Ngửa mặt lên nhìn mặt
có cái gì rưng rưng
(Ánh trăng, Nguyễn Duy)
Hình ảnh “rưng rưng” gợi ra cho em điều gì trong cuộc sống? Hãy viết bài văn ngắn trình bày suy nghĩ của em về điều đó.
Nó không biết trời màu gì, nắng là gì. Nó ôm trong lòng những câu hỏi về những âm thanh phát ra bên trên tầng đất kia. Có một thế giới mà nó chưa biết, Nhưng thế giới đó tồn tại. Nó ăn thật nhiều, uống thật nhiều từ đất với hy vọng sẽ cao lớn nhanh để biết đâu, sẽ ra khỏi lòng đất tối tăm này. Một ngày thức dậy, nó thấy mình vỡ ra, cắm chùm rễ vào đất và ngày qua ngày, nó biến thành một cái cây non xinh đẹp. Nó thấy trời rồi. Nó đã biết mưa và nắng. Nó yêu cuộc đời biết bao. Nó giấu bộ rễ trong đất hút thật nhiều sinh dưỡng để có thể đứng đây thật lâu, ngắm nhìn mọi thứ và cả cô bé ngày nào cũng đến chơi với nó
câu 1: xác định phép liên kết chính
Chàng quỳ xuống đất vâng lời dạy . Nàng rót chén rượu đầy tiễn chồng mà rằng: “Chàng đi chuyến này, thiếp chẳng dám mong đeo được ấn phong hầu, mặc áo gấm trở về quê cũ, chỉ xin ngày về mang theo được hai chữ bình yên,thế là đủ rồi”…..Nàng nói đến đây, mọi người đều ứa hai hàng lệ. Rồi đó,tiệc tiễn vừa tàn áo chàng đành rứt. Ngước cảnh vật còn như cũ, mà lòng người đã nhuộm mối tình muôn dặm quan san.
Câu 1:
a. Đoạn văn trên trích trong văn bản nào? Tác giả là ai?
b. Nêu các phương thức biểu đạt được sử dụng trong đoạn trích?
Câu 2:
Tìm và chỉ ra cách dẫn trong đoạn trích và cho biết việc tìm ra cách dẫn dựa trên cơ sở nào?
Câu 3: Phân tích cấu tạo ngữ pháp của câu sau và nêu kiểu câu xác định theo ngữ pháp
“Chàng quỳ xuống đất vâng lời dạy”
Câu 4 :
Em hãy nêu nội dung của đoạn trích trên .
II. TẠO LẬP VĂN BẢN
Từ nội dung đoạn trích trên, viết một đoạn văn ngắn (7 - 10 câu) trình bày suy nghĩ của em về thân phận của người phụ nữ sống trong xã hội phong kiến theo kiểu diễn dịch.
Chàng quỳ xuống đất vâng lời dạy . Nàng rót chén rượu đầy tiễn chồng mà rằng: “Chàng đi chuyến này, thiếp chẳng dám mong đeo được ấn phong hầu, mặc áo gấm trở về quê cũ, chỉ xin ngày về mang theo được hai chữ bình yên,thế là đủ rồi”…..Nàng nói đến đây, mọi người đều ứa hai hàng lệ. Rồi đó,tiệc tiễn vừa tàn áo chàng đành rứt. Ngước cảnh vật còn như cũ, mà lòng người đã nhuộm mối tình muôn dặm quan san.
Câu 1:
a. Đoạn văn trên trích trong văn bản nào? Tác giả là ai?
b. Nêu các phương thức biểu đạt được sử dụng trong đoạn trích?
Câu 2:
Tìm và chỉ ra cách dẫn trong đoạn trích và cho biết việc tìm ra cách dẫn dựa trên cơ sở nào?
Câu 3: Phân tích cấu tạo ngữ pháp của câu sau và nêu kiểu câu xác định theo ngữ pháp
“Chàng quỳ xuống đất vâng lời dạy”
Câu 4 :
Em hãy nêu nội dung của đoạn trích trên .
GIÚP MÌNH VỚI
Sau đây là suy nghĩ của nhân vật ông họa sĩ trong tác phẩm LLSP của NTL: “
Trong cái im lặng của Sa Pa, dưới dinh thự cũ kĩ của Sa Pa mà chỉ nghe tên,
người ta đã nghĩ ngay đến chuyện nghỉ ngơi, có những con người làm việc và lo
nghĩ như vậy cho đất nước.”
