưng cho sự sang trọng, quyền quý; "Mành che" tượng trưng cho sự bí mật, kín đáo.
Sử dụng các động tác để thể hiện hành động và tâm trạng nhân vật. Ví dụ: "Vỗ tay" thể hiện sự vui mừng; "Chống tay lên trán" thể hiện sự suy tư.
-Tính dân gian:
Sử dụng các hình ảnh quen thuộc trong đời sống dân gian. Ví dụ: "Cây đa, giếng nước, sân đình"; "Trang phục truyền thống".
Sử dụng các làn điệu dân ca. Ví dụ: "Hò Huế", "Chầu văn".
-Tính biểu cảm:
Sử dụng các chi tiết, hình ảnh, âm thanh để tạo hiệu ứng sân khấu ấn tượng. Ví dụ: "Ánh sáng", "Hiệu ứng khói lửa".
Sử dụng ngôn ngữ trau chuốt, giàu hình ảnh để tăng tính biểu cảm cho lời thoại. Ví dụ: "Điệu hò", "Câu ca dao".
-Tính tương tác:
Khuyến khích sự tương tác giữa diễn viên và khán giả. Ví dụ: "Diễn viên xuống sân khấu giao lưu với khán giả"; "Khán giả tham gia hát cùng diễn viên".
Phục vụ cho nội dung vở tuồng:
Lời chỉ dẫn sân khấu phải phù hợp với nội dung, chủ đề và thể loại của vở tuồng.
Lời chỉ dẫn sân khấu góp phần thể hiện tính cách nhân vật, đẩy mạnh tình tiết vở tuồng và tạo hiệu ứng sân khấu ấn tượng.
Ví dụ:
Lời chỉ dẫn sân khấu trong cảnh "Đêm hội Long Trì":
"Sân khấu được trang trí lộng lẫy, rực rỡ với đèn hoa. Âm nhạc sôi động vang lên. Các cung nữ, thị vệ tấp nập chuẩn bị cho đêm hội. Các cung nữ mặc trang phục lộng lẫy, tay cầm đèn lồng, di chuyển uyển chuyển theo điệu nhạc. Hoàng thượng và Hoàng hậu uy nghi tiến vào, ngự trên long sàng. Các quan khách triều đình và các vị sứ thần nước ngoài cung kính vái chào."
Phân tích:
Lời chỉ dẫn sân khấu sử dụng các chi tiết, hình ảnh lộng lẫy, rực rỡ để thể hiện không khí sôi động, náo nhiệt của đêm hội.
Lời chỉ dẫn sân khấu sử dụng các động tác để thể hiện sự uy nghi, trang trọng của triều đình.
Lời chỉ dẫn sân khấu sử dụng ngôn ngữ trau chuốt, giàu hình ảnh để tăng tính biểu cảm cho cảnh diễn.
Kết luận:
Lời chỉ dẫn sân khấu trong "Giấu của - Lộng chương phần cảnh vào trò" đóng vai trò quan trọng trong việc thể hiện nội dung, chủ đề và thể loại của vở tuồng. Lời chỉ dẫn sân khấu góp phần tạo nên hiệu ứng sân khấu ấn tượng, thu hút khán giả và truyền tải thông điệp của vở tuồng một cách hiệu quả.
(Trả lời bởi Quoc Tran Anh Le)
Chú ý thủ pháp gây cười được vận dụng trong đoạn đối thoại.
Thảo luận (1)Hướng dẫn giảiThủ pháp gây cười trong đoạn trích "Giấu của" của tác giả Lộng Chương:
Chơi chữ
+Đồng âm:
"Có của thì giấu, không của thì... cũng giấu" (chơi chữ với "không của" và "không cẩn thận").
"Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài" (chơi chữ với "ba chữ tài" và "ba chữ tiền").
+Đồng nghĩa:
"Giấu của trong nhà, ra ngõ thì... hết" (chơi chữ với "giấu của" và "tiêu pha").
"Giấu của một đời, rồi cũng... tiêu một đời" (chơi chữ với "giấu của" và "hưởng thụ").
+Tăng cấp:
"Của cải như nước chảy, mây trôi... có hôm đầy nhà, có hôm... vơi đi một nửa" (tăng cấp từ "đầy nhà" đến "vơi đi một nửa").
"Giấu của một đời, rồi cũng... tiêu một đời" (tăng cấp từ "giấu của" đến "tiêu pha").
+Đảo ngược tình huống:
"Giấu của để làm gì? Để... cho người khác tiêu!"
