Tham khảo , hơi ngắn:
Mùa hè năm ngoái,trong một chuyến nghỉ mát ở Nha Trang, em có dịp được chứng kiến vẻ đẹp của biển lúc bình minh. Cảnh biển ở Nha Trang thật đẹp và kỳ vĩ biết bao.
Trời còn sớm,khí trời se se lạnh,gió thoảng khẽ lay động hành dương để lộ những giọt sương đêm còn đọng trên kẽ lá.Phía trước em là cả một vùng trời nước mênh mông phóng tầm mắt ra xa em thấy biển có một màu xanh lục.Tiếng sóng biển rì rào như bài ca bất tận ca ngợi sự đẹp đẽ giàu có của thế giới đại dương.Thỉnh thoảng những con sóng bạc đầu xô bờ tung bọt trắng xóa.Phía đông,mặt trời tròn xoe ửng hồng đang từ từ nhô lên tỏa sáng lấp lánh như hình rẻ quạt nhiều màu rực rỡ chiếu xuống mặt biển làm mặt nước sóng sánh như dát vàng.
Em rất thích đi biển Nha Trang ,vì biển Nha Trang rất đẹp
Tham khảo nha!
Bãi biển Quy Nhơn quê tôi đẹp lắm. Buổi sáng, mặt trời soi nắng vàng, mặt biển lấp lánh như có hàng ngàn viên kim cương. Buổi trưa, mặt trời như giận dữ, rọi một một luồng ánh sáng xuống mặt biển. Buổi chiều, biển khoác lên mình chiếc áo tím hồng của hoàng hôn. Buổi tối, biển thật huyền bí với tấm áo màu đen và lấp lánh những ngọn đèn hải đăng không ngừng chớp đỏ.
Tôi đứng trên bãi cái, sóng biển tràn vào rồi lại trôi về dòng nước xanh biếc, khi sóng biển dạt vào trong tôi, tôi có cảm giác được vị thần sóng đưa ra khơi để tham gia vào sự sống dưới làn nước trong vắt kia. Vô cùng đẹp, vô cung tràn trề sự sống. Mặt biển xanh, bầu trời xanh, những dãy núi xanh vô tận. Giữa những màu xanh ấm áp đó nổi bật nhất có lẽ là bãi cát vàng mịn màng. Bãi cát giống như một tấm nhung lụa khổng lồ, trải dà cả một bờ biển. Đứng trên đó, tôi có cảm giác như mình đang đứng trong "tiệm bán vải" của thiên nhiên. Tấm vải của bầu trời, tấm vải của mặt biển, tấm vải cát ...
Chiều chiều lũ trẻ thường chạy nhảy, nô đùa dưới bãi cát vàng này để thả diều. Tôi cũng vậy, cũng thả diều. Chiếc diều của tôi thả hok đơn thuần là chiếc diều, thả diều không đơn thuần là tôi cầm nó và đưa lên bầu trời xanh bao la kia. Mà chúng là cả một tâm tình, một suy nghĩ của tôi. Tôi thích tâm hồn mình trở htành chiếc diều kia để nó mãi mãi trong sáng. Tôi thích suy nghĩ của mình là mặt biển xanh biếc kia để suy nghĩ được thông suốt. Tôi yêu lắm những buổi hoàng hôn có từng đàn chim hải âu bay về cái tổ thân yêu của chúng....yêu sao những buổi tối, những chiếc thuyền lớn ra khơi chỉ để lại những chiếc xuồng nhỏ. Sóng ban đêm như lạnh hơn ban ngày. Vì sao thế nhỉ? tôi luôn đặt ra câu hỏi này vào những buổi tối mùa hè, tôi yên tâm tựa lưng mình vào bãi cát mịn màng
Hoàng hôn là thời khắc mọi vật chìm vào màn đêm huyền ảo. Lúc đó, biển cũng mệt mỏi chìm vào đêm,nhưng vẫn không quên đánh sóng vào bờ. Phải chăng, vì mệt mỏi, biển "nhắm mắt" vội mà quên trùm chăn vào nên gió lạnh chăng? Tôi nghĩ lung tung. Nhìn ra xa, xa nữa là khơi. Nơi đó sẽ là nơi những mẻ lưới đầu tiên được đưa lên bờ....
Từ lúc nào không biết, biển đã trở thành người bạn tri kỉ của tôi. Điều gì vui, tôi cũng kể cho biển nghe, chuyện gì buồn biển đều giúp tôi chia sẻ bằng cách thổi vào mặt tôi một luồn gió lnạh mang từ biển lên làm tôi buồn buồn. Những đứa trẻ làng chài chiều nào cũng quơ chân, quơ tay trên làn nước kia. Tôi không biết bơi nên học theo chúng. Giờ thì tôi đã tiến bộ rồi. Giờ thì tôi đã đớn, tôi mới biết biển không vô tri, vô giác như mọi người nghĩ mà nó cũng có tâm tình giống con người vậy. Lúc buồn thì đánh sóng nhè nhẹ, lúc vui thì hào hứng, phấn khởi đánh sóng từng đợt mạnh...."