Tập làm văn lớp 7

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Tuoi Tre Bongbot

Phát Biểu Cảm Nghĩ về một người bạn thân đang gấp phải có biểu cảm nha cứu mình ik

O=C=O
4 tháng 12 2017 lúc 10:41

Tâm, người bạn thân nhất của tôi đã theo bố mẹ đến công trường mới. Thế là từ ngày mai, tôi phải đi học một mình, làm bài một mình và chơi một mình. Tôi không thể tưởng tượng được nếu thiếu vắng Tâm, cuộc sống của tôi sẽ như thế nào ?

Chúng tôi cùng lớn lên trên công trường thủy điện sông Đà. Cảnh nhà hai đứa khác nhau.

Là con út nên tôi được cưng chiều. Còn Tâm là anh của hai đứa em nhỏ nên vất vả hơn tôi nhiều.

Sáng sớm, khi tôi còn cuộn tròn trong chăn thì Tâm đã thức dậy. Bạn ấy quét nhà, cho gà ăn rồi cùng bố tưới rau. Bao nhiêu là việc, thế mà Tâm chưa bao giờ đi học muộn. Còn tôi, nhiều hôm nghe Tâm gọi là vơ vội cặp sách rồi chạy theo, không kịp ăn sáng.

Bận bịu như thế nhưng Tâm vẫn học rất giỏi. Năm nào Tâm cũng đạt danh hiệu Học sinh xuất sắc, còn tôi cố gắng lắm cũng chỉ được loại khá. Nhiều tiết Toán, nghe thầy giảng tôi chưa hiểu, Tâm kiên nhẫn giải thích cho tới lúc tôi thật hiểu lí thuyết và biết vận dụng vào làm bài tập. Nhìn Tâm say sưa nói, tôi nghĩ lớn lên bạn ấy làm thầy giáo chắc là rất hợp.

Môn Văn, Tâm cũng giỏi hơn tôi. Mỗi lần làm bài ở lớp, Tâm đọc đề bài rất kĩ, làm dàn bài cẩn thận rồi mới viết. Còn tôi cứ loay hoay mãi. Tôi có để ý quan sát với suy nghĩ, nhận xét gì đâu cơ chứ ! Chiều chiều, hai đứa cùng đi lên đập chơi, tôi chỉ thích chạy loăng quăng đây đó rồi lấy đá ném thia lia xuống mặt nước. Tôi chẳng biết Tâm nhìn gì, nghĩ gì. Chỉ đến khi làm bài thi cuối học kì tôi mới rõ. Bài văn tả cảnh công trường của Tâm được điểm cao nhất lớp. Tâm so sánh hàng cột điện 500 ki-lô-vôn như những chàng lực sĩ khổng lồ, từng đoàn xe Benla bên sườn đồi trông như đàn trâu mộng và dãy cần cẩu giống như những chú hươu cao cổ châu Phi.

Sau khi xây dựng xong nhà máy thủy điện Hòa Bình, bố Tâm cùng gia đình theo công ti, chuẩn bị lên đường đến công trường mới.

Hôm nay, Tâm đã đi xa thật rồi. Cầm cuốn sổ nhở của Tâm tặng trước lúc chia tay, tôi cảm thấy cay cay nơi khóe mắt. Có lẽ tôi phải viết thư cho Tâm để khi vào đến Yali, Tâm vẫn cảm thấy có bạn bè thân yêu bên cạnh và biết rằng tôi luôn nhớ đến Tâm.

Giang Phạm
4 tháng 12 2017 lúc 11:02

Vy-người bn thân từ thuở thơ ấu của tôi là người bn mà tôi tin tưởng nhất. Cô cs mái đen dài óng mượt, hàm răng trắng muốt, khuôn mặt trái xoan, nước da trắng hồng. Trong các hoạt động trong lớp, Vy luôn năng nổ, hăng say và nhiệt tình. Cô là một người cs một cá tính rất hiền lành, năng nổ nhưng lại rất cá tính, mạnh mẽ. Vy là ng bn đáng tin tưởng, là chỗ dựa vững chắc cho tôi.

Nguyễn Hải Đăng
4 tháng 12 2017 lúc 12:05
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.”

Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của , được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không dược chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai săn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.

Với tôi cũng vậy, là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh… mà chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vấng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. có những lúc tôi cũng nghĩ vậy. nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cả giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ. tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mói cảm thấy đuợc thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.

Trong con mắt một đứa trẻ, sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? . Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật… ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần… Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to:“ Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa! ” Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, Khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.

Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy dược cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? …

Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đén thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn.

Sau một tuần,về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: “ Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật của con. Con … con tha thứ cho mẹ, nghe con.” Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: “ Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi. ” . Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu tương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa… việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị… là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình.

Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: “ Con yêu mẹ! ” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là nguời đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “ Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con. ”

Nguyễn Thanh Thanh An
9 tháng 12 2018 lúc 22:05

Tình bạn là một thứ tình cảm tốt đẹp, không thể thiếu trong cuộc sống, bạn bè giúp đỡ ta, động viên khích lệ ta vượt qua khó khăn trong cuộc sống, chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn cùng ta. Ai cũng có bạn thân. Tôi cũng vậy, đến đây em muốn nói tới Linh – cô bạn thân nhất của tôi

Linh học cùng tôi trong suốt năm năm Tiểu học. Khi đó, Linh là lớp trưởng, tôi được cô giáo xếp chỗ ngồi cạnh bạn. tôi vốn là một đứa ghét các môn học thuộc mà năm học lớp Bốn này sẽ thường xuyên kiểm tra giấy các môn học đó nên khi được cô xếp chỗ ngồi cạnh Linh, mừng thầm vì được ngồi cạnh người học giỏi nhất lớp, thế là có cơ hội được điểm cao mà không phải học bài rồi. Nhưng ai ngờ, vào giờ kiểm tra 15 phút đầu giờ môn Lịch sử, dường như đoán được “ ý đồ ” của tôi, Linh đã dùng giấy che kín bài khiến em không những không copy được bài Linh mà còn bị cô giáo phát hiện. Cô phạt em làm bản kiểm điểm. Tối hôm đó, em bị bố mẹ mắng cho một trận nhớ đời. Em giận Linh lắm, cho rằng bạn kiêu ngạo, ích kỉ, không cho ai chép bài.

Không phải người xinh nhất lớp nhưng đối với em, khuôn mặt Linh mang một nét gì đó rất riêng. Cái nét riêng đặc biệt đó chính là đôi mắt của bạn – một đôi mắt to, tròn, đen láy tựa như mắt chim bồ câu. Đôi mắt đó khiến em cảm thấy Linh thật thông minh và lanh lợi. Tuy vẻ ngoài không được nổi bật nhưng ngược lại thành tích và hoạt động của Linh thì không thể không chú ý tới. Ở Tiểu học, Linh là một Chi Đội trưởng hoạt bát, năng nổ. Mọi hoạt động từ tổ chức các buổi sinh hoạt, thảo luận,… đều có công sắp xếp của Linh. Đã thế, Linh còn là một học sinh giỏi xuất sắc, điển hình là môn Văn. Trong lớp, Linh luôn giúp đỡ các bạn học yếu, hòa đồng với mọi người. Hồi đó, tôi chưa có cảm tình gì với Linh, thậm chí không thích bạn ấy bởi sự nghiêm khắc của bạn. Thế nhưng, đã có một chuyện xảy ra… Hồi đó, tôi bị ốm một thời gian dài. Linh đã thay mặt lớp đến hỏi thăm sức khỏe tôi, bạn còn chép bài và giảng lại giúp tôi để tôi có thể theo kịp tiến độ học của lớp. Lúc đó, tôi thấy Linh thật dễ mến, gần gũi chứ không hề khó tính một chút nào. Dần dần, tôi và Linh trở nên thân thiết với nhau hơn. Hàng ngày, Linh chủ động đến nhà tôi để học nhóm, nhờ có Linh mà các môn học thuộc không còn là nỗi sợ của tôi nữa.

Bây giờ, tôi và Linh đã trở thành “ Đôi bạn cùng tiến ”, một cặp không thể tách rời. Nhiều người hỏi tại sao tôi và Linh lại có thể thân thiết được. Tôi thì nghịch ngợm, luôn là đứa bày trò vui trong lớp, còn Linh thì lại hiền lạnh, quy củ, “ người lớn ” hơn em rất nhiều. Nói chung là hai đứa có tính cách trái ngược nhau. Thế nhưng tôi và Linh vẫn thân thiết với nhau như hai cục nam châm trái cực luôn hướng về nhau.

Chơi với Linh lâu, tôi học hỏi được từ Linh rất nhiều điều. Cái tính nóng nảy của tôi dần biến mất, thay vào đó tôi trở thành một con người điềm đạm, biết suy nghĩ hơn. Linh là một tấm gương sáng cho tôi học tập và noi theo. Nhờ Linh mà tôi tiến bộ trong cả học tập và kỉ luật. Tôi thầm cảm ơn cô bạn thân dễ thương của tôi!

Giờ đây, tôi và Linh đã học lớp Bảy, tuy không còn được học cùng nhau nữa nhưng những kỉ niệm và hình ảnh của tình bạn ấy sẽ luôn ở trong trái tim tôi. Cảm ơn Linh – người bạn thân của tôi. Người đã đồng hành cùng tôi trong suốt thời Tiểu học, cùng tôi chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn.


Các câu hỏi tương tự
Nguyễn Thanh Vân
Xem chi tiết
Tam Nguyen Thanh
Xem chi tiết
Đăng Trần
Xem chi tiết
BanhTrang Kibo
Xem chi tiết
Phan Hồng Hạnh
Xem chi tiết
Phạm Lê Minh Anh
Xem chi tiết
Kiara Nguyễn
Xem chi tiết
ThiênÝ Trần
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Minh Thư
Xem chi tiết