"Của cải như nước chảy, mây trôi... có hôm đầy nhà, có hôm... vơi đi một nửa. Vậy nên, cứ... tiêu pha cho hết!"
+Hài hước hình thể:
"Cụ cố tổ nhà ta... giấu vàng trong... cái gối" (miêu tả hình ảnh hài hước của cụ cố tổ).
"Có người giấu vàng trong... cái hố xí" (miêu tả hình ảnh hài hước của người giấu vàng).
+Châm biếm, mỉa mai:
"Giấu của để làm gì? Để... cho con cháu đánh nhau!"
"Của cải như nước chảy, mây trôi... có hôm đầy nhà, có hôm... vơi đi một nửa. Vậy nên, cứ... tiêu pha cho hết!" (châm biếm những người tham lam, keo kiệt).
-Kết luận:
Thủ pháp gây cười góp phần tạo nên sự hài hước, thú vị cho đoạn trích "Giấu của". Qua đó, tác giả Lộng Chương muốn truyền tải thông điệp về sự phù phiếm của việc tích trữ của cải và tầm quan trọng của việc sống vui vẻ, thanh thản.
(Trả lời bởi Quoc Tran Anh Le)
Hai nhân vật đã rơi vào tình thế hài hước như thế nào.
Thảo luận (1)Hướng dẫn giảiHai nhân vật rơi vào tình thế hài hước trong đoạn trích "Giấu của" của tác giả Lộng Chương như sau:
+Tình huống bất ngờ:
Quan Trưởng và Chánh Lãnh đang bàn bạc về việc giấu của cải để đề phòng khi có biến.
Bỗng nhiên, bà Phán đến nhà Quan Trưởng và yêu cầu được ở lại để "tránh giặc".
Quan Trưởng và Chánh Lãnh, không biết phải giấu của cải ở đâu.
+Hành động ngớ ngẩn:
Quan Trưởng và Chánh Lãnh loay hoay tìm chỗ giấu của cải.
Họ giấu vàng trong nồi canh, giấu bạc trong chăn bông, giấu tiền trong... quần áo.
Những hành động ngớ ngẩn của họ khiến cho tình huống trở nên hài hước.
+Lời nói ngộ nghĩnh:
Quan Trưởng và Chánh Lãnh nói năng lúng túng.
Họ sử dụng những lời nói ngộ nghĩnh để che giấu sự lo lắng của mình.
Những lời nói ngộ nghĩnh của họ càng làm tăng thêm tính hài hước cho tình huống.
+Hiểu lầm:
Bà Phán không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên liên tục đặt ra những câu hỏi khiến Quan Trưởng và Chánh Lãnh càng thêm
Những hiểu lầm giữa bà Phán và Quan Trưởng, Chánh Lãnh tạo nên những tình huống hài hước.
+Kết thúc bất ngờ:
Cuối cùng, bà Phán phát hiện ra bí mật của Quan Trưởng và Chánh Lãnh.
Quan Trưởng và Chánh Lãnh sợ hãi, van xin bà Phán tha thứ.
+Tác dụng:
Tình huống hài hước giúp cho tác phẩm thêm sinh động và hấp dẫn.
Tình huống hài hước giúp châm biếm, sự tham lam, bủn xỉn của Quan Trưởng và Chánh Lãnh.
Tình huống hài hước giúp thể hiện tính cách dí dỏm, hóm hỉnh của tác giả.
Ví dụ:
Quan Trưởng: "Chết cha! Bà Phán đến đây làm gì? Bây giờ giấu của cải ở đâu?"
Chánh Lãnh: "Hay là giấu trong nồi canh?"
Quan Trưởng: "Không được, bà Phán có thể ăn hết!"
Chánh Lãnh: "Vậy giấu trong chăn bông?"
Quan Trưởng: "Cũng không được, bà Phán có thể đắp!"
Chánh Lãnh: "Vậy... giấu trong quần áo?"
Quan Trưởng: "Được! Cứ giấu trong quần áo!"
+Kết luận:
Tình huống hài hước trong đoạn trích "Giấu của" là một điểm sáng góp phần làm nên thành công của tác phẩm. Tình huống hài hước giúp châm biếm, những thói hư tật xấu của xã hội đồng thời thể hiện tính cách dí dỏm, hóm hỉnh của tác giả.
(Trả lời bởi Quoc Tran Anh Le)
Trạng thái tâm lí luôn thay đổi của hai nhân vật cho thấy điều gì đang ám ảnh họ.
