Mày yêu tao nhưng tao yêu nó mày là con c.........hó của mik tao thôi
đố con nào dám động vào mày , mày cho nó một tát tao đỡ dơ tay
( gửi con bợn thân..............................)
Thành phần ngu văn chửi giỏi tao ko biết nói j thêm @JulyRin
mình vẽ đẹp nhất thế giơi, không tin lên tiktok aiko rllillh mà coi :)) muốn rep thì ib nhé đừng có bình luận, tao ko đọc đâu
Tao ghét đứa nào chúc tao sinh nhật như thế này:
- SNVV: Sau này vất vả
- HPBD: Hạnh phúc bỏ đi
- CMSN: Chúc mày số nhọ
vinh tho ơi là vinh tho hôm nay mày dám xúc fạm den tao ăn ns linh tinh mai mày die rùi chuẩn bị tinh thần nhá 😈
tập 7 có rồi đây :) tập này cx hay lắm nha
Mừng lại thắc mắc, như thể muốn chứng minh Khoa chứi thầm nó là đúng:
- Mà mày định trò chuyện gì với nò! Với tụi con gái, cốc đầu đá đít là đủ rồi, có gì mà phải trò chuyện!
Nếu như thằng Mừng thốt ra câu này vào mùa hè năm ngoái, Khoa sẵn sàng công nhận đó là chân lý. Nhưng bây giờ là mùa hè năm nay, Múa hè năm nay, Khoa thở ra:
- Tao hết muốn cốc đầu đá đít nó rồi.
Cặp mắt Mừng tròn xoe:
- Sao vậy?
Khoa thở ra lần thứ hai:
- Tao cũng không biết nữa.
- Bây giờ mày chỉ muốn trò chuyện với nó? – Khoa liếm môi, thừa nhận một cách khó khăn.
Mặt mừng lộ vẻ căng thẳng, có cảm giác nó đang gồng người lên:
- Tức là mày muốn kết bạn với nó!
- Ờ.
Mừng ngơ ngác mất một lúc. Đến khi biết chắc mình không nghe lầm, nó xì nước bọt qua kẽ răng:
- Đồ tồi!
- Ờ.
- "Ờ" là sao?
Khoa xụi lơ:
- "Ờ" tức là tao nhận tao là "đồ tồi"!
Mừng không ngờ Khoa nhận tội một cách tỉnh bơ như vậy. Nó gầm lên:
- Tao không chơi vời mày nữa! Đồ phản bội!
- Tao mà phản bội á?
- Chứ gì nữa! Mày phản bội giao kèo của tụi con trai. Con trai là không chơi với bọn con gái mít ướt!
Cảm thấy đã là con gái mà chỉ có mỗi tội "mít ướt" thì nhẹ quá, Mừng hằm hè bổ sung:
- Vừa mít ướt vừa nhiều chuyện. Lại ưa mách lẻo nữa!
Nói xong, Mừng phẩy tay một cái, điệu bộ hết sức là kiên quyết, rồi đùng đùng bỏ đi.
Khoa nhìn theo bạn, muốn nói một câu gì đó để Mừng quay lại nhưng nó không biết phải nói gì, đành thò tay vặt mạnh một nhánh cây bên đường rồi lúi thúi ôm tập rẽ sang hướng khác.
Bị thằng Mừng tẩy chay, Khoa buồn lắm.
Buồn nhất là Khoa không biết phái giải thích với Mừng như thế nào đế thằng này đừng giận nó.
Bọn con trai trong làng thực ra có giao kèo giao ước gì đâu, nhưng xưa nay vậy: đã là con trai thì chỉ chơi với con trai, con gái thì túm tụm với con gái.
Con trai không đời nào thèm chơi các trò nháy lò cò, nháy dây hay đánh đũa của bọn con gái. Bọn con gái tất nhiên không thích trèo cây, đá bóng, vật nhau hay ném đất như tụi con trai.
Tự nhiên mà thành luật.
