Ôn tập ngữ văn lớp 6 học kì I

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Nguyễn Hằng

Trong gia đình em, ông và bà là những ng` thường hay chăm sóc vườn cây cảnh. Miêu tả ông hoặc bà khi đang chăm sóc cây

Help!!

Dương Hạ Chi
17 tháng 8 2017 lúc 13:25

Hàng ngày, chăm sóc cây trong khu vườn nhỏ xanh lá đã trở thành niềm đam mê của ông tôi. Khu vườn không rộng lắm nhưng có bao nhiêu là cây. Nào hàng cây ngọc giá, xương rồng, song mây. Thêm vào đó, hàng phong lan khoe sắc hoà cùng vẻ đẹp của những khóm hồng nhung đang độ chớm nở... Thoạt nhìn có lẽ ít ai nghĩ ông tôi đã ngoài sáu mươi, vẫn bộ pijama cũ, lăm lăm chiếc kéo trong tay, ông chậm rãi bước ra vườn. Cái lưng hơi còng khom khom cúi xuống, ông bắt tay vào công việc của mình. Tỉa lá bắt sâu vẫn là những công việc ông yêu thích nhất. Tiếng kéo cắt lách cách vang lên. Một tay đỡ những chiếc lá úa vàng, một tay đưa thoăn thoắt chiếc kéo sắc bén, trông ông như người làm vườn chuyên nghiệp. Đôi mắt hơi nheo lại, cố tìm những gã sâu nào đó rồi nhanh chóng và chính xác ông tóm lấy nó. Gã sâu ấy có nguy trang khéo thế nào đi nữa thì vẫn không qua nổi mặt ông. Nâng chiếc bình ô roa, ông nhẹ nhàng đưa trên tay tưới cho những hàng cây xanh tốt, những khóm hoa muôn màu. Nước tuôn xuống như cơn mưa thu nhỏ. Cành lá vươn ra uống dòng nước trong vắt, mát lành để được tiếp thêm nguồn sinh khí mới. Trên cái trán đầy nếp nhăn đã lấm tấm những giọt mồ hôi nhưng hình như ông không cảm thấy mệt, vẫn cặm cụi với khu vườn, với niềm dam mê muôn thuở. Tưởng rằng đôi bàn tay to bè thô kệch của ông chỉ biết tia lá bắt sâu nhưng cây trong vườn có dáng đẹp cũng đều nhờ bàn tay ấy cả. Những ngón tay gân guốc, rắn chắc khéo éo nắn sửa từng cây thế vịn. Nắng lên cao, ông cũng đã thấm mệt. Tựa mình vào chiếc ghế mây, thưởng thức tách trà nóng, ông khẽ đẩy cặp kính lên ngắm lại “tác phẩm” của mình. Cơn gió thoảng qua, dịu mát như làm vơi đi mệt mỏi, chưa bao giờ ông ngắm “tác phẩm” lâu đến thế. vẻ tươi vui, hài lòng dần dần hiện lên trên khuôn mặt xương xương, rồi ông nở nụ cười mãn nguyện. Dường như cái dáng gầy gầy cặm cụi với khu vườn của ông đã khắc sâu vào :rí nhớ tôi như một điều kì diệu. Mỗi lần xem ông chăm sóc khu vườn là một lần tôi được cảm nhận một lần ông được say mê với tuổi già. Ngô Phương Thảo - Hà Nội