Thảo luận (1)Hướng dẫn giảiTrạng thái tâm lí luôn thay đổi của hai nhân vật trong "Giấu của - Lộng chương phần cảnh vào trò"
+Biểu hiện:
Quan Trưởng và Chánh Lãnh luôn lo lắng, bất an, thể hiện qua những lời nói, hành động:
Lúng túng, khi bà Phán đến nhà.
Liên tục bàn tán, xì xào về việc giấu của.
Có những hành động ngớ ngẩn, phi lí như giấu vàng trong nồi canh, giấu bạc trong chăn bông.
+Nguyên nhân:
Sự tham lam, bủn xỉn: Hai nhân vật lo sợ mất đi số của cải mà họ đã cất giấu.
Sự ích kỷ, hẹp hòi: Họ chỉ nghĩ đến bản thân, không muốn chia sẻ cho ai.
Sự thiếu tin tưởng: Họ không tin tưởng lẫn nhau, nghi ngờ đối phương sẽ lấy cắp của cải của mình.
+Ảnh hưởng:
Tâm lý bất ổn khiến hai nhân vật mệt mỏi, kiệt sức.
Gây ra những mâu thuẫn, xung đột giữa hai nhân vật.
Tạo nên những tình huống hài hước, châm biếm trong tác phẩm.
+Đặc điểm đáng chú ý:
Thay đổi nhanh chóng: Tâm lý của hai nhân vật thay đổi liên tục theo từng tình huống, thể hiện sự lo lắng, hoang mang tột độ.
Mâu thuẫn nội tâm: Hai nhân vật vừa muốn giữ của cải, vừa sợ bị phát hiện, dẫn đến những hành động ngớ ngẩn, phi lí.
Tính cách được thể hiện rõ nét: Qua trạng thái tâm lý, hai nhân vật được khắc họa rõ nét với sự tham lam, bủn xỉn, ích kỷ và hẹp hòi.
+Ví dụ:
Quan Trưởng: "Bà Phán đến đây làm gì? Bây giờ giấu của cải ở đâu?"
Chánh Lãnh: "Hay là giấu trong nồi canh?"
Quan Trưởng: "Không được, bà Phán có thể ăn hết!"
Chánh Lãnh: "Vậy giấu trong chăn bông?"
Quan Trưởng: "Cũng không được, bà Phán có thể đắp!"
Chánh Lãnh: "Vậy... giấu trong quần áo?"
Quan Trưởng: "Được! Cứ giấu trong quần áo!"
+Kết luận:
Trạng thái tâm lí luôn thay đổi của hai nhân vật trong "Giấu của - Lộng chương phần cảnh vào trò" là một yếu tố quan trọng giúp thể hiện nội dung, chủ đề và ý nghĩa của tác phẩm. Nó giúp người đọc hiểu rõ hơn về tâm lý của nhân vật và những vấn đề họ đang gặp phải, đồng thời tăng tính hài hước, châm biếm cho tác phẩm.
(Trả lời bởi Quoc Tran Anh Le)
Chú ý các chi tiết về tấm ảnh của cụ Đại Lợi trong cảnh hạ màn.
Thảo luận (1)Hướng dẫn giảiTấm ảnh cụ Đại Lợi trong cảnh hạ màn "Giấu của" có những đặc điểm đáng chú ý sau:
-Vị trí:
Tấm ảnh được đặt ở vị trí trang trọng nhất trong nhà, trên bàn thờ.
Vị trí này thể hiện sự tôn kính của gia đình đối với cụ Đại Lợi.
-Kích thước:
Tấm ảnh có kích thước lớn, nổi bật so với những vật dụng khác trong nhà.
Kích thước lớn thể hiện tầm quan trọng của cụ Đại Lợi đối với gia đình.
-Nội dung:
Tấm ảnh chụp cụ Đại Lợi đang mặc bộ trang phục quan lại.
Hình ảnh này thể hiện sự uy nghiêm, quyền quý của cụ Đại Lợi.
-Biểu cảm:
Cụ Đại Lợi trong ảnh có khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt nhìn xa xăm.
Biểu cảm này thể hiện sự lo lắng, suy tư của cụ về gia đình và tương lai.
-Ý nghĩa:
Tấm ảnh cụ Đại Lợi là biểu tượng cho truyền thống, lịch sử và giá trị đạo đức của gia đình.