Con trai không chơi trò con gái, chỉ có chọc cho con gái khóc. Con gái khóc, con gái về méc mẹ thì lại thêm cái "tội" mách lẻo, con trai càng có cớ đế châm chọc, lên án.
Từ khi cha sinh mẹ đé đến giờ, Khoa lớn lên trong thế giới chia đôi đó, không chút thắc mắc. Khoa hồn nhiên tuân thủ luật lệ không biết do ai bày ra, cảm thấy đã là con trai thì phải như thế, phải "làm trai cho đáng nên trai", Không chỉ ở làng, ngay ở trường thị trấn Khoa cũng chỉ chơi với đám bạn trai. Con gái thì Khoa cạch. Ngược lại, tụi nó cũng không thèm chơi với Khoa.
Thế mà không hiếu sao, mùa hè năm nay Khoa bỗng nhiên không muốn tuân thủ luật lệ đó nữa. Khoa không muốn rứt tóc hay cốc đầu nhỏ Trang, không muốn chọc cho nhỏ Trang khóc. Khoa chỉ muốn trò chuyện với nhỏ. Vậy có phải là "phản bội" không ta? Khoa tự hỏi cả trăm lần trên đường về và khi về tới nhà rồi Khoa lại tự vấn lương tâm thêm một trăm lần nữa đế rốt cuộc khố sở nhận ra đầu óc mình vẫn mít đặc.
Thực ra, cho đến lúc đó Khoa vẫn chưa nói chuyện với nhỏ Trang được câu nào trong lớp.
Lúc Khoa lò dò xin vô học, lớp đã kín học trò và chỗ ngồi đã được sắp xếp đâu vô đó. Rốt cuộc thầy Tám nhét Khoa vào dãy bàn thứ hai, tự dưng trống một chỗ do có một đứa xin nghỉ học ngày hôm trước.
Trong lớp có vài đứa biết Khoa nhưng không đứa nào biết Khoa đang học lớp mấy nên chẳng cái miệng nào đặt dấu hỏi về động cơ học hè của Khoa.
Không bị nghi ngờ hay gặng hỏi, Khoa cảm thấy yên tâm. Chỉ yên tâm thôi, chứ chẳng thích thú gì. Vì Khoa ngồi bàn hai trong khi mục tiêu của Khoa là nhỏ Trang lại ngồi bàn năm - cách nhau ba dẫy bàn mà sao Khoa thấy khoảng cách vời vợi như trái đất với mặt trăng. Khoa rầu rĩ nghĩ bụng: Kiếu này chắc tới tết Công Gô mình mới mong trò chuyện được với nó.
Qua ngày thứ hai, Khoa nghĩ ra được một kế. Khoa lại gần thằng nhãi mặt mụn ngồi cạnh nhỏ Trang trong lớp, gạ:
- Mày đối chỗ với tao đi, Bông!
- Đổi chỗ là sao?
- Là mày lên ngồi chỗ tao, tao xuống ngồi chỗ mày. Tao bị cận thị, muốn xuống bàn dưới ngồi nhìn bảng cho rõ.
Chỗ nằy rõ ràng Khoa phịa. Những đứa bị cận thị càng ngồi xa càng không thấy chữ trên bảng. Nhưng thằng Bông không để ý. Nó thờ ơ buột miệng:
- Vậy hả?
- Ờ. - Khoa gật đầu, thấp thổm mừng thầm - Ngày mai bắt đầu đổi ha!
tập 6 nhé các bn
MK XIN LƯU Ý , ĐÂY LÀ TRUYỆN CỦA TÁC GIẢ NGUYỄN NHẬT ÁNH NHÉ CÁC BN :)
MK CHỈ COPY CHO CÁC BN ĐỌC THÔI CHỨ KO PHẢI LÀ MK ĂN CẮP NHÉ
Khoa nặn ra vẻ mặt của một con mèo giận dỗi:
- Tại những năm trước cháu còn bé. Năm nay cháu lớn rồi mà dì.
