Văn bản ngữ văn 9

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Bích Thủy

Quê hương anh nước mặn, đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá
Anh với tôi đôi người xa lạ
Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau.
Súng bên súng, đầu sát bên đầu
Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ
Đồng chí!
Dựa vào đoạn thơ trên viết 1 đoạn văn trình bày theo cách diễn dịch về cơ sở hình thành tình đồng chí

Thời Sênh
20 tháng 12 2018 lúc 21:35

Gợi ý

-> Tình đồng chí của người lính dựa trên cơ sở cùng chung cảnh ngộ và lí tưởng chiến đấu đã gắn bó và tạo nên sức mạnh chiến thắng kẻ thù
- Cơ sở tạo nên tình đồng chí cao đẹp :
+ Chung cảnh ngộ - vốn là những người nông dân nghèo ở những miền quê hương ''' nước mặn đồng chua'' ,'' đất cày lên sỏi đá''
+ Cùng chung lý tưởng, cùng chung chiến hào chiến đấu vì độc lập tự do cảu tổ quốc
- Những biểu hiện của tình đồng chí trong chiến đấu gian khổ
+Chung 1 nỗi niềm nhớ về quê hương
+ Sát cánh bên nhau bất kể gian khổ thiếu thốn
-Biểu tượng cảu tình đồng chí:
+ Trong cái tê buốt giá rét luồn vào gia thịt, cái căn thẳng của trận đánh sặp tới, nguời lính vẫn hiện lên một vẻ đẹp độc đáo, súng dưới đất chĩa lên, trăng trên trời lơ lững như treo trên mũi súng
+Súng là biểu tương của chiến tranh, trang là biểu tượng của cuộc sống thanh bìn, từ đó sẽ là ý nghĩa cao đep của sự nghiệp người lính

Đạt Trần
20 tháng 12 2018 lúc 22:33

Ngay từ những câu thơ mở đầu bài thơ “Đồng chí”, Chính Hữu đã lí giải những cơ sở hình thành tình đồng chí thắm thiết, sâu nặng của “anh” và “tôi” – của những người lính cách mạng:
Quê hương anh nước mặn, đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá.
Anh với tôi đôi người xa lạ
Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau,
Súng bên súng, đầu sát bên đầu,
Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỉ.
Đồng chí!
Thành ngữ “nước mặn đồng chua” và hình ảnh “đất cày lên sỏi đá”, giọng điệu thủ thỉ tâm tình như lời kể chuyện, cùng nghệ thuật sóng đôi, tác giả cho thấy tình đồng chí, đồng đội bắt nguồn sâu xa từ sự tương đồng cùng cảnh ngộ. Họ là những người nông dân áo vải, ra đi từ những miền quê nghèo khó – miền biển nước mặn, vùng đồi núi trung du. Không hẹn mà nên, những người nông dân ấy gặp nhau tại một điểm: lòng yêu nước. Tình yêu quê hương, gia đình, nghĩa vụ công dân thúc giục họ lên đường chiến đấu. Bởi thế nên từ những phương trời xa lạ, mọi người “chẳng hẹn mà quen nhau”. Giống như những anh lính trong bài thơ “Nhớ” của Hồng Nguyên:”Lũ chúng tôi bọn người tứ xứ-Gặp nhau từ hồi chưa biết chữ - Quen nhau từ buổi “một,hai” – Súng bắn chưa quen – Quân sự mươi bài – Lòng vẫn cười vui kháng chiến”. Trong môi trường quân đội, đơn vị thay cho mái ấm gia đinh, tình đồng đội thay cho tình máu thịt. Cái xa lạ ban đầu nhanh chóng bị xóa đi. Sát cánh bên nhau chiến đấu, càng ngày họ càng cảm nhận sâu sắc về sự hòa hợp, gắn bó giữa đồng đội cùng chung nhiệm vụ và lí tưởng cao đẹp: “Súng bên súng, đầu sát bên đầu”. Hình ảnh sóng đôi, các điệp từ “súng”,”đầu”, giọng điệu thơ trở nên tha thiết, trầm lắng như nhấn mạnh tình cảm gắn bó của người lính trong chiến đấu. Họ đồng tâm, đồng lòng, cùng nhau ra trận đánh giặc để bảo vệ đất nước, quê hương, giữ gìn nền độc lập, tự do, sự sống còn của dân tộc – “Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”. Và chính sự đồng cảnh, đồng cảm và hiểu nhau đã giúp các anh gắn bó với nhau, cùng sẻ chia mọi gian lao thiếu thốn của cuộc đời người lính: “Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỉ”. Từ gian khó, hiểm nguy, tình cảm trong họ đã nảy nở và họ đã trở thành những người bạn tâm giao, tri kỉ, hiểu nhau sâu sắc, gắn bó thành đồng chí. Hai tiếng “Đồng chí” kết thúc khổ thơ thật đặc biệt, sâu lắng! Nó như một nốt nhạc làm bừng sáng cả đoạn thơ, là điểm hội tụ, nơi kết tinh của bao tình cảm đẹp mà chỉ có ở thời đại mới: tình giai cấp, tình đồng đội, tình bạn bè trong chiến tranh.


Các câu hỏi tương tự
Hoàng Văn Nam
Xem chi tiết
Magic Music
Xem chi tiết
nguyễn khoa
Xem chi tiết
Hà Trang
Xem chi tiết
Đỗ Quốc Bảo
Xem chi tiết
Bích Thủy
Xem chi tiết
Trường Giang Võ Đàm
Xem chi tiết
Yến Chi Nguyễn
Xem chi tiết
Bình Trương Thanh
Xem chi tiết