Trong thời kỳ thực dân Pháp ở Việt Nam (1858-1945), chính sách khai thác thuộc địa của Pháp tập trung vào việc khai thác tài nguyên và lợi dụng lao động của người Việt Nam để phục vụ cho nhu cầu sản xuất và tiêu thụ của Pháp. Dưới đây là một số chính sách khai thác thuộc địa của Pháp ở Việt Nam:
Chính sách thuế:Áp đặt thuế cao đối với người dân Việt Nam, đặc biệt là thuế đất.Thu thuế từ việc khai thác tài nguyên, như khai thác gỗ, mỏ, đánh bắt cá, v.v.Chính sách khai thác tài nguyên:Khai thác các loại tài nguyên thiên nhiên, như gỗ, cao su, than, quặng sắt, v.v. để phục vụ cho nhu cầu sản xuất của Pháp.Khai thác các loại tài nguyên biển, như hải sản, ngọc trai, v.v.Chính sách lao động:Bắt buộc người dân Việt Nam phải lao động trong các dự án công trình của Pháp, như xây dựng đường sắt, đường bộ, cầu đường, v.v.Lợi dụng lao động của người Việt Nam để khai thác tài nguyên và sản xuất hàng hóa cho Pháp.Chính sách giáo dục:Thực hiện chính sách giáo dục để kiểm soát và thay đổi tư tưởng của người dân Việt Nam, nhằm tạo điều kiện cho việc khai thác thuộc địa của Pháp.Xây dựng các trường học để đào tạo nhân lực phục vụ cho nhu cầu sản xuất của Pháp.Tổng thể, chính sách khai thác thuộc địa của Pháp ở Việt Nam tập trung vào việc khai thác tài nguyên và lợi dụng lao động của người Việt Nam để phục vụ cho nhu cầu sản xuất và tiêu thụ của Pháp. Chính sách này đã gây ra nhiều tổn thất cho người dân Việt Nam và là một trong những nguyên nhân chính dẫn đến cuộc kháng chiến chống Pháp của người Việt Nam.