I. Mở bài
- Có thể dẫn dắt bằng một đôi câu thơ hay bài hát liên quan đến mẹ.
- Mẹ là người sinh thành, dưỡng dục, nuôi ta khôn lớn thành người. Mẹ tôi tên là...?
II. Thân bài
a. Miêu tả mẹ
- Vóc dáng, ngoại hình:
+ Lớn tuổi: theo thời gian, tuổi mẹ ngày càng cao.
+ Tóc đã điểm vài sợi bạc: tóc mẹ đã có lấm tấm vài sợi bạc vì phải chăm lo cho gia đình của mình.
+ Đôi mắt: vẫn còn tinh anh, nhìn rõ.
+ Nụ cười: ấm áp, hồn hậu
+ Đôi bàn tay: gầy gầy, xương xương vì phải buôn gánh bán bưng ngoài trời mưa gió với biết bao khổ cực.
+ Vóc người: cân đối.
+ Trang phục: thường hay mặc những trang phục giản dị, phù hợp với hoàn cảnh.
- Tính cách:
+ Đối với mọi người xung quanh: luôn quan tâm, giúp đỡ.
+ Đối với gia đình: luôn yêu thương, quan tâm, chăm lo chu đáo.
+ Đối với bản thân: nghiêm khắc và có trách nhiệm trong mọi việc.
b. Kể một kỉ niệm sâu sắc giữa em và mẹ
- Trời mưa to, gió lớn; mẹ nhắc tôi không nên đi chơi.
- Tôi cãi lời mẹ, nghe theo lời rủ rê của bạn bè để đi chơi đá banh với chúng bạn trong mưa to.
- Thế nhưng, sau cuộc chơi đó tôi bị bệnh sốt nặng.
- Mẹ nhìn tôi nằm trên giường bệnh với sự trìu mến.
- Không những không có lấy một lời la mắng, mẹ còn chạy đôn chạy đáo mua thuốc cho tôi trong đêm mưa to gió lớn với biết bao lo lắng cho tôi.
- Tôi cảm thấy thật hối hận và trách cứ bản thân.
- Tôi hứa với lòng sẽ không bao giờ cãi lời mẹ như vậy nữa.
- Kỉ niệm ấy luôn theo tôi đến tận bây giờ và gây trong tôi một nỗi niềm sâu sắc về mẹ cùa mình.
c. Cảm nhận về mẹ
- Mẹ là người mà tôi luôn quý trọng và tôn thờ.
- Không gì có thể thay thế cho mẹ.
III. Kết bài
- Cuộc sống của tôi sẽ buồn chán và vô vị biết bao nếu thiếu vắng hình bóng của mẹ.
- Tôi hứa rằng sẽ luôn chăm lo học hành, ngoan ngoãn để trở thành con ngoan trò giỏi, không làm buồn lòng mẹ minh nữa.
DÀN Ý CHI TIẾT
Lấy ví dụ là MẸ
I. MỞ BÀI
- Có thể dẫn dắt bằng một đôi câu thơ hay bài hát liên quan đến mẹ.
- Mẹ là người sinh thành, dưỡng dục, nuôi ta khôn lớn thành người. Mẹ tôi tên là...?
II. THÂN BÀI
a. Miêu tả Mẹ
- Vóc dáng, ngoại hình:
+ Lớn tuổi: theo thời gian, tuổi mẹ ngày càng cao.
+ Tóc đã điểm vài sợi bạc: tóc mẹ đã có lấm tấm vài sợi bạc vì phải chăm lo cho gia đình của mình.
+ Đôi mắt: vẫn còn tinh anh, nhìn rõ.
+ Nụ cười: ấm áp. hồn hậu
+ Đôi bàn tay: gầy gầy, xương xương vì phải buôn gánh bán bưng ngoài trời mưa gió với biết bao khổ cực.
+ Vóc người: cân đối.
+ Trang phục: thường hay mặc những trang phục giản dị, phù hợp với hoàn cảnh.
- Tính cách:
+ Đối với mọi người xung quanh: luôn quan tâm, giúp đỡ.
+ Đối với gia đình: luôn yêu thương, quan tâm, chăm lo chu đáo.
+ Đối với bản thân: nghiêm khắc và có trách nhiệm trong mọi việc.
b. Kể một kỉ niệm sâu sắc giữa em và mẹ để thể hiện đúng đề bài “...sống mãi trong lòng tôi”
- Trời mưa to, gió lớn; mẹ nhắc tôi không nên đi chơi.