Dì Liên nghiêng đầu qua một bên, dùng mắt soát xét thằng bé từ đầu tới chân, rồi từ chân lên đầu. Dì rà rà như vậy một lúc rồi gật gù đổi giọng:
- Ờ, cháu lớn rồi mà dì không để ý.
Dì âu yếm đặt tay lên vai Khoa, giọng ngọt ngào như làm từ mía:
- Dì nói là nói thế thôi. Cháu mà để tâm đến chuyện học, dù chỉ bằng nauwr con mắt thôi, dì cũng đã vui lắm rồi!
- Dì vui thì cho tiền cháu đóng học phí đi chứ! – Khoa nhắc.
- Học phí bao nhiêu vậy cháu?
- Cháu nghe nói hai tháng là sáu trăm ngàn.
- Ối trời ơi, tao làm gì có tới chừng đó tiền. Mày tưởng tao là cái ngân hàng hả Khoa?
- Thì dì hỏi xin ông hộ cháu!
Thế là Khoa ôm tập đi học. Nó vô lớp muộn hơn tụi bạn nửa tháng nhưng thầy Tám vẫn nhận vì nó đóng đầy đủ học phí cả hai tháng. Thầy dạy toán, lý hóa, bảng đen hôm nào cũng chằng chịt những chữ số trông nhức cả mắt.
Dĩ nhiên là Khoa chả coi những bài toán trên bảng ra cái củ cà rốt gì. Khoa chuẩn bị vô lớp mười, nó chui vào lớp dành cho tụi học trò vừa xong lớp tám chỉ để có dịp ngồi gần trò chuyện với nhỏ Trang thôi.
Dì Liên chả biết thằng cháu của mình học thứ gì, ở lớp nào, chỉ thấy một đứa quanh năm lêu lổng như Khoa bỗng nhiên ham học là dì mở cờ trong bụng, đâu có biết nó đánh lừa dì lấy tiền chui vô cái lớp mà nó đã học qua rồi.
Trong làng, chỉ có thằng Mừng là ngạc nhiên.
Ngay ngày đầu tiên Khoa đi học, vừa ra về đã bị thằng Mừng chặn đường hỏi ngay:
- Ra là mày đi học đấy?
Cái kiểu hỏi giống như chế giễu của thằng này làm Khoa chột dạ:
- Ờ… ờ…
- “Ờ ờ” cái gì! – Mừng nhếch mép – Năm ngoái mày đã học lớp chính tại sao bây giờ mày lại chui vô lớp dành cho mấy đứa sắp lên lớp chín?
Mặc dù biết trước thế nào thằng Mừng cũng hỏi câu này, Khoa vẫn đực mặt ra một lúc. Rồi Khoa vờ ngẩng đầu nhìn trời?
- Tại sao hả? Ờ, tao cũng không biết tại sao nữa. Để tao nhớ xem…
Thằng Mừng nhìn Khoa như nhìn một đứa vừa va đầu phải gốc cây:
- Mày… mày…
- À, tao nhớ rồi – Khoa toét miệng cười – Năm ngoái tao học lớp chín nhưng cuối năm tao phải ở lại lớp vì bị xếp loại học sinh yếu.
Khoa nhìn Mừng bằng ánh mắt đắc thắng, sung sướng vì đã nghĩ ra được cách nói dối. Khoa bảo mình bị lưu ban mà vẻ mặt nó tươi hơn hớn như đang khoe mình đứng nhất lớp.
Nhưng Mừng đã làm Khoa cụt hứng:
- Nếu mày bị lưu ban thì năm nay mày tiếp tục học lớp chín chứ có tụt xuống lớp tám đâu mà phải học chung với tụi lớp tám?
Khoa gần như chết đứng trước câu hỏi vặn vẹo của Mừng. Nó quên phắt sự thật đơn giản đó. Mặt ửng lên, Khoa đưa tay gãi gáy:
- Ờ há! Vậy để tao nhớ lại lần nữa xem…
- “Nhớ, nhớ” cái đầu mày! – Mừng hừ mũi, vẫn nhìn lom lom vô mặt Khoa – Mày nói thật đi! Mày chui vô lớp học của thầy Tám để làm gì vậy?