Nguồn

 Mashiro Shiina
17 tháng 8 2017 lúc 13:28

Bài làm : Hàng ngày, chăm sóc cây trong khu vườn nhỏ xanh lá đã trở thành niềm đam mê của ông tôi. Khu vườn không rộng lắm nhưng có bao nhiêu là cây. Nào hàng cây ngọc giá, xương rồng, song mây. Thêm vào đó, hàng phong lan khoe sắc hoà cùng vẻ đẹp của những khóm hồng nhung đang độ chớm nở... Thoạt nhìn có lẽ ít ai nghĩ ông tôi đã ngoài sáu mươi, vẫn bộ pijama cũ, lăm lăm chiếc kéo trong tay, ông chậm rãi bước ra vườn. Cái lưng hơi còng khom khom cúi xuống, ông bắt tay vào công việc của mình. Tỉa lá bắt sâu vẫn là những công việc ông yêu thích nhất. Tiếng kéo cắt lách cách vang lên. Một tay đỡ những chiếc lá úa vàng, một tay đưa thoăn thoắt chiếc kéo sắc bén, trông ông như người làm vườn chuyên nghiệp. Đôi mắt hơi nheo lại, cố tìm những gã sâu nào đó rồi nhanh chóng và chính xác ông tóm lấy nó. Gã sâu ấy có nguy trang khéo thế nào đi nữa thì vẫn không qua nổi mặt ông. Nâng chiếc bình ô roa, ông nhẹ nhàng đưa trên tay tưới cho những hàng cây xanh tốt, những khóm hoa muôn màu. Nước tuôn xuống như cơn mưa thu nhỏ. Cành lá vươn ra uống dòng nước trong vắt, mát lành để được tiếp thêm nguồn sinh khí mới. Trên cái trán đầy nếp nhăn đã lấm tấm những giọt mồ hôi nhưng hình như ông không cảm thấy mệt, vẫn cặm cụi với khu vườn, với niềm dam mê muôn thuở. Tưởng rằng đôi bàn tay to bè thô kệch của ông chỉ biết tia lá bắt sâu nhưng cây trong vườn có dáng đẹp cũng đều nhờ bàn tay ấy cả. Những ngón tay gân guốc, rắn chắc khéo éo nắn sửa từng cây thế vịn. Nắng lên cao, ông cũng đã thấm mệt. Tựa mình vào chiếc ghế mây, thưởng thức tách trà nóng, ông khẽ đẩy cặp kính lên ngắm lại “tác phẩm” của mình. Cơn gió thoảng qua, dịu mát như làm vơi đi mệt mỏi, chưa bao giờ ông ngắm “tác phẩm” lâu đến thế. vẻ tươi vui, hài lòng dần dần hiện lên trên khuôn mặt xương xương, rồi ông nở nụ cười mãn nguyện. Dường như cái dáng gầy gầy cặm cụi với khu vườn của ông đã khắc sâu vào :rí nhớ tôi như một điều kì diệu. Mỗi lần xem ông chăm sóc khu vườn là một lần tôi được cảm nhận một lần ông được say mê với tuổi già.
Nét :v

Nguyễn Hằng
17 tháng 8 2017 lúc 13:31

Lạy 2 bố mẹ, cop mà cx cop giống nhau nx

Nguyễn Mai Linh
17 tháng 8 2017 lúc 13:39

Chưa bước vào cổng tôi đã nhìn thấy ông nội tôi ở trong vườn, thế thì bà tôi đi chợ bán chè rồi. Tôi đẩy cổng vào:

- Ông ơi, cháu … Nhưng tôi liền im lặng, vì ông tôi có thói quen không muốn an quấy rầy khi làm vườn.

Trong vườn có bao nhiêu là cây, nào là thiên tuế, vạn tuế, dừa cảnh … và ông còn có một nhà kính để nuôi phong lan nữa. Tất cả đều xanh tốt, đều do đôi bàn tay ông tôi chăm sóc cả. Mỗi khi tỉa cây là ông lại khom người xuống, nhưng mặt thì hơn nghểnh lên để nhìn cho rõ mà tỉa bớt lá và tạo dáng cho cây. Rồi ông lại ngó bên này, ngó bên kia, tay ông cầm chiếc kéo tỉa cây như một người thợ cắt tóc tài ba. Đoạn ông lùi lại, ngửa người ra phía sau, tay chống vào hông ngắm lại cây vừa tỉa, nếu vừa ý ông gật gật cái đầu, nếu chưa ông sẽ đi ra chỗ để dụng cụ lấy mấy sợi dây thép để uốn lại dáng cây. Xong đâu đấy ông bắt sâu, xới đất và tưới nước. Ông lững thững bước vào phòng kính trồng phong lan. Ông múc nước trong bể đổ vào bình xịt, rồi xịt nước xung quanh các giỏ phong lan treo lơ lửng. Tôi nhớ ông bảo: “Lan là một loài hoa lấy chất dinh dưỡng từ không khí, ngấm qua rễ, thân và lá”. Rễ phong lan không sống được ở nơi ẩm ướt, nên ông tôi trồng lan trong những gáo dừa có đục lỗ xung quanh, bên trên rải một thứ gì xôm xốp. Khi xịt nước, ông tôi luôn đeo khẩu trang, đầu ngẩng lên xem kĩ từng kẽ lá. Kìa ông đã bỏ bình nước xuống.

