Khi khắc họa nỗi niềm thương nhớ của Kiều, Nguyễn Du đã để nàng nhớ Kim Trọng trước rồi mới tới cha mẹ. Vì Kiều đã bán mình chuộc cha nên đã phần nào trả được công ơn sinh thành nhưng đối với Kim Trọng, Kiều đã phải bội lời thề ước. Nàng đã cảm thấy vô cùng có lỗi với Kim Trọng. Đây cũng là tình cảm thường tình của con người thể hiện sự tinh tế và tài năng của tác giả