Lần này Khoa biết mình không thể vòng vo được nữa. Khoa duỗi ra co vào mười ngón tay, đầu xoay như chong chóng. Mãi một lúc Khoa mới ngập ngừng:
- Tao nói với mày, mày không được nói lại với ai đó nhé!
- Ờ. – Mừng mau mắn gật đầu, nó hồi hộp nhìn chằm chằm vào đôi môi Khoa, làm như nếu như Khoa há miệng thế nào cũng có một con chuột hay con mèo từ trong đó nhảy ra.
- Sở dĩ tao theo học lớp này là vì… là vì…
- Vì sao? – Mừng giục.
- Là vì… là vì…
Khoa ấp úng mãi vẫn không sao nói tiếp nửa câu sau. Dù thằng Mừng là bạn thân của Khoa, Khoa vẫn thấy ngường ngượng nếu thú thật mục đích đi học hè của mình.
Mừng há hốc miệng, không biết thằng bạn thường ngày mồm mép như tép nhảy hôm nay phải thứ gì mà ngọng líu ngọng lo.
Nó sốt ruột quá, co chân đá vào chân Khoa:
- Vì sao, mày nói lẹ lên đi! Tao sắp phải về nhà nấu cơm cho bà tao rồi.
Khoa nhắm mắt lại, như thế nếu mở mắt nó sẽ không đủ can đảm thốt ra câu trả lời:
- Là vì… tao muốn được… ngồi cạnh nhỏ Trang.
- Ngồi cạnh nhỏ Trang?
- Ờ.
- Nhỏ Trang con bà Chín Ghe hả?
- Ờ.
- Mày ngồi cạnh nó để làm gì?
- Thì…để trò chuyện với nó.
Mừng ngẩn tò te:
- Chỉ vậy thôi?
- Chỉ vậy thôi.
- “Chỉ vây thôi” cái con khỉ! – Mừng đá Khoa cái nữa – Nó ở cạnh nhà ông mày, lại thường xuyên chạy qua chơi, mày muốn trò chuyện với nó lúc nào mà chẳng được, sao phải chui vô lớp của thầy Tám để trò chuyện?
Thắc mắc của Mừng chính đáng quá. Nhưng vì vậy mà nó làm Khoa bối rối. Khoa nuốt nước bọt hai lần, bụng rủa thầm thằng bạn đần độn này tơi bời.
Mừng lại thắc mắc, như thể muốn chứng minh Khoa chửi thầm nó là đúng:
hết tập 6 rồi nhé các bn :)
~~~~HẬN ĐỜI~~~~
ns đg hn là hận vì trên đời có n~ loại ng` như z
đg là chó cx phải bật cười vì 1 số loại ng` sống k = nó
=> TAO KHINH
Tên truyện : Hãy mãi mãi là bạn tôi
Nhân vật gồm có : tác giả ( khi có nhân vật ms sẽ báo sau )
Tập 1 : Cơn ác mộng kinh khủng
Lúc 11 giờ đêm khi tui đi ăn ở hàng về thì cứ thấy cái j đó cứ đuổi theo mk sợ quá tui cứ chạy mãi chạy mãi rồi mạnh rạn soi đền vào nó thì ms bt nó là ma nhưng sao nó lại có 1 chân rồi nhìn lên ms dùng nhìn thì thấy nó k mặc j cả rồi tui hỏi :
- " Lài m là con nhà ai mà xấu thế đêm hôm rồi m ra đường lm j lại còn k mặc j cả "
Xong rồi nó ns :
- " Tao là ma m k sợ tao ak " .