Tôi reo to: “Cháu chào ông ạ”. Ông cất tiếng cười sảng khoái: “Thằng quỷ con của ông, cháu đấy ư!”. Hai ông cháu vui vẻ dắt nhau vào nhà, vừa lúc bà đi chợ về,

Tóm lại, hình ảnh ông nội yêu cây cối và say mê chăm sóc cây cối sẽ sống mãi trong lòng tôi

Nguyễn Mai Linh
17 tháng 8 2017 lúc 13:40

Mỗi khi vào nhà ông nội, em vẫn thường chăm chú nhìn ông làm vườn và thích thú với những cử chỉ của ông. Ông nội em năm nay đã 80 tuổi nhưng ông lại rất mê làm vườn, cuốc cỏ, chăm sóc các luống rau còn non và xanh nõn.

Khu vườn của ông bé, nhưng được chăm sóc bởi bàn tay khéo léo của ông nên loại rau nào cũng tươi tốt và xanh mơn mởn. Ngày nào ông không ra vườn là ông không thể chịu được, như thiếu thốn một thứ gì đó trong cuộc sống. Nhiều khi ông vẫn bảo với em rằng “Làm vườn là gia vị của cuộc đời ông lúc về nhà”.Đứa trẻ học lớp 5 như em lúc đó cũng chẳng hiểu câu nói đó có nghĩa là gì, chỉ biết rằng em rất thích ngắm nhìn ông mỗi lần làm vườn.

Ông chuẩn bị xô nước, xả nước thật đầy và xách đi tưới từng gốc rau. Ông bảo nếu dùng vòi phun thì sẽ làm cho những gốc non này bị bật lên, xiêu vẹo, như thế ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của cây rau. Vì thế ông mới tỉ mỉ tưới từng gốc cẩn thận như vậy.

Vườn của ông có nhiều loại rau như :bắp cải, rau cải, rau muống khô, dăm ba cây cà tím và các loại rau khác em không nhớ tên. Mặc dù đã cao tuổi nhưng dáng đi của ông vẫn còn thẳng và linh hoạt lắm, đôi bàn tay khéo léo lật từng lá rau xem có con sâu nào không để bắt. Cứ thế cây nào cũng được ông chăm sóc rất cẩn thận. Những cây rau bị bật rễ, ông lại loay hoay lấy cái cuốc mini bé xíu và vun trồng đất vào gốc để tạo chỗ đứng cho cây.

Nhìn những luống bắp cải to tròn và chắc nịch được ông chăm sóc tỉ mỉ, không có bất kỳ cái lá nào bị sâu bệnh xâm hại. Vì chỉ cần có dấu hiệu là ông kịp thời ngăn chặn lại.

Mỗi lần ông làm vườn, gương mặt ông rất rạng ngời vì ông thích được làm công việc này. Ông bảo rằng được chăm sóc cho những luống rau ông thấy không lãng phí cuộc đời, ông thấy làm được việc có ích cho gia đình cũng như chính bản thân mình.

Về già người ta thường chọn cho mình một công việc giúp cho họ khuây khỏa, và ông em cũng vậy. Làm vườn chính là lựa chọn của ông, và đó là niềm yêu thích của ông.

