Đồng chí- Chính Hữu

Kiệt Nguyễn

viết đọan văn diễn dịch khoảng 10-12 câu phân tích đoạn thơ sau 

Ruộng nương anh gửi bạn thân cày
Gian nhà không mặc kệ gió lung lay
Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính.
Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh,
Sốt run người, vừng trán ướt mồ hôi.
Áo anh rách vai
Quần tôi có vài mảnh vá
Miệng cười buốt giá
Chân không giày
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay!

Đỗ Tuệ Lâm
2 tháng 8 2023 lúc 15:21

Dàn ý phân tích:

Mở đoạn:

- Giới thiệu đoạn thơ trên:

+ Người nghệ sĩ chân chính là người phản ánh đời sống, bộc lộ cảm xúc, tạo ra quy luật của cái đẹp và nhằm hướng tới cái đẹp. Một trong số ấy là nhà thơ Chính Hữu, anh còn bóc ra trang lịch sử chống giặc gian khó của người lính vào những con chữ đẹp đẽ. Điển hình như bài "Đồng chí" ở đoạn thơ: .......

Thân đoạn:

- Nội dung bài thơ: thể hiện những điều kiện thiếu thốn vật chất, sức khỏe của những anh chiến sĩ giàu lòng yêu nước vẫn yêu thương nhau để cùng hướng tới sự độc lập của tổ quốc.

- Phân tích:

+ Ý chí của người lính không dành cho bản thân cuộc sống tốt ở quê nhà, mà "ruộng nương anh gửi bạn thân cày" để một lòng chống giặc.

+ "Gian nhà không mặc kệ gió lung lay": ruộng nương, gian nhà chính là cơ nghiệp của người nông dân nhưng anh vẫn  "mặc kệ" thể hiện sự hy sinh to lớn, cao cả của một tấm lòng yêu nước chỉ hướng về Tổ quốc.

=> Đó là sự hy sinh hạnh phúc cá nhân vì mục tiêu lý tưởng chung cách mạng đáng nghưỡng mộ.

+ "Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính": sử dụng đồng thời biện pháp nhân hóa và hoán dụ.

-> "Giếng nước gốc đa": người thân ở quê nhà, "người ra lính": chiến sĩ đang chống giặc.

=> Thể hiện tình cảm của quê hương, của người hậu phương đối với người lính; sự gắn bó yêu thương của người lính đối với quê nhà. Đồng thời thể hiện tình yêu nước của anh chiến sĩ bao trùm nên nỗi nhớ của người thân.

=> Các biện pháp tu từ càng giúp cho lời thơ có thêm sự truyền cảm mang đậm sắc thái dân gian.

+ Các hình ảnh "từng cơn ớn lạnh", "sốt run người", "áo anh rách vai", "quần tôi có vài mảnh vá", "miện cười buốt giá", "chân không giày": thể hiện nên những người lính không chỉ chia sẻ nỗi nhớ nhà chung, nỗi nhớ quê hương mà còn là sự chia sẻ những thiếu thốn, nỗi khó khăn, gian khó của cuộc đời người lính.

-> Họ thấu hiểu, chia sẻ tình yêu thương và cùng đối mặt, cùng chịu bệnh tật, những cơn sốt rét ghê gớm, cái lạnh nơi rừng thiêng nước độc mà hầu như người lính nào cũng phải trải qua.

 -> Những người lính phải vượt qua cả sự khó khăn, thiếu thốn về vật chất thông qua cặp câu sóng đôi, đối ứng nhau trong từng cặp câu: "Áo anh rác vai - Quần tôi có vài mảnh vá", "Miệng cười buốt giá - Chân không giày".

=> Chính tình đồng đội, đồng chí làm ấm lòng và tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho những người lính để họ vẫn cười trong buốt giá rồi vượt lên trên chính cái buốt giá, thiếu thốn ấy để làm nên hai từ "Tổ Quốc.

+ Câu thơ cuối của đoạn: "Thương nhau tay nắm lấy bàn tay!" bộc lộ tình cảm chân thành của tác giả đồng thời thể hiện cử chỉ thể hiện sự yêu thương giữa các anh chiến sĩ, bộc lộ chiều sâu tình cảm để gợi đến chiều cao lý tưởng cách mạng.

- Mở rộng thêm:

+ Trong đoạn thơ trên, nhà thơ Chính Hữu viết: "Áo anh rách vai ... Chân không giày". Còn ở bài thơ "Nhớ" (sáng tác cùng thời kì với bài "Đồng chí"), Hồng Nguyên viết: Áo vải chân không – Đi lùng giặc đánh”.

-> Phản ánh hiện thực không có người chiến sĩ nào là không phải chịu những khó khăn, thiếu thốn tinh thần, vật chất trong cuộc sống nơi chiến trường. Vì lẽ ấy, họ tạo ra sức mạnh tinh thần của riêng mình bằng tình cảm đồng chí yêu thương chia sẽ cho nhau.

Kết đoạn:

- Khép lại, đoạn thơ trên không chỉ thể hiện tình đồng chí đẹp đẽ tương thân tương ái mà còn vừa mang chiều sâu của lịch sử đến với đọc giả, vừa mang chiều cao của một lý tưởng cách mạng yêu nước mãnh liệt.

Bình luận (0)

Các câu hỏi tương tự
Trịnh VInh
Xem chi tiết
Dream Lily
Xem chi tiết
Light Sunset
Xem chi tiết
Linh Anh
Xem chi tiết
Nguyễn Xuân Kiên
Xem chi tiết
Mai Tố Uyên
Xem chi tiết
Huê Bùi
Xem chi tiết
Trần Linh
Xem chi tiết
Paper43
Xem chi tiết