- Tôi cãi lời mẹ, nghe theo lời rủ rê của bạn bè để đi chơi đá banh với chúng bạn trong mưa to.
- Thế nhưng, sau cuộc chơi đó tôi bị bệnh sốt nặng.
- Mẹ nhìn tôi nằm trên giường bệnh với sự trìu mến.
- Không những không có lấy một lời la mắng, mẹ còn chạy đôn chạy đáo mua thuốc cho tôi trong đêm mưa to gió lớn với biết bao lo lắng cho tôi.
- Tôi cảm thấy thật hối hận và trách cứ bản thân.
- Tôi hứa với lòng sẽ không bao giờ cãi lời mẹ như vậy nữa.
- Kỉ niệm ấy luôn theo tôi đến tận bây giờ và gây trong tôi một nỗi niềm sâu sắc về mẹ cùa mình.
c. Cảm nhận về Mẹ
- Mẹ là người mà tôi luôn quý trọng và tôn thờ.
- Không gì có thể thay thế cho mẹ.
III. KẾT BÀI
- Cuộc sống của tôi sẽ buồn chán và vô vị biết bao nếu thiếu vắng hình bóng của mẹ.
- Tôi hứa rằng sẽ luôn chăm lo học hành, ngoan ngoãn để trở thành con ngoan trò giỏi, không làm buồn lòng mẹ minh nữa.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Từ hồi nhỏ tôi đã có một người bạn. Cô bạn ấy tên là Tâm, là người bạn thân thiết của tôi từ hồi mầu giáo. Tôi rất trân trọng cô ấy và Tâm là người luôn sống mãi trong lòng tôi cho đến tận bây giờ.
Hồi xưa, lần đầu tiên tôi bước chân vào mẫu giáo. Cảm giác lạ lẫm và sợ hãi bao phủ tâm trí tôi, tôi khóc rất nhiều khi giữ mẹ lại, và rồi mẹ cũng về. Tôi buồn hiu ngồi thu lu trong lớp. Lớp học náo nhiệt, cô và các bạn chơi chung với nhau, không ai cho tôi chơi cùng cả, mà thậm chí tôi còn bị ăn hiếp, sắp khóc, một cô bạn tóc xoăn bỗng chạy lại mời tôi chơi đồ hàng. Không hiểu tại sao tôi lại gật đầu đồng ý, và thế là cả buổi chơi tôi bị bạn ấy xoay như chong chóng, lúc đó tôi giận lắm. Lúc phải lấy cái này, lúc phải lấy cái kia làm tôi giận dỗi bỏ đi. Sự việc chưa kết thúc, lúc ngủ trưa, khi mọi người đã ngủ say và tôi cũng vậy thì một bàn tay đập vào mặt tôi. Trong lúc tôi chưa tỉnh thì bàn tay ấy nắm kéo tôi ra ngoài sân và tạt nước vào mặt tôi. Thì ra là bạn lúc nãy, hỏi ra mới biết bạn ấy tên Tâm. Cả trưa bị Tâm dụ dỗ ra ngoài sân chơi cho đến khi bị cô giáo bắt và mắng cho trận te tua. Vậy mà trong khi tôi khóc lên khóc xuống còn Tâm thì cười sặc sụa, thế là tôi bỏ đi sau khi mắng bạn một trận. Thế nhưng, hôm sau bạn lại đem một cái kẹp đến xin lỗi tôi. Thật tình, từ trước đến giờ tôi mới thấy Tâm khóc, mà khóc chỉ vì chuyện nhỏ này thì thật là lạ. Nhưng vì không muốn bị cô la nên tôi phải nhận cho bạn đỡ khóc. Từ đó Tâm cư xử khác hẳn đi nên chúng tôi đã thân với nhau hơn.
Không lâu sau đó, trường có tổ chức đi chơi dã ngoại, mải chơi tôi bị đập đầu khi chơi cầu tuột. Tâm là người đã chăm sóc cho tôi suốt. Đầu tôi bị nứt một đường rõ to nên đau lắm. Và khi tôi đã khỏi bệnh thì không thấy Tâm nữa. Cô báo Tâm phải theo bố mẹ ra nước ngoài sinh sống. Khi đó tôi đã khóc rất nhiều.
Cho đến bây giờ không gặp nhau nữa nhưng tôi đã thật sự trân trọng quãng thời gian bên cạnh Tâm. Cho dù sau này không gặp lại Tâm nhưng hình ảnh của bạn vẫn sẽ còn mãi trong lòng tôi !
I. Mở bài
- Có thể dẫn dắt bằng một đôi câu thơ hay bài hát liên quan đến mẹ.
- Mẹ là người sinh thành, dưỡng dục, nuôi ta khôn lớn thành người. Mẹ tôi tên là...?
II. Thân bài
a. Miêu tả mẹ
- Vóc dáng, ngoại hình:
+ Lớn tuổi: theo thời gian, tuổi mẹ ngày càng cao.
+ Tóc đã điểm vài sợi bạc: tóc mẹ đã có lấm tấm vài sợi bạc vì phải chăm lo cho gia đình của mình.
+ Đôi mắt: vẫn còn tinh anh, nhìn rõ.
+ Nụ cười: ấm áp, hồn hậu
+ Đôi bàn tay: gầy gầy, xương xương vì phải buôn gánh bán bưng ngoài trời mưa gió với biết bao khổ cực.
+ Vóc người: cân đối.
+ Trang phục: thường hay mặc những trang phục giản dị, phù hợp với hoàn cảnh.
- Tính cách:
+ Đối với mọi người xung quanh: luôn quan tâm, giúp đỡ.
+ Đối với gia đình: luôn yêu thương, quan tâm, chăm lo chu đáo.
+ Đối với bản thân: nghiêm khắc và có trách nhiệm trong mọi việc.
b. Kể một kỉ niệm sâu sắc giữa em và mẹ
- Trời mưa to, gió lớn; mẹ nhắc tôi không nên đi chơi.
- Tôi cãi lời mẹ, nghe theo lời rủ rê của bạn bè để đi chơi đá banh với chúng bạn trong mưa to.
- Thế nhưng, sau cuộc chơi đó tôi bị bệnh sốt nặng.
- Mẹ nhìn tôi nằm trên giường bệnh với sự trìu mến.
- Không những không có lấy một lời la mắng, mẹ còn chạy đôn chạy đáo mua thuốc cho tôi trong đêm mưa to gió lớn với biết bao lo lắng cho tôi.
- Tôi cảm thấy thật hối hận và trách cứ bản thân.
- Tôi hứa với lòng sẽ không bao giờ cãi lời mẹ như vậy nữa.
- Kỉ niệm ấy luôn theo tôi đến tận bây giờ và gây trong tôi một nỗi niềm sâu sắc về mẹ cùa mình.
c. Cảm nhận về mẹ
- Mẹ là người mà tôi luôn quý trọng và tôn thờ.
- Không gì có thể thay thế cho mẹ.
III. Kết bài
- Cuộc sống của tôi sẽ buồn chán và vô vị biết bao nếu thiếu vắng hình bóng của mẹ.
- Tôi hứa rằng sẽ luôn chăm lo học hành, ngoan ngoãn để trở thành con ngoan trò giỏi, không làm buồn lòng mẹ minh nữa.
Bài dàn ý này tập trung kể về người bố – người đàn ông chỗ dựa cho mọi gia đình.
I. Mở bài
– Giới thiệu về người bố: người thân yêu, ruột thịt, thành viên cực kỳ quan trọng trong gia đình.
– bố thân yêu nuôi dưỡng, chăm sóc, dạy dỗ chúng ta trưởng thành.
II. Thân bài
Vài nét miêu tả người bố
– Bố em độ tuổi trung niên đã 40 tuổi.
– Thân hình to lớn, cân đối.
– Đôi mắt to sáng, nhìn rõ.
– Mái tóc có vài sợi tóc bạc
– Bố em làm công nhân trong nhà máy vì vậy công việc vất vả không có nhiều thời gian rảnh rỗi.
Tính cách
– Trong gia đình bố là người đàn ông có trách nhiệm, quan tâm chăm sóc các thành viên trong nhà. Những công việc nặng nhọc, khó khăn trong nhà bố đều thực hiện.
– Ngoài xã hội bố là con người nhiệt tình, tự giác tham gia vào công việc chung và không nề hà những công việc của tổ chức, cộng đồng.
– Trong công việc bố luôn là người có tính tự giác, nghiêm túc và cố gắng phấn đấu đạt kết quả cao nhất.