Nguyễn Mai Linh
17 tháng 8 2017 lúc 13:41

Sáng nào cũng vậy, từ tờ mờ sáng, khi chú gà trống của nhà nhảy phắt lên đống rạ cất tiếng gáy chào ngày mới thì nội tôi cũng dậy. Bao giờ cũng thế, việc đầu tiên của ông là ra mảnh vườn thương yêu như để xem đêm qua, cây cỏ trong vườn có ngủ ngon giấc hay không. Ông chăm chút cho từng sinh thể dù nhỏ bé nhất của khu vườn. Ngày nào ông cũng gánh nước tưới cho cây. Ông bắt sâu, tỉa cành cho từng khóm cây. Ông rào vườn cẩn thận để đề phòng những chú gà nghịch ngợm lúc nào cũng hăng máu muốn nhảy vào vườn. Niềm vui của ông gửi trọn cả vào khu vườn nhỏ.

Sáng nay, người bạn già cùng đi bộ đội với ông mang tặng ông cây bưởi Đoan Hùng mang về từ tận Phú Thọ. Ông rất trân trọng và quý món quà này. Chờ đến chiều, khi trời râm mát, ông mới mang cây bưởi nhỏ ra vườn. Ông không trồng ngay mà còn đi tìm khoảng vườn nào thích hợp nhất với nó. Rồi ông lặng người đi như để nói với cả một quần thể về sự hiện diện của một thành viên mới. ông dùng cuốc đào một hốc đất khá rộng, ông đã gần bảy mươi tuổi nhưng do tập thể dục thường xuyên nên còn rất khỏe. Từng nhát cuốc bổ xuống đầy dũng mãnh. Rồi ông cẩn thận đặt cây bưởi nhỏ xuống như trao cho nó một sự sống thiêng liêng. Ông tôi không quên cho vào gốc cây một ít phân xanh để cây lấy chất dinh dưỡng ban đầu. Rồi ông lại dùng cuốc xới cho đất thật nhỏ, thật tươi rồi vun đất vào đầy gốc cây bưởi. Ông đi lấy nước đầy chiếc bình ô doa rồi tưới ướt đẫm gốc cây. Xong xuôi, khi cây đã đứng vững, ông lấy cọc rào xung quanh gốc cây để giữ cho cây đứng vững và bảo vệ cây khi còn non. ông làm việc một cách say mê. Mồ hôi đã vương đầy trên trán, thấm đầy chiếc áo nâu giản dị. Nhưng dường như ông vẫn không hề biết mệt mỏi. Cái dáng người nhỏ nhưng săn chắc với mái tóc bạc của một ông cụ gần bảy mươi tuổi như nổi bật trong khu vườn đầy cây trái. Bộ râu dài trắng như cước của ông khiến nhiều lúc ngắm ông làm việc tôi cứ ngỡ như đang gặp một tiên ông bỏ cuộc sống tiên giới xuống trần gian vui thú điền viên. Nước da hồng hào của ông làm cho tôi thấy ông dường như không có tuổi già. Mặt trời cũng đã lặn từ lâu. Cây bưởi nhỏ ông vừa trồng như đã tràn đầy sức sống. Bàn tay cần mẫn của ông như truyền nhựa sống cho cả khu vườn.

Nội tôi thật giản dị trong cuộc sống tuổi già. Những mầm non ông ươm trong khu vườn cứ ngày một lớn lên và xanh thêm. Những lúc ngắm nhìn ông làm việc, tôi có thể cảm nhận được một tình yêu và sự say mê với những gì ông đã làm.

Nguyễn Mai Linh
17 tháng 8 2017 lúc 13:42

~ Chúc bạn học tốt ~!

Hoàng Thúy An
17 tháng 8 2017 lúc 13:44

Bài làm

Mỗi khi vào nhà ông nội, em vẫn thường chăm chú nhìn ông làm vườn và thích thú với những cử chỉ của ông. Ông nội em năm nay đã 80 tuổi nhưng ông lại rất mê làm vườn, cuốc cỏ, chăm sóc các luống rau còn non và xanh nõn.