Tấm ảnh là lời nhắc nhở con cháu trong gia đình phải luôn ghi nhớ công lao của tổ tiên và giữ gìn những giá trị tốt đẹp của gia đình.
-Ngoài ra, cần chú ý đến:
Ánh sáng: Ánh sáng trong cảnh hạ màn thường được sử dụng để tạo hiệu ứng huyền bí, linh thiêng.
Âm nhạc: Âm nhạc trong cảnh hạ màn thường được sử dụng để tạo hiệu ứng trang trọng, cảm động.
-Kết luận:
Tấm ảnh cụ Đại Lợi trong cảnh hạ màn là một chi tiết quan trọng góp phần thể hiện nội dung, chủ đề và ý nghĩa của tác phẩm. Tấm ảnh giúp người đọc hiểu rõ hơn về truyền thống, lịch sử và giá trị đạo đức của gia đình, đồng thời thể hiện niềm kính trọng đối với thế hệ cha ông.
(Trả lời bởi Quoc Tran Anh Le)
Xác định tình huống gây cười trong đoạn trích Giấu của.
Thảo luận (1)Hướng dẫn giảiTình huống gây cười trong đoạn trích "Giấu của":
- Hoàn cảnh trớ trêu:
Quan Trưởng và Chánh Lãnh đang lo lắng tìm chỗ giấu của cải để đề phòng khi có biến.
Bỗng nhiên, bà Phán đến nhà Quan Trưởng và yêu cầu được ở lại để "tránh giặc".
Quan Trưởng và Chánh Lãnh, không biết phải giấu của cải ở đâu.
-Hành động ngớ ngẩn:
Quan Trưởng và Chánh Lãnh loay hoay tìm chỗ giấu của cải.
Họ giấu vàng trong nồi canh, giấu bạc trong chăn bông, giấu tiền trong... quần áo.
Những hành động ngớ ngẩn của họ khiến cho tình huống trở nên hài hước.
Lời nói ngộ nghĩnh:
Quan Trưởng và Chánh Lãnh nói năng lúng túng
Họ sử dụng những lời nói ngộ nghĩnh để che giấu sự lo lắng của mình.
Những lời nói ngộ nghĩnh của họ càng làm tăng thêm tính hài hước cho tình huống.
-Hiểu lầm:
Bà Phán không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên liên tục đặt ra những câu hỏi khiến Quan Trưởng và Chánh Lãnh càng thêm.
Những hiểu lầm giữa bà Phán và Quan Trưởng, Chánh Lãnh tạo nên những tình huống hài hước.
-Kết thúc bất ngờ:
Cuối cùng, bà Phán phát hiện ra bí mật của Quan Trưởng và Chánh Lãnh.
Bà Phán dọa sẽ họ.
Quan Trưởng và Chánh Lãnh sợ hãi, van xin bà Phán tha thứ.
Ví dụ:
Quan Trưởng: "Chết cha! Bà Phán đến đây làm gì? Bây giờ giấu của cải ở đâu?"
Chánh Lãnh: "Hay là giấu trong nồi canh?"
Quan Trưởng: "Không được, bà Phán có thể ăn hết!"
Chánh Lãnh: "Vậy giấu trong chăn bông?"
Quan Trưởng: "Cũng không được, bà Phán có thể đắp!"
Chánh Lãnh: "Vậy... giấu trong quần áo?"
Quan Trưởng: "Được! Cứ giấu trong quần áo!"
-Tác dụng:
Tình huống hài hước giúp cho tác phẩm thêm sinh động và hấp dẫn.
Tình huống hài hước giúp châm biếm, sự tham lam, bủn xỉn của Quan Trưởng và Chánh Lãnh.
Tình huống hài hước giúp thể hiện tính cách dí dỏm, hóm hỉnh của tác giả.
-Kết luận:
Tình huống hài hước trong đoạn trích "Giấu của" là một điểm sáng góp phần làm nên thành công của tác phẩm. Tình huống hài hước giúp châm biếm những thói hư tật xấu của xã hội đồng thời thể hiện tính cách dí dỏm, hóm hỉnh của tác giả.
(Trả lời bởi Quoc Tran Anh Le)
Phân tích tính trào phúng trong ngôn ngữ đối thoại của hai nhân vật.
Thảo luận (1)Hướng dẫn giải-Châm biếm:
Sử dụng các từ ngữ, hình ảnh để châm biếm sự tham lam, bủn xỉn của hai nhân vật.
Ví dụ: "Của cải là của ta, ta muốn giấu ở đâu thì giấu", "Bà Phán mà biết được thì ta tiêu đời".
