Trong cuộc đời mỗi con người ai cũng có những phút gặp gỡ và chia xa.Nhưng chẳng có cuộc gặp gỡ và chia xa nào đẹp nhất,trong sáng nhất của đời người bằng thời áo trắng đến trường cả.Với tôi đó là phút giây tôi được gặp những người bạn mới;ngôi trường mới và khi phải chia xa ngôi trường đó,những thứ nơi đó đó là 1 niềm vui nhưng cũng là nỗi buồn.Tôi cũng đã và đang sống trong cảm giác như vậy.
Nhớ hơn 4 năm về trước khi tôi chỉ là 1 cô bé lớp 5 chuẩn bị xa mái trường cấp I,tôi đã chẳng hề buồn,chẳng suy nghĩ lo âubởi trong tiềm thức của tôi sự chia tay là 1 khái niệm xa lạ lắm có,tôi nghĩ cứ lên cấp II thể nào chúng ta chẳng gặp lại bạn cũ.
Và 3 tháng hè đã trôi qua trong suy nghĩ miên man như vậy,tôi không háo hức ,không mong chờ ngày tựu trường bởi đấy có phải lần đầu tiên đối với tôi đâu!
Nhưng tôi đã lầm.Một thoáng bất ngờ,một chút hồi hộp tất cả đã làm ngọn lửa trong tôi cháy âm ỉ.Đó là 1 không gian mới,lạ lẫm có.Vào ngày đầu của buổi gặp mặt,tôi được biết mình sẽ gắn bó với nó suốt 4 năm.Tôi gặp được nhiều bạn mới.Họ khác xa trong suy nghĩ của tôi.Họ-Mỗi người 1 cá tính khiến tôi thấy rằng cuộc sống không đơn điệu như mình tưởng.Thế rồi từ cái giây phút đó,tôi bất giác thấy thích đi học ghê gớm.Tôi thích những kiến thức mới lạ mà mình sẽ thu nhận,thích tiếp xúc với những bạn mình quen,thích học ở ngôi trường này.Khiến cái cảm giác như vậy đan xen vào nhau tạo thành sự lâng lâng khó tả lắm!Và suốt 4 năm trôi qua,tôi luôn cố gắng nỗ lực không ngừng.Lúc nào cũng muốn bay thật cao thật xa vào miền tri thức.Lúc nào cũng hòa mình vào bạn bè vui cười ệm rã.Và tôi kính yêu các thầy cô giáo đã dìu dắt tôi.Trong tôi chưa bao giờ xuất hiện 1 ý nghĩ rằng: “khi xa Nguyễn Trãi lòng tôi sẽ ra sao?” cả.Và bởi chưa bao giờ nghĩ nên giờ đây khi mùa tựu trương cuối cùng của tôi,tôi đã băn khoan và suy nghĩ.Tôi đang sống vội vàng,sống nhiều hơn mỗi ngày để sau này không cảm thấy vung phí,tôi đặt ra mục tiêu cao nhất của mình để thực hiện,tôi sông chan hòa và hết mình với những người xung quanh...Tôi cố ghi nhớ mọi thứ,từng gương mặt một,từng thứ một,từng cái cây ngọn cỏ.Tôi ghi hết nhớ hết.Bởi tôi biết sẽ ít có cơ hội để ta và mọi người gặp lại nhau như thế này sau mỗi buổi chia tay lắm!Bởi vì trong tôi giò đây mọi cảm xúc đã trưởng thành hơn.Ngay như chính bản thân tôi giờ đây vậy.Bốn năm để thay đổi 1 con người.Bốn năm để làm thay đổi 1 con người,1 cô bé vô tư lự thành 1 thiếu nữ biết âu lo suy nghĩ.Do chính sự thay đổi đó mà giờ đây tôi sống gấp sống gáp.Tôi trân trọng từng phút từng giây được học dưới mái trượng này.
