1. Mở bài.
- Giới thiệu đôi nét về tác giả, tác phẩm.
- Vấn đề: hình ảnh người nông dân.
2. Thân bài:
* Khái quát hình ảnh người nông dân.
a. Cuộc đời và số phận.
* Nhân vật lão Hạc:
- Nghèo khổ, bất hạnh,cô đơn.
+ Tài sản: Ba sào vườn, một túp lều , một con chó vàng.
+ Vợ chết sớm, cảnh gà trống nuôi con
+ Cô đơn , con trai đi đồn điền cao su.
+ Tai họa dồn dập: Trận ốm kéo dài ...Lão thất nghiệp càng túng thiếu cùng quẫn
- Số phận: bế tắc, tìm đến cái chết thê thảm.
* Nhân vật anh con trai:
+ Nhà nghèo, không đủ tiền lấy vợ.
+ Bỏ đi đồn điền cao su.
* Nhân vật Binh Tư:
+ Nghèo khổ.
+ Bị tha hoá, sống bằng nghề trộm cắp. * Nhận xét:
+ Họ đều có cuộc đời nghèo khổ, cơ cực, số phận bế tắc...
+ Họ là hình ảnh tiêu biểu của người nông dân trong xã hội cũ.
+ Hình ảnh đó gợi sự cảm thông, thương xót.
- Hiền lành, chất phác,giàu lòng nhân hậu (nhân vật lão Hạc).
+ Lão rất yêu con, thương con, đau đớn, dằn vặt khi con bỏ đi, dành tiền bán hoa lợi mảnh vườn cho con, chết vì con.
+ Lão yêu con Vàng như con, ân hận "khi nỡ đánh lừa một con chó".
- Vẻ đẹp của lòng tự trọng.
+ Lão đói nghèo nhưng từ chối mọi sự giúp đỡ của ông giáo.
+ Không muốn phiền hà đến làng xóm (chuẩn bị tiền làm ma khi lão chết).
+ Chết để bảo vệ nhân phẩm.
* Nhận xét, đánh giá bày tỏ cảm xúc của mình về vẻ đẹp tâm hồn
của lão Hạc nói riêng, người nông dân trong xã hội cũ nói chung.
+ Hình ảnh đẹp đẽ về người nông dân Việt Nam.
+ Yêu mến, kính trọng, khâm phục.
b- Vẻ đẹp tâm hồn.
3. Kết bài:
- Đánh giá tổng quát về hình ảnh người nông dân trong tác phẩm “Lão Hạc” (nói riêng), về hình ảnh người nông dân trong văn học hiện thực (nói chung).
- Cảm nghĩ, bài học
* Bài hoàn toàn tự làm bạn yên tâm nhé!
Bài làm:
Tuổi thơ ai đã từng nắm chặt tay trong dây cước để điều khiển từng cánh diều tuổi thơ, ai đã có những buổi trưa hè chạy tung tăng đuổi kịp cánh diềucùng những đứa bạn chăn trâu thân thương! Ôi! Nghe mà lòng bồi hồi xúc động, trong tôi lại hiện hữu về những kí ức của một tuổi thơ dữ dội, giản dị mà đặc biệt!
Đó là một ngày đẹp trời. Không chỉ với những đứa trẻ chăn trâu đồng quê như tôi, tất cả lũ trẻ trong làng đều hớn hở chạy ra đồng, trên tay đứa nào đứa nấy cầm một con diều thật đẹp! Nhưng tôi lại không được như thế, tôi chỉ có cơ hội đứng từ dưới để nhìn lên những cánh diều thơ đang bay trên bầu trời trong xanh ấy. Tôi lặng lẽ từ đồng trở về nhà trong thâm tâm mong ước muốn có một cánh diều để chơi như lứa bạn. Tôi thầm nghĩ trong đầu rằng một ngày nào đó tôi cũng sẽ có một con diều!
Hôm đó tôi đang ở nhà giúp mẹ cắt cỏ cho những chú bò nhà tôi ăn, bỗng từ đâu mấy lũ trẻ đó lại ùa đến nhà kêu tôi đi thả diều, tôi nhìn cánh diều rồi nghẹn ngào nói:
- Thôi, mấy bạn đi trước đi, mình còn rất nhiều việc chưa giúp cha, giúp mẹ, hơn nữa mình không có diều như các bạn đâu. Thông cảm nhé!
Nói xong, tôi lặng lẽ vào nhà làm việc tiếp.....
Sáng hôm sau khi vừa mở mắt. Ôi ngày hôm nay thật đẹp. Sao tôi cảm thấy điều gì đó khác thường. Tôi dậy đánh răng rửa mặt rồi bắt đầu làm việc một ngày mới. Vừa bước ra khỏi phòng, tôi thấy một con diều màu đỏ trước mặt tôi. Tôi mừng quá chạy ra hỏi mẹ:
- Mẹ ơi diều của ai đấy ạ?
Mẹ rưng nước mắt nói với tôi:
- Là diều của bố mẹ tặng con, hãy chạy ra đồng và nô đùa cùng chúng bạn con nhé!
Tôi ôm chặt mẹ rồi hớn hở chạy ra đồng. Những cánh diều thơ bắt đầu được chúng tôi dâng lên rồi bay lơ lửng trên bầu trời. Những tiếng cười khúc khích làm cho không khí của đồng quê yên ả trở nên vui vẻ và náo nhiệt hon những ngày về trước. Các bác nông dân mải mê với công việc đồng áng, còn chúng tôi bận nhìn diều bay, bận nhìn cái thứ đồ mà hè nào trẻ con làng quê chúng tôi ai cũng có, bận thưởng thức cái sự đặc biệt khi thả diều mà thoang thoảng hương lúa gạo quê hương. Nhìn từ xa, những cánh diều ấy thật đẹp! Chúng cứ lửng lơ trên bầu trời bình yên mà hiện lên những vẻ đẹp ngây thơ, hồn nhiên của một tuổi thơ dữ dội.
Thật hạnh phúc các bạn ạ! Hạnh phúc lắm khi tuổi thơ được nô đùa cùng cánh diều biếc trên đồng lúa vàng tươi, được tươi cười cùng lũ bạn. Ngày nay, thế hệ trẻ ai cũng có diều, nhưng tuổi thơ của tôi về trước, có được một cánh diều là trải qua sự lao động vất vả của cha mẹ. Và khi lớn lên, tôi đi học và đã thuộc lòng những câu thơ của Đỗ Trung Quân:
"Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông"