Văn bản ngữ văn 9

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Khưu Nhã Trúc

Qua câu chuyện "Đôi tai của tâm hồn", hãy nêu lên suy nghĩ của em.

Nguyễn Thị Hồng Nhung
26 tháng 8 2017 lúc 5:59

Truyện mang ý nghĩa rất hay, tuy nhiên nội dung truyện hơi ngắn, không phải ai đọc cũng có thể hiểu được hết ý nghĩa của truyện. Phần cuối truyện nên nói lên được ý nghĩa cũng như bài học rút ra từ nội dung của truyện.

Đói nghèo đâu phải là yếu tố để đánh giá tài năng của một con người. Cái quan trọng chính là bản chất , phẩm giá ,tài năng thật sự.Cái quan trọng là hãy lắng nghe lời nói của những tâm hồn cao quý

Mai Hà Chi
26 tháng 8 2017 lúc 10:14

Tham khảo bài này tuy hơi ngắn nhé !!!

Câu chuyện '' Đôi tai của tâm hồn '' là một câu chuyện rất ít nghĩa và có tính giáo dục cao . Các bạn biết không, đôi khi chỉ cần một lời nói, một lời chia sẻ, động viên sẽ là động lực dành cho người khác….

Cuộc sống là một bức tranh và mỗi người là một màu sắc. Đừng nhìn nhận vẻ bên ngoài của mỗi người mà đánh giá tài năng của họ. Mỗi chúng ta đều là viên ngọc quý chưa được mài dũa, thời gian sẽ giúp viên ngọc ấy dần hé sáng những vẻ đẹp vốn có của nó. Hãy luôn đặt mình vào vị trí người khác, nếu điều đó làm tổn thương bạn thì nó cũng sẽ tổn thương người khác. Một lời nói vô ý là một xung đột hiểm họa, một lời nói nóng giận có thể làm hỏng cả một cuộc đời, một lời nói đúng lúc có thể làm giảm căng thẳng, còn lời nói yêu thương có thể chữa lành vết thương và mang đến sự bình yên…

Đạt Trần
26 tháng 8 2017 lúc 16:02

Trong cuộc sống có biết bao lần ta thất bại và tiến gần đến thất vọng như cô gái trong câu chuyện hôm nay. “cô bé buồn tủi khóc một mình trong công viên”. Sự buồn tủi lạc lỏng bơ vơ không người an ủi và không có người hiểu được mình.

Cô bé không thể bộc lộ hết tài năng của mình chỉ vì cô bé nghèo quá. “Cũng chỉ tại cô bé lúc nào cũng chỉ mặc mỗi một bộ quần áo vừa bẩn, vừa cũ, lại vừa rộng nữa”. Con đường đi đến vinh quang của những người nghèo khổ bao giờ cũng lắm gian nan trắc trở, nhưng chính từ gian khổ họ trưởng thành và khẳng định thực tài của họ.

Ngày nay ca sĩ mọc lên như nấm mùa mưa. Nhiều người giàu có tung tiền ra tự lăng xê mình để được nổi tiếng. Trong rừng ca sĩ đó, những ca sĩ có thực tài được bao nhiêu ? Nhiều nữ ca sĩ hát bằng thân xác nhiều hơn bằng miệng, nhiều nam ca sĩ lên sân khấu trình diễn thời trang nhiều hơn là hát. Nhiều “vũ đoàn” chạy nhảy trên sân khấu chứ không phải múa. Vậy mà họ cũng nổi tiếng. Tiếng vang của họ cũng lớn lắm, như thùng rỗng kêu to vậy ! Tiếng vang ấy như những tiếng nổ làm nhiều người phải chú ý, vang lên rồi im bặt, sau đó chẳng để lại gì ngoài việc sinh ra những quái thai của nghệ thuật.

Cô bé nghèo nàn và tủi phận may mắn gặp được một cụ già đã nâng đỡ cô bằng lời khen ngợi không phải là một lời bình phẩm đúng sự thật. Đó là một lời nói dối, vì cụ nào có nghe được gì đâu mà biết hay hay dở ! Nhưng đó lại là “lời nói dối chân thành”(xem Sống Đạo 153, trang 16).Ông yêu thương cô bé. Ông nghe được bằng “đôi tai tâm hồn”, ông thấy cô bé qua cử chỉ và cảm nhận được cô bé đang hát. Lúc ấy chắc hẳn cô bé đã hát với tất cả nỗi đam mê của mình từ đỉnh cao nhất của sự buồn tủi đầu đời của cô bé. “Cô bé cứ hát, hát hết bài này đến bài khác cho đến khi mệt lả mới thôi”. Đó là lúc cô bé sống thật với lòng mình nhất. Cô bé cứ hát… hát như giữa chốn không người, hát không vì sự khen chê, hát vì yêu thích … Như con chim thích hót líu lo, bất kể tiếng hót của nó thế nào, nó vẫn hồn nhiên hót … Ông cụ đã khích lệ cô bé với tấm lòng tràn đầy yêu thương của cụ.

