Ai sinh ra trên đời cũng đều có quê hương của mình, quê hương gắn bó với tôi suốt 1 thời thơ ấu. Lớn lên phải học nhiều, tôi không còn được rong chơi khắp làng, được chạy nhảy tung tăng trên những ngả đường đất nâu như trước nữa. Tôi chỉ tìm thấy những ký ức xưa hiện về trong từng giấc mơ ngắn ngủi. Tôi bỗng nhớ tha thiết cái cảm giác được hoà mình vào gió, được đứng giữa cánh đồng lúa xanh rì mà đuổi bắt chuồn chuồn. Đến mùa lúa chín, tôi đã từng được thưởng thức hương cốm thơm ngây ngất, được nếm vị ngon ngọt của thức quà quê. Những súc cảm ấy vẫn luôn trong tôi không gì xoá mờ được. Giờ đây, tuy thân thể tôi xa cách quê hương nhưng tâm hồn của tôi vẫn hướng về nó, vẫn luôn bên nó như chưa từng có sự chia ly. Tôi yêu quê hương của tôi nhiều lắm !
Quê hương đón tôi chào đời bằng dòng nước mát lành và nuôi tôi lớn lên bằng những hạt ngọc của trời. Thật tự hào biết mấy khi được là người con của mảnh đất màu mỡ này. Nơi đây đã ghi dấu bao kỉ niệm thuở ấu thơ của tôi, những buổi chiều ra chiền đê hóng mát, gối đầu lên thảm cỏ xanh mượt mà, tận hưởng cái mùi hương tinh khiết vô cùng mộc mạc của quê hương là thú vui ưa thích của tôi. Tôi cũng không quên được những ngày đi trộm ổi, những buổi ra sông bắt con tôm, con tép hay khoảng thời gian ngẩng lên bầu trời mà ước mơ về một tương lai tốt đẹp.Quê hương – tiếng gọi thân thương mà quen thuộc, quê hương nơi cho tôi những ngày ấu thơ, cho tôi hoài bão về một tâm hồn đẹp.
Mai sau, dù có đi đâu xa tôi vẫn luôn nhớ về mảnh đất này như nhớ tới người mẹ hiền luôn ôm ấp tôi vào lòng vậy. Mỗi người chúng ta dù già hay trẻ dù giàu sang hay nghèo đói tì vẫn có tình cảm đặc biệt với quê hương mình vì:
” Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người”
Quê hương là nơi chôn giấu bao kỉ niệm tuổi thơ tôi. Quê hương tôi đẹp biết bao, nơi đây có đồng lúa chín vàng, những cánh cò trắng là là bay. Các cô bác nông dân chăm chỉ làm việc quanh năm suốt tháng. Những đứa trẻ mục đồng thổi sao trên lưng trâu. Dòng sông thơ mộng chảy quanh. Tôi gọi to: Quê hương! Quê hương ơi!!! Phải, quê hương, nơi chúng ta sinh ra và lớn lên, đã cho ta tiếng khóc từ khi chào đời. Để cho quê hương giàu đẹp hơn, ta cần phải học tập, rèn luyện thật tốt để xây dựng quê hương.
Đoạn văn diễn dịch :
Quê hương là nơi ghi dấu bao kỉ niệm của tuổi thơ. Ai sinh ra mà chả có quê hương - nơi ta tìm lại những kỉ niệm tốt đẹp, nơi vun đáp những ước mơ, khát vọng. Được về với đất mẹ ta tìm lại được những kỉ niệm đẹp, những hoài niệm mà ta đã chôn vui nơi thân thương này. Cái hồi còn thơ dại, được vui đùa với chúng bạn, cùng nhau xây dựng một tuổi thơ đẹp còn in mãi trong trí nhớ. Ngày đầu tin đi học, bước trên con đường lang nơi quê hương thân thuộc lại sống dậy, lại thôi thúc con người chúng ta phải bước đi, phải cô gắng làm nên một tương lai tốt đẹp cho chính mình. Rồi khi về già ta có một thời để nhớ, về những năm tháng được yêu thương, được vui đùa, được nung nấu bao kỉ niệm tuổi thơ ở cái nơi mà ta gọi là "quê hương".
~Tự viết, đọc hơi "sến" :P~
Ai cũng có một quê hương, có nơi chôn rau cắt rốn của mình. Tôi yêu quê hương tôi da diết, cái tình yêu ấy đã nảy sinh từ thuở tôi mới lọt lòng,tôi yêu những cánh đồng thẳng cánh cò bay, dòng sông quê nước trong văn vắt, đầm sen ngọt ngào hương thơm của đất, của trời. Tôi yêu tiếng chim ca mỗi buổi sớm mai cho tôi một ngày nắng đẹp, tiếng cựa mình thức giấc cảu chồi non, tiếng quê hương tôi đang dần thay da đổi thịt. Tôi yêu cả những con người lam lũ vất vả một nắng hai sương, sớm tối cần mẫn trên cánh đồng.
