Người anh không trả lời mẹ vì cảm thấy xấu hổ về thói xấu đố kị nhỏ nhen, hẹp hòi của mình. Người anh không dám nhận mình là nhân vật trong tranh vì bức chân dung quá đẹp, mà mình thì không xứng đáng được vẽ như vậy. Lúc này, người anh mới hiểu tấm lòng nhân hậu, bao dung của em gái. Biết anh không ưa gì mình nhưng cô bé Kiều Phương vẫn yêu mến anh, vẫn lấy người anh làm nhân vật trong tranh. Kiều Phương còn đề tên bức tranh là
Anh trai tôivới tất cả tình cảm mến yêu. Điều đó chứng tỏ cô bé nhân hậu, bao dung, trân trọng anh thật sự. Bởi thế, người anh mới có ý nghĩ rằng bức tranh đó là tâm hồn và lòng nhân hậu của em gái.
tick mik
người anh cảm thấy xấu hổ và nói thầm : Không phải con đâu , đó là tâm hồn về lòng nhân hậu của em con đấy . Rằng người anh đã xấu hổ vì mk đối xử với em như vậy mà em vẫn nhân hậu và coi mk là một người thân nhất thì người anh rất xúc động và cho rằng đó ko phải mk mà đó là tấm lòng nhân hậu của em .
Người anh đã nhận ra lỗi lầm của mk khi nhìn thấy bức tranh của em gái được đoạt giải nhất . Từ đó người anh trở nên thân thiết với em là nhờ bức tranh của cô em gái dễ thương Kiều Phương .
Đoạn kết của truyện , ng` ah muốn khóc và k thể thốt ra những suy nghĩ của mk . Ng` ah đã hiểu và nhận ra đc những điều k pải của mk . Và ng` ah đã thừa nhận đc mk chưa đẹp như troq tranh
Kể từ khi chú Họa sĩ Tiến Lê phát hiện ra tài năng của Kiều Phương hết lời ca ngợi người bố nhìn bức tranh do Mèo vẽ “ôm thốc” reo lên . Người mẹ vừa đi làm về nghe được dơ dang câu chuyện thì mẹ Kiều Phương không kìm nổi xúc động . Chú Tiến Lê hứa sẽ giúp Kiều Phương phát huy tài năng . Mọi người quan tâm hạnh phúc trước tài năng hội họa của em . Người anh nhỏ bé tự thấy mình đau khổ , tủi thân nhiều lúc muốn khóc thầm . Vì thế sinh ra thói ghen ghét , cáu bẳn trước việc làm của em . Qua đây thể hiện một nét tính cách thường thấy trong hàng ngày . Đò là sự ghen tỵ về bản thân khi thấy mình không bằng được người khác .
Cảnh cuối cả gia đình đi nhận giải thưởng . Cảnh này có hai nhân vật người anh .Người anh trong tranh và người anh ở ngoài .Đứng trước bức tranh của người em gái trong kỳ thi vẽ quốc tế , người anh thấy ngỡ ngàng , hãnh diện , sau đó là xấu hổ . Đây là diễn biến tâm lý của người anh . Ngỡ ngàng vì sao tranh em lại vẽ về mình nhỉ . Hãnh diện là vì em gái vẽ về mình và cậu bé trong bức tranh kia sao đẹp và thơ mộng thế . Xấu hổ là vì mình đã đối xử với người em không được nhẹ nhàng lắm diễn biến tâm trạng cùng với suy nghĩ “đấy là lòng nhân hậu của em con đấy . Cho thấy người anh đã thức tỉnh để nhận ra những vết nhọ trong tâm hồn mình . Đây là sự thức tỉnh đáng trân trọng của người anh . Qua hình ảnh của nhân vật người anh và thức tỉnh trong tâm hồn của nhân vật đó , nhà văn muốn nói với chúng ta . Cần vượt qua mặc cảm ,tự ti, không nên ghen tỵ với người thành công . Như thế thì chúng ta sẽ tìm được niềm vui chân thành . Dưới ánh sáng nghệ thuật của hai anh em Kiều Phương thật đáng yêu như đang cùng tuổi thơ ở khắp mọi miền đất nước cùng hướng về “Tương lai vẫy gọi”
Tick mik nha!!!!!!!!!!!!