“Cháu hát hay quá!”. Một giọng nói vang lên: “Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ, cháu đã cho ta cả một buổi chiều vui vẻ”. “Cô bé ngẩn người ”. - Vâng, chúng ta có thể hình dung niềm vui của cô bé lớn lao đến thế nào khi cô bé được một lời khen tặng. Điều mà cô gái không dám mong đợi giờ lại đến bất ngờ. Chắn chắn cô bé rất hạnh phúc.

Hôm sau, và hôm sau nữa … “Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ của ta, cháu hát hay quá!”. Và cứ thế. Nhiều năm trôi qua… Cụ già đã trở thành “người huấn luyện” cô bé thành cô ca sĩ tên tuổichỉ với một lời khen!

Cô bé ngày nào, giờ đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng, cô nhớ ơn người đã tiếp sức mạnh cho cô bước lên đỉnh vinh quang.

“Một buổi chiều mùa đông cô đến công viên tìm cụ, nhưng ở đó chỉ còn lại ghế đá trống không”.

Cũng tại công viên này, nhiều năm về trước, cô đã bất ngờ tìm thấy tình thương chấp cánh cho cô bay bổng lên vùng trời mơ ước, thì giờ đây, cô còn bất ngờ hơn nữa, khi hiểu được tình thương đó lớn lao đến thế nào : Người đã nghe cô hát và cho cô những lời khen ngợi lại là một người điếc. “Cụ già ấy đã qua đời rồi. Cụ ấy điếc đã hơn 20 năm nay”. Một người trong công viên nói với cô.

Bạn đọc thân mến,

Một cụ già điếc đã nghe được tiếng hát của một cô bé tội nghiệp. – Đúng hơn, cụ đã nghe được tiếng nói từ tâm hồn cô bé. Ông cụ hiểu được nỗi lòng của cô bé. Những tháng ngày cuối đời, cụ đã làm thêm một việc có ý nghĩa biết bao.

Cuộc sống sẽ vơi đi được nhiều đau khổ, nếu con người có “đôi tai tâm hồn”, “đôi mắt tâm hồn”, để nghe, để thấy những điều thiêng liêng ẩn chứa trong tâm hồn của nhau, để biếtquan tâm đến nhau, để hiểu nhau, để cảm thông nhau, để yêu thương nhau.

Nếu lòng người khô khan, nếu con tim người chai đá, con người không có tình yêu, đôi tai, đôi mắt thể xác sẽ chẳng nghe gì, sẽ chẳng thấy gì, sẽ chẳng hiểu gì những điều Chân Thiện mà con người cần có để cho nhau và vì nhau. “Các ngươi có lắng tai nghe cũng chẳng hiểu, có trố mắt nhìn cũng chẳng thấy” (Is 6,9-10).

Nếu lòng người nhân hậu, nếu con tim người thắm đượm Tình Thương, nếu con người khai thông được suối nguồn tình yêu của Thiên Chúa chan hòa cho nhau, thì tai người nghe được, mắt người thấy được những gì tốt đẹp và cần thiết để cho nhau hạnh phúc. “còn anh em, mắt anh em thật có phúc vì được thấy, tai anh em thất có phúc vì được nghe” (Mt 13, 16).

Con người thật lẻ loi và đau khổ biết bao, nếu mạnh ai nấy sống, sống chết mặc người, ta lo phận mình thôi, ta co rút vào vỏ óc an toàn, mỗi người là một hòn đảo. Tai ta đóng lại, mắt ta khép lại, mặc kệ cuộc sống quanh ta. Và ai cũng như thế … Một thế giới hoàn toàn ích kỷ, một thế giới không còn Tình Yêu! Như vậy cuộc sống có ý nghĩa gì không ? Con người có hạnh phúc không ? Rồi nhân loại đi về đâu?


Các câu hỏi tương tự
Chi Thị
Xem chi tiết
ABCXYZ
Xem chi tiết
lê Lưu Ly
Xem chi tiết
Kim Liên
Xem chi tiết
Nguyễn Trang
Xem chi tiết
Ngọc Đăng
Xem chi tiết
Ngọc kem
Xem chi tiết
Tún Phạm
Xem chi tiết
ABCXYZ
Xem chi tiết