Vai trò
– Bố em là “trụ cột” chắc chắn cho cả gia đình những lúc khó khăn.
– Bố em là tấm gương lớn để em học tập và noi gương trưởng thành.
Kỉ niệm với bố
– Một lần em cãi lời bố để đi đá bóng với lũ bạn khi trời mưa to.
– Sau trận đá bóng, em bị sốt cao liên tục phải nghỉ học.
– Bố là người túc trực hạ sốt và theo dõi trong suốt đêm đó.
– Nhìn bố thật vất vả, em thấy mình thật có lỗi muốn thốt lên câu xin lỗi nhưng không thành lời.
– Sau đêm đó em tự dặn lòng sẽ luôn nghe lời bố.
– Kỉ niệm với bố thật xúc động, tình cha con thật thiêng liêng đáng quý trọng.
III. Kết bài
– Bố là người luôn thương yêu chăm sóc cả gia đình. Tấm gương sáng cho em học hỏi.
– Là một học sinh còn ngồi trên ghế nhà trường em sẽ cố gắng học tập để đền đáp lại những kì vọng tình cảm mà bố gửi gắm.
Sống trong một cuộc sống yên bình và hạnh phúc, tôi thật tự hào để kể cho các bạn nghe một câu chuyện " cổ tích đương thời". Câu chuyện kể về 1 con người vĩ đại. Người ấy như bà tiên cho tôi ấm no, như vầng trăng soi sáng con đường tôi đi, như người thầy dạy tôi tri thức. Các bạn biết đó là ai không? Mẹ tôi đấy! Người sống mãi trong lòng tôi! Mẹ yêu!
Mẹ tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Trán mẹ có nếp nhăn, da mẹ có chấm đồi mồi. Nhưng trong lòng tôi, mẹ còn trẻ, trẻ lắm. Mái tóc mẹ đen tuyền, mượt mà phủ lên đôi vai. Qua năm tháng, vai mẹ đã gầy. Cũng bởi chính đôi vai ấy đã gánh vác hàng ngàn việc lo cho gia đình tôi.Sâu thẳm trong đôi mắt hiền từ, phúc hậu kia là tình thương yêu, là trìu mến mẹ dành cho chúng tôi. Trên đôi môi của mẹ dường như luôn nở 1 nụ cười âu yếm, thúc dục tôi fai cố gắng học tập. Giờ đây, bàn tay gầy gầy xương xương của mẹ đã xuất hiên vết chai sạn. Vết chai sạn như ẩn chứa hai chữ " thương con". Vì thương tôi, mong cho tôi có 1 cuộc sống tốt đẹp mà mẹ fai làm lụng vất vả, ko kể tàn fai nhan sắc... Ôi! tôi thầm cảm ơn mẹ nhiều lắm. Tình thương mẹ dành cho tôi ấm áp như 1 dòng sông bồi đắp những bến bờ xa vắng, như nước mắt chảy trong nguồn, như suối xanh cuốn bao bụi mờ.
Khi vừa mói lọt lòng, mẹ cũng là ng` trao cho tôi dòng sữa ngọt lành. Dòng sữa ấy trong tôi giờ đây vẫn mãi lắng đọng; như chất keo hàn gắn tình cãm giữa mẹ và tôi. Để rồi một ngày, tôi sẽ mãi ko quên nó. Tôi vẫn nhớ như in tuổi thơ của mình gắn liền với mẹ. Một tuổi thơ yên bình, nhiều niềm vui và kỉ niệm, cũng có những giọt nước mắt. Nhớ lắm cái ngày đầu chập chững tập đi. Mỗi lần ngã, tôi lại đc mẹ ôm vào lòng. Như 1 chú chim non tập bay, mẹ đã khích lệ tôi:" Con yêu của mẹ giỏi lắm!". Rồi những mùa hè nắng nôi bên chiếc võng đong đưa. Mẹ đã ru tôi. Câu hát thuở nào sao mà trầm ấm, ngọt ngào đến thế. Quê hương thân yêu của tôi đẹp lên rất nhiều qua tiếng hất của mẹ. Rồi cho đến khi tôi học lớp 1, mẹ vẫn luôn sát cánh bên tôi. Mẹ đã chuẩn bị cho tôi rất nhiều thứ.... Mẹ mong cho tôi học tốt, đạt đc điểm cao. Vậy là qua nhiều năm, tôi đạt đc nhìu thành tích tốt trong học tập. " Cảm ơn mẹ!". Tôi dường như chỉ biết nói vậy mà thôi. Mẹ đã dạy tôi làm nhiều việc trong gia đình. Rửa đc chén, quét đc nhà, nấu dc cơm... là những thành quả mà tôi học đc ở mẹ. Trong gia đình, mẹ tôi là 1 ng` vợ đảm đang, là 1 ng` mẹ hiền và là 1 " kho tàng sống" quý báu. Nếu các bạn đc thưởng thức nh~ món ăn do mẹ tôi nấu thì chắc chắn bạn fai thốt lên cái cảm giác tuyệt vời. Đối với tôi, nh~ món ăn ấy ko chỉ ngon đơn thuần mà nó còn chan chứa tình cảm sâu nặng mà mẹ dành cho tôi, cho nh~ ng` thân yêu. Nhớ làm sao những lời mẹ dạy về lòng yêu thương ng`" sống trên đời sống, cần có 1 tấm lòng". Nhờ vào lời dạy dỗ mà đôi khi tôi đã làm đc nh~ việc có ích....