Nghe thấy thế tui nhìn nó vs ánh mắt đầy ??? :
- " Nhưng sao m chả giống ma j cả ai ma lại k mặc j hết này k sợ xấu hổ ak vs lại răng m trắng thế sao k bôi đen đi tối om cười mà tao phát ớn vs lại m ... bị ... lác ... ak ??? ".
Bỗng nó khóc và ns :
- " Chả là hôm qua t xem ***** nhiều quá nay bị lác cả bố mẹ bt ms lột quần áo t ra đánh t chết này vs lại t cứ tưởng chết sẽ k bị lác và có quần áo mặc nhưng nào ngờ ông Diêm Vương bảo là : Này m đừng tưởng bở nhìn m xấu thế kia lm j có ai mà cho m quần áo mà mặc, nghe thấy vậy tui buồn nên cứ lang thang ở đường thế này đây "
Nghe thấy thế tui ms nghĩ rằng mk đẹp trai thế này mà nhỡ nó lôi xuống nơi nó thì chết thế nên tui bỏ chạy nhưng nó giật tui lại và ns rằng :
- " Hãy cứu tôi hãy mua cho tôi quần áo tui mặc và chữa mắt cho tui và tui sẽ trả ơn "
Nghe thấy thế tui khinh vào mặt nó ns cho nó 1 câu vào mặt :
- " M xấu thế nhìn và tao mắc ói mấy ngày liền giờ lại còn lắm trò muốn t xin giúp đỡ nx chứ ọe ... ọe ... ọe ... thôi t về nhá hahaha " .
Bỗng nó nhìn tui tức giận và ns : - "T có quyền năng của người chết đây đừng chê t "
Thế là nó vào nó lm j tui í và ns : " ó ... ó ... ó ..." VVV nó lm rõ đau con gái có lứa j mà dâm VVV từ xưa tới nay tui chưa bao giờ thấy phiên bản gái có cờ him cả thế là tui chảy máu hết cả người đi về đúng 12h đêm nhưng trc lúc đi nó bảo :
- "Tao tên là Dung nhớ đấy t còn quay lại"
Về nhà rồi bỗng tui nghe thấy tiếng từ trong nhà vọng ra :
- "Dương ời !!! Dậy đi học đê"
Thì ra là mẹ tôi ns nhưng lúc 12h đêm này thì học hành j chứ tôi ns :
- "Lài mẹ định lừa con ak quên đi mẹ nhá 12h đêm thì học hành j ???"
Thế là 3 tiếng bốp...bốp...bốp... vào mặt tôi , mẹ bảo :
- "Vẫn còn mơ ngủ ak , dậy đi học đê"
Tôi mở mắt ra thì ms bt là lúc nãy mk gặp phải 1 cơn ác mộng , ngó đồng hồ ms bt là đã 6h50 rồi, tôi nhanh nhảu đi đánh răng , rửa mặt và đi vệ sinh nhưng lúc rửa tay tôi ms thấy rùng mk là ai đó đã vt lên tay tôi chữ DUNG . Tôi nổi hết da gà và nghĩ : "Liệu mk có bị ma ám k sao trên tay mk có chứ DUNG nhỉ mà con ma mk gặp trong mơ lúc nãy nó cx tên là Dung". Tôi nhanh nhanh thay đồ và đến trường luôn vì đã muộn . Hôm nay là ngày đầu tiên tui đến trường cấp 2 vì nơi tôi phải học hết lớp 6 ms quá đc cấp Tiểu học. Ôi trường cấp 2 thật đẹp nhưng ai đó đang vỗ vai tôi , tôi quay lại nhìn và kinh ngạc vì nhìn thấy 1 người phụ nữ trong mơ...
Liệu có gái đó là ai các bn hãy xem tập 2 nhé !!!
Tập 2 : Ngày đầu gặp mặt
Chú ý : Tập 2 sẽ có nhân vật mới nhé
Ai thấy truyện mk k hay cứ bình luận nhé !!!
các bn thử đọc tập này xem , hay lắm
tập 3
Gần như mùa hè năm nào, Khoa cũng được ba mẹ cho về chơi quê ngoại.