Khu vườn của ông bé, nhưng được chăm sóc bởi bàn tay khéo léo của ông nên loại rau nào cũng tươi tốt và xanh mơn mởn. Ngày nào ông không ra vườn là ông không thể chịu được, như thiếu thốn một thứ gì đó trong cuộc sống. Nhiều khi ông vẫn bảo với em rằng “Làm vườn là gia vị của cuộc đời ông lúc về nhà”.Đứa trẻ học lớp 5 như em lúc đó cũng chẳng hiểu câu nói đó có nghĩa là gì, chỉ biết rằng em rất thích ngắm nhìn ông mỗi lần làm vườn.

Ông chuẩn bị xô nước, xả nước thật đầy và xách đi tưới từng gốc rau. Ông bảo nếu dùng vòi phun thì sẽ làm cho những gốc non này bị bật lên, xiêu vẹo, như thế ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của cây rau. Vì thế ông mới tỉ mỉ tưới từng gốc cẩn thận như vậy.

Vườn của ông có nhiều loại rau như :bắp cải, rau cải, rau muống khô, dăm ba cây cà tím và các loại rau khác em không nhớ tên. Mặc dù đã cao tuổi nhưng dáng đi của ông vẫn còn thẳng và linh hoạt lắm, đôi bàn tay khéo léo lật từng lá rau xem có con sâu nào không để bắt. Cứ thế cây nào cũng được ông chăm sóc rất cẩn thận. Những cây rau bị bật rễ, ông lại loay hoay lấy cái cuốc mini bé xíu và vun trồng đất vào gốc để tạo chỗ đứng cho cây.

Nhìn những luống bắp cải to tròn và chắc nịch được ông chăm sóc tỉ mỉ, không có bất kỳ cái lá nào bị sâu bệnh xâm hại. Vì chỉ cần có dấu hiệu là ông kịp thời ngăn chặn lại.

Mỗi lần ông làm vườn, gương mặt ông rất rạng ngời vì ông thích được làm công việc này. Ông bảo rằng được chăm sóc cho những luống rau ông thấy không lãng phí cuộc đời, ông thấy làm được việc có ích cho gia đình cũng như chính bản thân mình.

Về già người ta thường chọn cho mình một công việc giúp cho họ khuây khỏa, và ông em cũng vậy. Làm vườn chính là lựa chọn của ông, và đó là niềm yêu thích của ông

Nguyễn Bảo Trung
17 tháng 8 2017 lúc 14:32

Mỗi khi vào nhà ông nội, em vẫn thường chăm chú nhìn ông làm vườn và thích thú với những cử chỉ của ông. Ông nội em năm nay đã 80 tuổi nhưng ông lại rất mê làm vườn, cuốc cỏ, chăm sóc các luống rau còn non và xanh nõn.

Khu vườn của ông bé, nhưng được chăm sóc bởi bàn tay khéo léo của ông nên loại rau nào cũng tươi tốt và xanh mơn mởn. Ngày nào ông không ra vườn là ông không thể chịu được, như thiếu thốn một thứ gì đó trong cuộc sống. Nhiều khi ông vẫn bảo với em rằng “Làm vườn là gia vị của cuộc đời ông lúc về nhà”.Đứa trẻ học lớp 5 như em lúc đó cũng chẳng hiểu câu nói đó có nghĩa là gì, chỉ biết rằng em rất thích ngắm nhìn ông mỗi lần làm vườn.

Ông chuẩn bị xô nước, xả nước thật đầy và xách đi tưới từng gốc rau. Ông bảo nếu dùng vòi phun thì sẽ làm cho những gốc non này bị bật lên, xiêu vẹo, như thế ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của cây rau. Vì thế ông mới tỉ mỉ tưới từng gốc cẩn thận như vậy.

Vườn của ông có nhiều loại rau như :bắp cải, rau cải, rau muống khô, dăm ba cây cà tím và các loại rau khác em không nhớ tên. Mặc dù đã cao tuổi nhưng dáng đi của ông vẫn còn thẳng và linh hoạt lắm, đôi bàn tay khéo léo lật từng lá rau xem có con sâu nào không để bắt. Cứ thế cây nào cũng được ông chăm sóc rất cẩn thận. Những cây rau bị bật rễ, ông lại loay hoay lấy cái cuốc mini bé xíu và vun trồng đất vào gốc để tạo chỗ đứng cho cây.