Ngồi 1 mình bên khung cửa sổ, nhìn nh~ khóm xương rồng mẹ trồg. tôi lại nhớ.. nhớ lắm lời mẹ nói": Mẹ mong cho con khỏe mạnh, cứng cáp, ko 1 loài sâu bọ nào có thể đụng đến cây xương rồng ấy"............
Câu chuyện cổ tích đương thời của tôi quả là có ý nghĩa fai ko các bạn? Mẹ tôi đúng là bà tiên, là vầng thái dương, là kho tàng sống. Tôi biết ơn mẹ nhiều lắm. Tôi sẽ cố gắng học tập tốt, làm dc nh~ việc có ích để ko fu lòng cha mẹ.
" Riêng mặt trời chỉ có 1 mà thôi
và mẹ tôi chỉ có 1 trên đời
Trong cuộc đời của mỗi con người thì có lẽ thời gian đẹp nhất chính là tuổi thơ và tôi cũng vậy. Tuổi thơ của tôi cũng như bao người khác cũng vui chơi, cũng có bạn bè, cũng có nhưng kỉ niệm thât đẹp ... Nhưng có lẽ sẽ không bao giờ quên đc 1 kỉ niệm đã làm tôi nhớ mãi.
Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên đươc kỉ niệm ấy, một kỉ niệm buồn nhưng tôi không sao quên được. Khi ấy tôi có 1 cô bạn thân, có thể nói là thân lắm. Nhưng con nít thì vẫn có những lúc giận hờn vu vơ rồi lại làm lành. Tôi nhớ có 1 lần bạn ấy vô tình làm hư con búp bê mà tôi thích nhất đã cho bạn mượn hôm trước và cũng đã xin lỗi nhưng vì quá thích con búp bê ấy nên tôi quá nên tôi đã giận bạn ấy. Cũng 1 thời gian khá dài chúng tôi không nói chuyện với nhau, thực ra thì lúc ấy tôi buồn lắm nhưng những suy nghĩ trẻ con của tôi là bạn ấy sai thì phải năn nỉ mình chứ. Sau đó tôi đã suy nghĩ về hành động của mình nhưng vẫn cho là mình đúng. Rồi mẹ tôi thắc mắc là vì sao 2 đứa chúng tôi không cùng đi chơi nữa và tôi đã kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ tôi nói rằng :"Con cũng biết là bạn ấy không có cố ý rồi mà,vì sao còn giận bạn ấy nữa. Dù sao thì bạn ấy cũng đã xin lỗi con rồi mà". Tôi đáp lại mẹ " Con không biết nữa nhưng có thể là bạn ấy ghen tị vì con có 1 con búp bê đẹp nên đã làm hư nó". Mẹ tôi từ tốn khuyên " Nếu bạn ấy ghen tị với con thì đã không cần xin lỗi con mà phá hư xong thì thôi ". Lúc ấy tôi vẫn khăng khăng cho rằng mình làm đúng và mẹ nhẹ nhàng nói " Trong cuộc sống không ai không phạm sai lầm nhưng quan trọng là họ biết tự nhận ra sai lầm của họ. Cũng như bạn con biết bạn ấy sai và xin lỗi. Còn con, con có biết mình đang sai để nhận ra không ?" Tôi vẫn cãi " Con sai nhưng nếu con xin lỗi thì bạn ấy chắc cũng sẽ không tha cho con đâu". Mẹ đã nói "Con người đều có lòng vị tha con à và mẹ tin rằng bạn ấy sẽ không giận con nữa đâu vì con đã nhận ra sai lầm của mình mà". Sáng hôm sau tôi đã xin lỗi bạn ấy nhưng nghĩ rằng bạn ấy sẽ không tha cho tôi đâu vì tôi đã làm sai mà. Nhưng khi vừa nghe câu xin lỗi của tôi