1. “Những con người làm việc và lo nghĩ như vậy cho đất nước” mà ông họa sĩ
nhắc tới là những ai? Vì sao nhà văn không đặt tên cụ thể cho các nhân vật của
mình?
2. Xác định các thành phần trạng ngữ trong câu văn trên.
ĐỀ 11: Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏi: Tác phẩm nghệ thuật nào cũng xây dựng bằng những vật liệu mượn ở thực tại. Nhưng nghệ sĩ không những ghi lại cái đã có rồi mà còn muốn nói một điều gì mới mẻ. Anh gửi vào tác phẩm một lá thư, một lời nhắn nhủ, anh muốn đem một phần của mình góp vào đời sống chung quanh. (Ngữ văn 9, tập 2) Câu 1( 0,5đ) Đoạn văn trên trích từ văn bản nào? Của ai? Câu 2 ( 0,5đ) Phương thức biểu đạt chính đc sử trong đoạn văn trên. Câu 3 ( 1đ) Nêu nội dung của đoạn văn. Câu 4 ( 1đ) Chỉ ra 2 phép liên kết đc sử dụng trong đoạn văn. Câu 5 (1đ) Em hiểu ý nghĩa “lời nhắn nhủ” trong đoạn văn trên như thế nào? Từ ý hiểu đó, em hãy chỉ ra “lời nhắn nhủ “ trong bài thơ Mùa xuân nho nhỏ mà Thanh Hải muốn gửi tới chúng ta.
Hãy viết một đoạn văn theo cách lập luận quy nạp (khoảng 15 câu), trình bày suy nghĩ, cảm nhận của em về đoạn thơ được trích dẫn ở trên để thấy niềm tự hào của người cha trong lời nói với con về sức sống và vẻ đẹp phẩm chất của “người đồng mình”. Trong đoạn văn có sử dụng ít nhất một câu bị động và một thành phần biệt lập phụ chú.
Bài 1: Trong bài thơ “Đồng chí”, nhà thơ Chính Hữu có viết:
Quê hương anh nước mặn, đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá
Anh với tôi đôi người xa lạ
Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau
Súng bên súng đầu sát bên đầu,
Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỉ.
Đồng chí!
(Trích Ngữ văn 9, tập một, NXB Giáo dục)
Câu 1: Dựa vào đoạn thơ trên, viết đoạn văn (khoảng 12 câu), theo cách lập luận diễn dịch trình bày suy nghĩ của em về cơ sở hình thành tình đồng chí keo sơn của những người lính cách mạng, trong đó có sử dụng một câu cảm thán và một lời dẫn trực tiếp (Gạch chân và ghi chú).
Bài 2: Cho đoạn trích sau:
Đối với cháu, thật là đột ngột, không ngờ lại là như thế. Chú lái máy bay có nhắc đến bố cháu, ôm cháu mà lắc “Thế là một – hòa nhé!”. Chưa hòa đâu bác ạ. Nhưng từ hôm ấy cháu sống thật hạnh phúc. Ơ, bác vẽ cháu đấy ư? Không, không, đừng vẽ cháu! Để cháu giới thiệu với bác những người khác đáng cho bác vẽ hơn.
(Trích Ngữ văn 9, tập một, NXB Giáo dục)
Câu 1: Trong đoạn trích, nhân vật anh thanh niên đã từ chối khi họa sĩ vẽ mình, muốn giới thiệu cho bác những người khác đáng vẽ hơn. Chi tiết này giúp em hiểu thêm điều gì về anh thanh niên?
Câu 2: Từ nhân vật anh thanh niên trong tác phẩm và những hiểu biết xã hội, hãy nêu suy nghĩ của em (khoảng 2/3 trang giấy thi) về đức tính khiêm tốn của con người trong cuộc sống.
Đọc đoạn thơ sau và trả lời câu hỏi:
Ngửa mặt lên n hìn mặt
có cái gì rưng rưng
như là đồng là bể
như là sông là rừng
Trăng cứ tròn vàng vạnh
kể chi người vô tình
ánh trăng im phăng phắc
đủ cho ta giật mình
Câu 1: Xác định thể thơ và phương thức biểu đạt chính của đoạn thơ trên?
Câu 2: Hình ảnh ''Trăng cứ tròn vành vạnh'' trong đônạ thơ có ý nghĩ gì?
Câu 3: Nêu tác dụng của biện pháp so sánh có trong đoạn thơ:
Ngửa mặt lên nhìn mặt
có cái gì rưng rưng
như là đồng là bể
như là sông là rừng
Câu 4: Em có đồng tình với cái "giật mình" của nhận vật trữ tình không? Vì sao?