Vì vậy nó chẳng lạ gì nhỏ Trang, con bà Chín Ghe.
Nhà bà Chín Ghe là hàng xóm của ông nó. Hai khu vườn cách nhau một bờ giậu mồng tơi.
Nhưng xưa nay Khoa chẳng bao giờ để nhỏ Trang vào mắt. Con bé này chỉ nhỏ hơn Khoa một tuổi nhưng Khoa vẫn xem nó là đồ con nít ranh.
Nhỏ Trang hay mặc bộ đồ vải hoa, thỉnh thoảng chạy qua nhà ông nó, lúc thì xin dì Liên cho nó hái măng tre ở bờ rào hoặc lang thang trong vườn hái nấm, lúc thì mượn cái siêu sắc thuốc bắc hay xin rơm về lót ổ cho gà đẻ.
Nhỏ Trang còn chạy qua nhà ông nó vì nhiều lý do linh tinh khác nữa, nhưng Khoa không nhớ hết.
Khoa chỉ nhớ là nó không bao giờ chơi với con nhỏ này. Có một quy ước bất thành văn giữa bọn con trai với nhau: đứa con trai nào chọc cho con gái khóc, đứa đó là anh hùng; còn đứa nào đánh bạn với con gái, đứa đó là đồ bỏ đi, không xứng mặt nam nhi và dĩ nhiên bị bạn bè chọc ghẹo, xa lánh.
Khoa tất nhiên tự coi mình là anh hùng. Vì trước nay nó khiến cho nhỏ Trang khóc không biết bao nhiêu là lần.
- Ê, mày đánh cắp chai xì dầu của nhà tao hả Trang?
Chẳng hạn có lần, trước mặt thằng Mừng, Khoa ra oai khi thấy nhỏ Trang cầm chai xì dầu từ trong nhà bếp của ông nó bước ra sân.
Nhỏ Trang quay mặt lại, rụt rè:
- Dạ, đâu có. Em hỏi mượn dì Liên mà.
- Xạo đi mày! Mày hỏi mượn dì Liên sao tao không biết.
Dĩ nhiên là Khoa không thể biết. Vì dì Liên ở trong bếp, còn Khoa đang ngồi chơi với thằng Mừng trên bậc thềm trước hiên. Nhưng nó vẫn nạt nộ nhỏ Trang như thể nó tận tay bắt quả tang con bé này đang lấy trộm chai xì dầu.
Thấy Khoa giở giọng ngang phè, nhỏ Trang đứng thộn mặt giữa sân, cái lưỡi thụt đi đâu mất.
- Còn đứng ì ra đó nữa hả! - Khoa lại gầm lên, rất ghê, như sắp phun khói qua lỗ mũi - Đem chai xì dầu trả lại cho nhà tao đi!
Nước mắt bắt đầu ứa ra trên mặt nhỏ Trang. Nó bị khép tội ăn cắp thật là oan ức quá. Đã vậy, lúc này có tới bốn con mắt đang nhìn nó chằm chằm khiến nó ngượng chín cả người. Khi bạn không làm gì sai, nhưng bỗng có một người kết tội bạn, còn người đứng bên cạnh không những không lên tiếng bênh vực bạn lại trố mắt ra nhìn bạn như nhìn một tên tội phạm, tự nhiên bạn có cảm giác bạn giống như là tội phạm thật. Nhỏ Trang đang rơi vào cảm giác tồi tệ đó. Thế là một tay nắm chặt chai xì dầu, một tay quẹt nước mắt, nó cúi đầu lầm lũi quay vào nhà bếp.
Tự nhiên Khoa thấy tội tội con nhỏ. Nó thấy nó ra oai như thế đủ làm cho thằng Mừng nhìn nó bằng cặp mắt lé xẹ rồi.
Thế là Khoa lại quát:
- Thôi, tha cho mày! Tao cho mày mượn chai xì dầu đó. Đem về cho mẹ mày đi!