thì bạn ấy đã mỉm cưới và nói " Bạn không có sai, tất cả là do mình. Mình đã làm hư con búp bê của bạn." Tôi chỉ cười và nghĩ thầm những gì mẹ đã nói đúng. Và sau đó chúng tôi lại thân thiết với nhau như ngày nào. Những ngày không đến trường chúng tôi thường cùng nhau ra công viên thả diều, nhay dây,... Nhưng rồi 1 ngày, tai họa cũng đổ lên đâu chúng tôi. Cũng như bao ngày khác, chúng tôi cùng nhau ra công viên chơi ném bóng, lúc ấy bạn ấy lỡ tay ném trái bóng mạnh tay quá nên cũng văng đi khá xa, tôi giận quá đã hét lên " Mình không chơi với bạn nữa, bạn ném mạnh vây sao mình chụp được ?" Và bạn ấy đã chạy ra nhặt trái bóng và 1 chiếc ô tô lao đến tông thẳng vào bạn rồi vọt đi luôn. Lúc ấy tôi hoảng quá không biết phải làm gì và chạy đến bên bạn ấy. Bạn ấy đã mỉm cười và nói với tôi :"Chúng ta mãi là bạn thân nha, tha lỗi cho mình đi. Mình nhặt lại đước bóng cho bạn rồi nè". Nói xong thì bạn nhắm mắt lại và tôi đã nghĩ răng bạn ấy chỉ ngủ quên mà thôi. Tôi gọi mãi mà bạn vẫn không tỉnh dậy rồi mẹ tôi chạy ra gọi tôi về như thường ngày. Tôi kể cho mẹ nghe mọi chuyện và mẹ đã gọi ba mẹ bạn ấy đền rồi đưa tôi về nhà. Mấy ngày sao, không thấy bạn ấy đi học cũng không thấy qua nhà rủ tôi đi chơi. Tôi hỏi mẹ thì mẹ nói :" Bạn ấy đã đến 1 nơi rất xa, xa nơi này nhiều lắm con à". Lúc ấy tôi thầm trách bạn ấy đã đi chơi xa mà không rủ mình, thật quá đáng mà không biết nơi bạn ấy đi chơi có đẹp không nhỉ? Nhưng rồi cái suy nghĩ ấy đã thực sự biến mất trong đầu tôi khi tôi đã hiểu ra rằng, cái nơi xa ấy không là gì khác mà có lẽ là thiên đường vì mẹ tôi đã nói, người tốt nhất định sẽ được lên thiên đường mà.
Cho đến bây giờ,có thể nói tôi đã khôn lớn nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao trên đời này lại có những người quá vô tâm đối với người khác và quá vô tâm đối với bạn tôi, cướp đi sinh mạng của bạn ấy và rồi lao vút đi. Tôi không biết họ có ăn năn, hối hận về nhưng gì đã gây ra cho người khác không nhưng tôi nghĩ sẽ là không. Nếu mọi người trên thê giới này đều không quá vô tâm như vậy thì có lẽ sẽ không phải quá nhiều người phải chết như vây. Giá mà lúc ấy, người lái chiếc ô tô đâm chết bạn tôi dừng lại và đưa bạn ấy vào bệnh viện thì có lẽ bạn ấy đã được cứu sống nhưng mà người ấy đã không làm như vậy. Tại sao lại thế ? Tôi nghĩ bản thân mình phải sống thật tốt và có ý nghĩa vì luôn có 1 thiên thân bên cạnh luôn ủng hộ cho tôi mà. Tôi chỉ có 1 ước muốn là tát cả mọi người đều phải có trách nhiệm trước những việc mình làm vì ai cũng sẽ phạm sai lầm nhưng quan trọng là họ sẽ sửa chữa sai lầm đó như thế nào.