-Mỉa mai:
Sử dụng các lời nói, cử chỉ để mỉa mai sự ngu ngốc, lố bịch của hai nhân vật.
Ví dụ: "Hai ông quan to tát mà loay hoay giấu của như trẻ con", "Bà Phán chỉ là một người đàn bà quê mùa mà hai ông quan cũng phải sợ hãi".
-Giễu cợt:
Sử dụng các lời nói, hành động để giễu cợt sự hèn nhát, đớn hèn của hai nhân vật.
Ví dụ: "Hai ông quan van xin bà Phán tha thứ như những đứa trẻ", "Hai ông quan sợ hãi đến mức tè ra quần".
-Phóng đại:
Sử dụng các chi tiết, hình ảnh được phóng đại để tăng tính hài hước và châm biếm.
Ví dụ: "Số của cải của hai nhân vật nhiều đến mức không thể đếm xuể", "Hai nhân vật lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ".
- Hàm ý:
Sử dụng ngôn ngữ đối thoại để thể hiện ý nghĩa sâu xa, châm biếm những thói hư tật xấu của xã hội.
Ví dụ: "Sự tham lam, bủn xỉn của con người có thể khiến họ trở nên ngu ngốc, lố bịch và hèn nhát".
Ví dụ:
Quan Trưởng: "Bà Phán ơi, bà đừng nói to như vậy, kẻo người ta nghe được!"
Chánh Lãnh: "Phải đấy, bà Phán ơi, bà mà nói to thế thì của cải của chúng ta sẽ bị mất hết!"
Bà Phán: "Các ông lo gì chứ? Tôi chỉ nói nhỏ thôi mà. À mà các ông giấu của ở đâu thế?"
Quan Trưởng: "Bà đừng hỏi nhiều! Bà chỉ cần biết là chúng ta giấu rất kỹ là được!"
Chánh Lãnh: "Phải đấy, bà Phán ơi, bà đừng lo lắng!"
-Kết luận:
Tính trào phúng trong ngôn ngữ đối thoại của hai nhân vật trong văn bản "Giấu của" của Lộng Chương đã góp phần làm cho tác phẩm thêm sinh động, hấp dẫn và châm biếm sâu cay những thói hư tật xấu của xã hội.
(Trả lời bởi Quoc Tran Anh Le)
Theo bạn, trạng thái “quẫn” của hai nhân vật ông Đại Cát và bà Đại Cát được thể hiện qua những lời nói, cử chỉ và hành động nào?
Thảo luận (1)Hướng dẫn giảiTrạng thái "quẫn" của hai nhân vật ông Đại Cát và bà Đại Cát được thể hiện qua những lời nói, cử chỉ và hành động sau:
-Lời nói:
Lặp lại: Hai nhân vật liên tục lặp lại những câu nói như "Mất trắng rồi!", "Cái nhà này sụp đổ rồi!", "Chúng ta phải làm gì đây?"
Than vãn: Hai nhân vật liên tục than vãn về số phận của mình, trách móc lẫn nhau và oán trách cuộc đời.
-Lúng túng: Hai nhân vật nói năng lúng túng, thể hiện sự hoảng loạn và mất bình tĩnh.
-Cử chỉ:
Hoang mang: Hai nhân vật có cử chỉ hoang mang, lo lắng, bồn chồn.
Hốt hoảng: Hai nhân vật hốt hoảng chạy đi chạy lại, không biết phải làm gì.
Tuyệt vọng: Hai nhân vật có cử chỉ tuyệt vọng, buông xuôi.
Hành động:
Loay hoay: Hai nhân vật loay hoay tìm cách giải quyết vấn đề, nhưng không biết phải làm gì.
Bế tắc: Hai nhân vật rơi vào bế tắc, không tìm ra lối thoát.
Gục ngã: Hai nhân vật gục ngã, kiệt sức vì lo lắng và tuyệt vọng.
Ngoài ra, trạng thái "quẫn" của hai nhân vật còn được thể hiện qua:
Biểu cảm khuôn mặt: Hai nhân vật có biểu cảm khuôn mặt lo lắng, sợ hãi, tuyệt vọng.
Ánh mắt: Hai nhân vật có ánh mắt hoang mang, thất thần.
Giọng nói: Hai nhân vật có giọng nói run rẩy, nghẹn ngào.
Ví dụ:
Ông Đại Cát: "Mất trắng rồi! Mất trắng rồi! Cái nhà này sụp đổ rồi!"