Nhìn những luống bắp cải to tròn và chắc nịch được ông chăm sóc tỉ mỉ, không có bất kỳ cái lá nào bị sâu bệnh xâm hại. Vì chỉ cần có dấu hiệu là ông kịp thời ngăn chặn lại.

Mỗi lần ông làm vườn, gương mặt ông rất rạng ngời vì ông thích được làm công việc này. Ông bảo rằng được chăm sóc cho những luống rau ông thấy không lãng phí cuộc đời, ông thấy làm được việc có ích cho gia đình cũng như chính bản thân mình.

Về già người ta thường chọn cho mình một công việc giúp cho họ khuây khỏa, và ông em cũng vậy. Làm vườn chính là lựa chọn của ông, và đó là niềm yêu thích của ông.

๖ۣۜMạnh ๖ۣۜChâu
17 tháng 8 2017 lúc 18:25

Năm nào cũng vậy, cứ vào dịp Tết Nguyên Đán là bố em lại đưa cả gia đình về thăm và chúc sức khỏe ông bà. Mỗi lần được về quê em rất vui, không chỉ được thăm ông bà, được vui chơi với các bạn trong xóm mà em còn rất thích cùng ông tưới cây, tỉa cành, cùng bà ngắt những trái hoa quả thơm ngon, chín mọng trong vườn vào mỗi buổi chiều.


Nhà ông bà em có một khu vườn rất rộng, trồng rất nhiều những loại cây khác nhau, từ những chậu cây cảnh của ông, vườn rau của bà, và những cây xoài, cây na, cây vú sữa cao lớn, nặng trĩu những quả chín ngọt lành.

Lần nào cũng vậy, mỗi khi về quê em đều cùng ông vào vườn bắt sâu, dùng kéo để tỉa những chiếc lá sâu cho chậu cây cảnh của ông, dưới bàn tay của ông, những chậu cây cảnh được uốn khéo léo thành những hình thù rất đẹp và độc đáo, chậu cây si của ông được uốn thành hình của con hươu sao nhỏ nhỏ rất dễ thương, cây đào tết cũng được ông uốn chụm vào nhau rất đẹp.

Em không biết tỉa cây nên chỉ giúp ông bắt sâu và tưới nước cho cây, tuy đơn giản nhưng nó rất thú vị và vui vẻ.

Cái nắng nhẹ của buổi chiều cùng những cơn gió thoảng mát rất thích hợp để làm những công việc dọn vườn, trồng cây, em và ông có thể thoải mái chăm sóc cây mà không sợ bị say nắng, ông em nói tưới nước vào buổi chiều cây sẽ hấp thụ nước được tốt hơn.

Sau khi cùng ông tưới cây cảnh em lại chạy qua giúp bà hái rau, cuốc đất dọn vườn. Những ngọn rau xanh mướt, non mơn mởn được bà hái vào cho bữa tối, sau đó bà lại cuốc tơi chỗ đất vừa hái rau để gieo vào những hạt giống mới, lần này em lại giúp bà gieo hạt, công việc trồng rau tuy có vất vả hơn với việc tưới cây cảnh nhưng em cũng thấy rất vui vì vừa làm em vừa được nghe bà kể những câu chuyện rất thú vị.

Điều làm em yêu thích nhất ở khu vườn của ông bà, đó là vườn cây ăn quả nặng trĩu quả, mùa nào cũng có những loại quả nhất định. Khi ở nhà mẹ em cũng thường xuyên mua hoa quả về để ăn nhưng nó không được tươi và ngọt như hoa quả trong vườn của bà.

Những cành cây trĩu quả xuống sát mặt đất,vì vậy mà em có thể dễ dàng vặt được nó và để đầy được một rổ, đủ loại quả: na, xoài, khế… Cảm giác chính tay mình vặt, những trái hoa quả dường như cũng ngọt hơn, ngon hơn rất nhiều. Khi được ông bà khen vặt trái cây khéo em đã rất vui vì mình đã làm được một việc tốt.