Bạn sẽ chỉ thật sự yêu quý ai khi người đó sống mãi trong lòng bạn. Tôi cũng vậy, tôi rất yêu quý ông ngoại tôi - vì thế mà những hình ảnh to lớn vĩ đại về ông vẫn luôn gắn chặt trong trái tim tôi.
Cho tới bây giờ, tôi cũng không còn nhớ rõ được về vẻ ngoài của ông. Tôi chỉ nhớ rằng ông tôi rất cao, vì cứ mỗi lần ông dắt tôi đi chơi thì tôi lại thấy cái bóng khổng lồ của ông đổ dài trên mặt đường. Ông tôi có một đôi bàn tay rất to và đầy chai với vô vàn những đường gân sần sùi chạy dọc chạy ngang. Không hiểu sao hồi đó tôi rất thích chơi"chi chi chành chành" với ông; có lẽ là tại vì bàn tay to lớn ấy của ông chẳng bao giờ bắt được ngón tay tí hon của tôi. Tôi lấy làm tự hào lắm! Và tôi cũng nhớ khuôn mặt hiền từ của ông mỗi khi ông cười; lúc ấy trên vầng trán cao cao và dưới khóe mắt ông tôi lại hiện ra những nếp da nhăn nheo; tưởng chừng như cả dòng thời gian cuộn vào trong những nếp gấp ấy... Những hình ảnh về ông in vào tâm trí tôi lúc đó - tâm trí của một đứa trẻ mới năm tuổi- dù chỉ nhẹ nhàng mờ ảo như những làn sương nhưng không bao giờ tôi có thể quên được!
Ông ngoại rất chiều tôi - đó là một lí do rất có lí để tôi rất yêu quý ông. Ông thường hay kể chuyện cho tôi nghe. Khác với bà tôi - bà lúc nào cũng kể chuyện cổ tích, thì ông tôi toàn kể những câu chuyện có thật, ông đã được nhìn, được nghe, được chứng kiến. Đó là những chiếc máy bay dội bom như trút nước tàn phá biết bao nhiêu ruộng vườn, nhà cửa; những đoàn quân đội lá xanh trên đầu rầm rập hành quân hay những con đường làng xơ xác, vắng vẻ mà ông đã từng hành quân qua... Lúc ấy tôi chưa hiểu thế nào là tình đoàn kết, tình đồng chí bên trong những câu chuyện của ông, thế nhưng tôi luôn chăm chú lắng nghe. Khi tôi bắt đầu biết đọc, cứ mỗi buổi sáng thức dậy tôi lại thấy một quyển truyện nhỏ đặt ở đầu giường. Tôi nhảy cẫng lên vì sung sướng, la hét ầm ĩ và hỏi ông thì ông bào:
- Có một ông bụt hiện ra bảo ông là ai ngoan thì thưởng cho quyển truyện này!
- Cháu hả ông, cháu ngoan hả ông?... -Mắt tôi long lanh.
Và ông lại cười hà hà, xoa xoa đầu tôi...
Có lần bố mẹ tôi đi vắng, để tôi ở nhà một mình với ông bà. Buổi sáng ngủ dậy không thấy ông, tôi liền chạy ra cổng chờ ông về. Từ bên kia đường, ông tôi mỉm cười và vẫy tôi. Thế là tôi chẳng để ý xe cộ gì cả, chạy ào ra ngoài đường. Bỗng một tiếng "kít" ở ngay sát tôi! Không phải ô tô, không phải xe máy, chỉ là một người đi xe đạp; mà tôi cũng chỉ bị ngã trầy da. Ấy thế mà tôi đã òa lên khóc nức nở, mà lại còn không chịu đứng dậy nữa chứ! Mắt tôi đang nhòe đi vì nước, thì bỗng có một bàn tay thô thô, ráp ráp quẹt nước trên má tôi, xốc nách tôi vào nhà. Tự nhiên tôi cảm thấy chẳng còn đau đớn gì nữa cả; tôi nín thinh. Bàn tay của ông ngoại sao mà rộng lớn và ấm áp đến thế! Tôi thấy ông thật giống như người khổng lồ tốt bụng trong các câu chuyện của bà vậy. Tôi cảm thấy hạnh phúc và tự hào khi tôi ở bên ông!