Bà Đại Cát: "Chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta phải làm gì đây?"
Ông Đại Cát: "Tôi không biết! Tôi không biết!"
Bà Đại Cát: "Tại sao lại thế này? Tại sao lại thế này?"
Ông Đại Cát: "Trời ơi! Trời ơi!"
Bà Đại Cát: "Chúng ta chết đi cho rồi!"
-Kết luận:
Trạng thái "quẫn" của hai nhân vật ông Đại Cát và bà Đại Cát được thể hiện qua nhiều phương diện khác nhau, từ lời nói, cử chỉ, hành động đến biểu cảm khuôn mặt, ánh mắt và giọng nói. Tất cả những biểu hiện này đều cho thấy sự lo lắng, sợ hãi, tuyệt vọng của hai nhân vật trước tình cảnh khó khăn của mình.
(Trả lời bởi Quoc Tran Anh Le)
Việc lặp đi lặp lại chi tiết về những tấm ảnh trong lời chỉ dẫn sân khấu ở phần đầu và phần cuối đoạn trích gợi ra cho bạn suy nghĩ gì?
Thảo luận (1)Hướng dẫn giảiViệc lặp đi lặp lại chi tiết về những tấm ảnh trong lời chỉ dẫn sân khấu ở phần đầu và phần cuối đoạn trích "Giấu của" của Lộng Chương gợi ra những suy nghĩ sau:
-Nhấn mạnh vai trò của những tấm ảnh:
Những tấm ảnh được lặp đi lặp lại hai lần, cho thấy tầm quan trọng của chúng trong tác phẩm.
Những tấm ảnh là biểu tượng cho truyền thống, lịch sử và giá trị đạo đức của gia đình.
-Tạo sự đối lập:
Việc lặp lại chi tiết về những tấm ảnh ở đầu và cuối tác phẩm tạo sự đối lập về tâm trạng của nhân vật.
Ở đầu tác phẩm, nhân vật vui vẻ, hạnh phúc khi nhìn những tấm ảnh.
Ở cuối tác phẩm, nhân vật buồn bã, thất vọng khi nhìn những tấm ảnh.
Gợi ra suy ngẫm:
Việc lặp lại chi tiết về những tấm ảnh gợi ra cho người đọc suy ngẫm về sự thay đổi của cuộc đời.
Cuộc đời có thể thay đổi bất cứ lúc nào, con người cần phải biết trân trọng những gì mình đang có.
-Nhắc nhở về trách nhiệm:
Việc lặp lại chi tiết về những tấm ảnh nhắc nhở con cháu trong gia đình phải luôn ghi nhớ công lao của tổ tiên và giữ gìn những giá trị tốt đẹp của gia đình.
-Tăng tính nghệ thuật:
Việc lặp lại chi tiết về những tấm ảnh góp phần tăng tính nghệ thuật cho tác phẩm.
Nó tạo nên sự liền mạch, thống nhất cho tác phẩm và giúp tác phẩm thêm sâu sắc.
Ngoài ra, việc lặp đi lặp lại chi tiết về những tấm ảnh còn có thể gợi ra những suy nghĩ khác, tùy thuộc vào cách nhìn nhận của mỗi người đọc.
Ví dụ:
Lần đầu tiên: "Trên bàn thờ, di ảnh cụ tổ, cụ cố, cụ nội, cụ ngoại... đều được treo trang trọng."
Lần thứ hai: "Bà Phán nhìn di ảnh cụ tổ, cụ cố, cụ nội, cụ ngoại... rồi nhìn ba đứa con đang quỳ lạy trước bàn thờ."
-Kết luận:
Việc lặp đi lặp lại chi tiết về những tấm ảnh trong lời chỉ dẫn sân khấu ở phần đầu và phần cuối đoạn trích "Giấu của" của Lộng Chương là một dụng ý nghệ thuật của tác giả. Nó góp phần làm cho tác phẩm thêm sâu sắc, ý nghĩa và gợi ra cho người đọc nhiều suy nghĩ.
Ví dụ:
- Suy nghĩ về sức mạnh của ký ức: Ký ức có thể là nguồn động lực, cũng có thể là gánh nặng, ám ảnh con người.
- Suy nghĩ về thời gian: Thời gian trôi đi không thể xóa nhòa quá khứ, mà chỉ có thể giúp con người trưởng thành và đối mặt với những ký ức của mình.
(Trả lời bởi Quoc Tran Anh Le)