Tham khảo:
Em bé bán diêm thật tội nghiệp. Ôi! người đời đối xử tàn nhẫn với em biết mấy. Họ chẳng thèm để ý đến những lời chào hàng tha thiết của em thậm chí đến lúc chết, cái thi thể lạnh cóng của em cũng chỉ nhận được những ánh nhìn lạnh nhạt. Trong cái xã hội thiếu tình thương ấy, nhà văn An-đéc-xen đã tỏ lòng thương cảm sâu sắc đối với em bé bất hạnh. Chính tình yêu ấy đã khiến nhà văn miêu tả thi thể em với đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười, đồng thời tưởng tượng ra cảnh huy hoàng của hai bà cháu lúc về trời. Có phải nhà văn muốn cho cô bé 1 cuộc sống đầy màu hồng không? Song nhìn chung cả câu chuyện nói chung và đoạn kết của truyện nói riêng là một cảnh tượng thương tâm thực sự. Nó gợi lên ở chúng ta bao nỗi xót xa cho những kiếp người nghèo khổ.
Câu nghi vấn+ câu cảm thán: in đậm
Đoạn văn :
Khi trêu chị Cốc, Dế Mèn thật hung hăng, kiêu ngạo:" Sợ gì? Mày bảo tao sợ cái gì? Mày bảo tao còn biết sợ cái gì hơn tao nữa!". Thậm chí, sau khi hát trêu, Dế Mèn vẫn tự đắc:''Mày tức thì mày cứ tức, mày ghè cho đầu mày nhỏ đi, nhỏ đến đâu thì mày cũng ko chui nổi vào tổ tao đâu!''. Nhưng khi chứng kiến chị Cốc mổ Choắt, Dế Mèn khiếp hãi, nằm ''im thin thít''. Biết chắc chị Cốc đi rồi mới ''mon men bò lên''.Từ hung hăng kiêu ngạo,Dế Mèn trơ nên hèn nhát, sợ hãi. Bài học đường đồi đầu tiên mà Dế Mèn rút ra hính là sự trả giá cho sự ngông cuồng, thiếu suy nghĩ. Bài học ấy đươc thể hiên ở lời khuyên chân tình:''Ở đời mà có tính hung hăng bậy bạ, có óc mà ko biết suy nghĩ, có ngày mang họa vào thân đấy''. Đó cũng là bài học chính cho con người.
Hồ Chi Minh sinh năm 1980 mất năm 1969. Người cả đời vì nước vì dân cho tất cả dành tặng cho nhân dân Trong buổi nói chuyện tại buổi lễ khai mạc trường Đại học nhân dân Việt Nam năm 1955 Người nói:"Nhiệm vụ của thanh niên không phải là đòi hỏi nước nhà đã cho mình những gì, mà phải tự hỏi mình đã làm gì cho nước nhà? Mình phải làm thế nào cho ích nước, lợi nhà nhiều hơn?. Mình đã vì lợi ích nước nhà mà hy sinh, phấn đấu đến chừng nào?... "Hồ Chí Minh đã mang lại chỗ nước nhà kho tàng muôn vàn điều hay .Có người nói:Bác đã ra đi rồi. Không! Bác vẫn sống,sống mãi trong lòng chúng ta là điểm sáng mãi trên bầu trời muôn ngàn tinh tú kia.. Ôi bác hồ là niềm tự hào của dân tộc ta (9)
* (9): câu cảm thán