Tôi sẽ không cố tưởng tượng ra 1 buổi chia tay với Nguyễn Trãi đầy nước mắt sầu thẳm đâu.Đối với tôi,tôi mang rằng đó như là “cuộc chia li chói ngời sắc đỏ”,vẫn tin vào ngày mai với 1 niềm hi vọng mãnh liệt rằng:ta sẽ gặp lại nhau vào 1 ngày không xa đâu.
Ngôi trường của tôi là một ngôi trường mới, khang trang và đẹp đẽ với những dãy nhà cao tầng được sơn màu vàng, được lợp mái tôn đỏ tươi. Từng phòng học lúc nào cũng vang lên lời giảng bài ân cần của thầy cô, tiếng phát biểu dõng dạc hay tiếng cười nói hồn nhiên, vô tư, trong sáng của những bạn học sinh. Sân trường rộng rãi, thoáng mát nhờ những hàng cây xanh tươi xào xạc lá và những cơn gió nhè nhẹ. Đây thật là nơi lí tưởng chúng tôi chơi đùa.
Tôi yêu lắm sân trường này. Mỗi khoảng đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỉ niệm của tôi về những lần đi học hay chơi đùa cùng bạn bè hay cũng có thể là những buổi dọn vệ sinh vất vả mà vui không kể xiết. Cây vẫn đứng đó, lá vẫn reo vui như ngày tôi vào lớp sáu, ngỡ ngàng nhìn khoảng sân đẹp đẽ - thứ tài sản quý báu mà bắt đầu từ ngày ấy tôi cũng được "chia phần"!. Vâng, mọi thứ vẫn vẹn nguyện chỉ có chúng tôi là đang lớn lên. Thấm thoát hơn một năm đã trôi qua, giờ tôi đã là học sinh lớp bảy. Thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi để tôi mãi là cô học sinh trung học cơ sở để tôi được sống mãi dưới mái trường này!
Và nơi đây cũng lưu giữ bao kỉ niệm đẹp đẽ về những người thầy cô, những đứa bạn bè mà tôi yêu quý. Thầy cô của tôi luôn dịu dàng mà nghiêm khắc, hết lòng truyền lại cho tôi bao bài học quý giá. Với tôi, thầy cô như những người cha, người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người. Những người bạn lại là những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Tất cả là những người anh, người chị, người em thân thiết và gắn bó với nhau trong một đại gia đình rộng lớn. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng, chỉ cần nghĩ tới ánh mắt trìu mến của thầy cô, nụ cười hồn nhiên của bạn bè, tôi lại thấy lòng như ấm áp hơn. Và tôi hiểu rằng, tuy không nói ra nhưng các bạn của tôi mọi người cũng cùng chung suy nghĩ ấy.
Ngôi trường còn ghi dấu không thể nào phai trong tôi vì những ngày kỉ niệm tưng bừng, rộn rã ; những buổi liên hoan vui vẻ, ồn ào. Ngày khai trường, tết Trung thu, ngày hai mươi tháng mười một... những ngày tháng tuyệt vời lần lượt trôi đi để lại trong tôi bao nuôi tiếc về hôm qua và hi vọng về những ngày phía trước. Tôi bỗng cảm thấy lòng buồn man mác. Chỉ còn hai năm nữa là tôi sẽ phải rời xa mái trường này. Tôi sẽ lại học ở những ngôi trường mới, có những thầy cô bạn bè mới... liệu những tháng ngày đẹp đẽ có được kéo dài lâu?
Có nhạc sĩ nào đã viết: “Tuổi thơ như áng mây, rồi sẽ mãi bay về cuối trời. Thời gian xoá những kỉ niệm dấu yêu”. Vậy thì tôi mong có thể gửi lòng mình vào nơi cuối trời ấy để mãi được sống bên mái trường cấp hai thân yêu của mình.
Thời gian trôi đi, tuổi thơ trôi đi như những làn sóng dập dềnh ra khơi không thể trở lại. Nhưng có một thứ mãi ở lại cùng tôi, đó chính là hình bóng mái trường cấp hai yêu dấu.