Tả vườn cây ăn quả

Buổi chiều nơi vườn cây rất yên bình, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng chim hót líu lo vui vẻ, nghe rất vui tai, khác hẳn với cái ồn ào của tiếng xe ô tô, xe máy, tiếng còi thúc giục nhau khi người đông, đường tắc.

Buổi chiều ở khu vườn của ông bà tuy phải làm việc, có mệt nhọc nhưng em lại cảm thấy rất vui, vui vì được ở gần ông bà, vui vì làm được một việc thực sự có ích.

Lần nào cũng vậy, việc chăm sóc vườn cây với ông bà luôn rất vui vẻ, thú vị không hề nhàn chán, tẻ nhạt chút nào.Nếu có một điều ước, em sẽ ước buổi chiều nào cũng có thể cùng ông bà làm chăm cây, dọn cỏ nơi khu vườn thân yêu.Những giây phút bên ông bà và vườn cây em sẽ trân trọng và nhớ mãi.

Mai Hà Chi
18 tháng 8 2017 lúc 5:20

Chưa bước vào cổng tôi đã nhìn thấy ông nội tôi ở trong vườn, thế thì bà tôi đi chợ bán chè rồi. Tôi đẩy cổng vào:

- Ông ơi, cháu … Nhưng tôi liền im lặng, vì ông tôi có thói quen không muốn an quấy rầy khi làm vườn.

Trong vườn có bao nhiêu là cây, nào là thiên tuế, vạn tuế, dừa cảnh … và ông còn có một nhà kính để nuôi phong lan nữa. Tất cả đều xanh tốt, đều do đôi bàn tay ông tôi chăm sóc cả. Mỗi khi tỉa cây là ông lại khom người xuống, nhưng mặt thì hơn nghểnh lên để nhìn cho rõ mà tỉa bớt lá và tạo dáng cho cây. Rồi ông lại ngó bên này, ngó bên kia, tay ông cầm chiếc kéo tỉa cây như một người thợ cắt tóc tài ba. Đoạn ông lùi lại, ngửa người ra phía sau, tay chống vào hông ngắm lại cây vừa tỉa, nếu vừa ý ông gật gật cái đầu, nếu chưa ông sẽ đi ra chỗ để dụng cụ lấy mấy sợi dây thép để uốn lại dáng cây. Xong đâu đấy ông bắt sâu, xới đất và tưới nước. Ông lững thững bước vào phòng kính trồng phong lan. Ông múc nước trong bể đổ vào bình xịt, rồi xịt nước xung quanh các giỏ phong lan treo lơ lửng. Tôi nhớ ông bảo: “Lan là một loài hoa lấy chất dinh dưỡng từ không khí, ngấm qua rễ, thân và lá”. Rễ phong lan không sống được ở nơi ẩm ướt, nên ông tôi trồng lan trong những gáo dừa có đục lỗ xung quanh, bên trên rải một thứ gì xôm xốp. Khi xịt nước, ông tôi luôn đeo khẩu trang, đầu ngẩng lên xem kĩ từng kẽ lá. Kìa ông đã bỏ bình nước xuống.

Tôi reo to: “Cháu chào ông ạ”. Ông cất tiếng cười sảng khoái: “Thằng quỷ con của ông, cháu đấy ư!”. Hai ông cháu vui vẻ dắt nhau vào nhà, vừa lúc bà đi chợ về,

Tóm lại, hình ảnh ông nội yêu cây cối và say mê chăm sóc cây cối sẽ sống mãi trong lòng tôi.


Các câu hỏi tương tự
Nguyễn Thị Khánh Linh
Xem chi tiết
Lucky Nguyễn
Xem chi tiết
Nguyễn Tuấn Việt
Xem chi tiết
Hoa Hồng
Xem chi tiết
nguyen thi huong giang
Xem chi tiết
Lê Lan Hương
Xem chi tiết
Bùi Thị Ngọc Ánh
Xem chi tiết
Mạc Anh Thơ
Xem chi tiết
Ly Le
Xem chi tiết