Quê hương là nơi ghi dấu biết bao kỉ niệm của tuổi thơ . Từ thuở mới còn chập chững tập đi, quê hương chính là nơi vỗ về, an ủi ta khi ta té ngã. Sau này khi lớn rồi, quê hương lại chính là chốn nâng bước ta đến trường, thúc giục mỗi đứa trẻ học, học nữa, học mãi. Tôi yêu và nhớ quê hương mình quá! Xa quê, tôi nhớ lại thời trẻ trâu hay trốn ngủ trưa đi tắm sông. Nước sông mát rười rượi khiến đứa nào đứa nấy cũng thích thú và chỉ ước được hòa cùng với nước, được vui chơi, uốn lượn khắp nơi. Con sông ôm trọn ngôi làng trù phú ấy, đem lại nước tưới tiêu cho bà con và cũng cho chúng tôi cảm nhận được tình thương vô bờ bến của 1 vật vô tri vô giác là như thế nào. Mỗi khi đi tắm xong, chúng tôi lại đem khoai, ngô ra nướng ăn. Những bắp ngô mới ăn trộm xong mới thơm ngon và ngây ngấy mùi sữa y như dòng sữa ngọt ngào mà mẹ mình ngày xưa cho bú mớm. Tôi còn yêu cả giếng nước sân đình quê hương mình nữa. Nơi ấy lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười nói của mọi người. Sáng thì là tiếng mời ra mời vào của người lớn khi họp chợ. Tối lại là tiếng hô là ầm ĩ của bọn tôi khi chơi mấy trò con nít. Và tôi cũng yêu luôn cây đa già cổ thụ của làng tôi. Thành viên già nhất làng ấy luôn là chỗ nghỉ chân của người nông dân khi đi làm về, là nơi tụ tập của chúng tôi khi đi ăn trộm đồ ăn, là nơi gặp mặt của những đôi lứa, thanh niên, và còn là khu vui chơi lí tưởng của chúng tôi khi chiều tà. Mọi thứ của làng quê đều in bóng hình đang của lũ nghịch ngợm chúng tôi. Vì thế, xa quê, không ai trong chung tôi có thể quên được những tháng ngày vui cười bên nhau được.
~Dài mà chả hay~
Ai sinh ra trên đời cũng đều có quê hương của mình, quê hương gắn bó với tôi suốt 1 thời thơ ấu và quê hương là nơi ghi dấu biết bao kỉ niệm của tuổi thơ tôi . Lớn lên phải học nhiều, tôi không còn được rong chơi khắp làng, được chạy nhảy tung tăng trên những ngả đường đất nâu như trước nữa. Tôi chỉ tìm thấy những ký ức xưa hiện về trong từng giấc mơ ngắn ngủi. Tôi bỗng nhớ tha thiết cái cảm giác được hoà mình vào gió, được đứng giữa cánh đồng lúa xanh rì mà đuổi bắt chuồn chuồn. Đến mùa lúa chín, tôi đã từng được thưởng thức hương cốm thơm ngây ngất, được nếm vị ngon ngọt của thức quà quê. Những súc cảm ấy vẫn luôn trong tôi không gì xoá mờ được. Giờ đây, tuy thân thể tôi xa cách quê hương nhưng tâm hồn của tôi vẫn hướng về nó, vẫn luôn bên nó như chưa từng có sự chia ly. Tôi yêu quê hương của tôi nhiều lắm !
Quê hương" Mỗi khi nhắc đến hai tiếng thân thương ấy lòng tôi lại dâng trào biết bao niềm yêu mến và tự hào. Quê hương tôi đó là nơi chôn nhau cắt rốn, nơi đã nuôi nấng tôi thành người, nơi đã chứng kiến những ngay tôi chập chững bước đi, bi bô biết nói. Những ngày nắng nóng chói chang mẹ là người đã mang làn gió mát đến cho tôi ngủ. Những đêm giá rét cha đã ủ ấm tôi và đưa tôi vào giấc ngủ thần tiên. Quê hương là nơi ghi dấu biết bao kỉ niệm của tuổi thơ tôi , đã cho tôi những người bạn cắt cỏ, chăn trâu, thả diều, bắt cá đã cùng nhau chuyện trò, đẻ chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống. Làm sao có thể quên những người hàng xóm tốt những người thầy dễ mến bụng từ già đến trẻ từ giàu đến ngèo ai ai cũng một lòng thương yêu nhau thắm thiết. Quê hương đã naamg cánh cho tôi dấng bước tương lai và noi gương thế hệ cha ông trong quá khứ. Chao ôi! Tôi sẽ chẵng bao giờ quên đâu, chẳng bao giờ. Yêu lắm quê hương ơi!