Thời gian đến và đi cũng thật nhanh. Rồi cho tới một ngày, thần chết đã tới và mang đi của bà tôi người chồng, của bố mẹ và các bác tôi người cha, và của tôi người ông - người mà tôi tin tưởng và yêu quý nhất. Lúc ấy tôi không biết thế nào là cái chết, tôi chỉ thấy người ta đặt ông tôi nằm vào một cái hòm đậy kín. Tôi ngạc nhiên lắm khi thấy tất cả mọi người đều khóc lóc và đều tỏ ra rất đau đớn. Tôi đã không hề khóc được một giọt nước mắt nào cho tới khi chiếc xe chở quan tìa của ông tôi lăn bánh. Tôi còn nhỏ nên chỉ được ngồi ở xe khách. Bấy giờ tự nhiên tôi mới cảm thấy một cái gì đó thiếu vắng; không phải vì tôi nhận ra ông tôi đã mất mf chỉ đơn giản là tôi không được ngồi trên chiếc xe ấy, không được nhìn thấy ông tôi! Tôi đưa tay ra khoảng không để với lấy chiếc xe. Nhưng bàn tay của tôi vô vọng và nhòe đi giữa không trung. Tôi không biết rằng kể từ giờ phút ây, tooi không bào giờ còn được gặp ông, không bao giờ còn được chơi trò "chi chi chành chành" với ông nữa!! Những ngày sau đó, tôi thấy trên bàn thờ nhà tôi đặt tấm ảnh của ông. Ông đang mỉm cười, những nếp nhăn hiện lên trên vầng trấn và khóe mắt của ông. Mỗi lần đi qua chỗ ấy, tôi đều cười lại và chào ông rõ to, tôi còn vẫy tay với ông nữa; mặc dù chẳng bao giờ ông vẫy tay chào lại tôi!
Nhiều năm qua đi. Rồi bất chợt trong một khoảng thời gian nào đó, một giờ, một phút, một giây - không, chỉ một khoảnh khắc ngẳn ngủi tôi chợt nhận ra thế nào là mất đi một người thân yêu. Lúc đó tôi mười tuổi. Và tôi đã khóc, đã khóc thật nhiều bởi tôi nhớ tới ông tôi, nhớ bàn tay với những đường gân sần sùi chạy dọc chạy ngang, nhớ cái bóng khổng lồ của ông đổ dài trên mặt đường. Tôi cảm thấy ân hận vì tôi - đứa cháu mà ông yêu quý nhất không thể hiểu rằng ông đã ra đi, vì lúc ấy sao mà tôi khờ dại và ngốc nghếch thế,sao tôi không ngoan hơn, không chăm sóc ông tốt hơn, biết đâu.... Ông tôi đã mất. Đó là sự thật. Tôi phải dũng cảm nhìn vào sự thật ấy. Giờ đây tôi đã hiểu rằng mình phải sống tốt hơn, phải chăm sóc bà ngoại của tôi thật tốt. Bởi vì tôi hiểu rằng, ở một nơi nào đó trên kia, một nơi rất xa và rất xa, ông luôn bảo vệ và che chở cho tôi; ông sẽ mãi là người khổng lồ tốt bụng của tôi!
Tôi đã lớn. Và có thể sau này khi tôi lớn hơn nứa, tôi sẽ yêu quý ông và hiều ông nhiều hơn. Tôi sẽ làm bác sĩ để chữa bệnh cho tất cả những ai bị bệnh tim như ông tôi. "Ông ơi!"
Trong cuộc sống của mỗi người, ai cũng có những tình bạn đẹp và những người bạn thân, và tôi cũng vậy. tình bạn đó tuy không lâu dài nhưng đối với tôi, nó luôn ẩn chứa vô vàn kỷ niệm.
Người bạn mà tôi muốn nhắc đến có một cái tên khá đẹp đó là Ngọc Vy, không hiểu vì sao mà tôi và bạn ấy lại chơi rất thân, cùng có chung cái tên đệm và tính cách thì khá giống nhau. Vy có một dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn nhưng lại vô cùng hợp với khuôn mặt bầu bĩnh nên nhìn rất đẹp. vy có đôi mắt long lanh, hiền hậu như biết nói. Chiếc mũi của bạn tuy không cao lắm nhưng trông rất hợp với cái miệng nhỏ xinh xinh hay cười của Vy. Mái tóc Vy dài đen mượt óng ả xõa ngang lưng mà ai nhìn cũng đều rất thích. Giọng nói Vy ấm áp,nhỏ nhẹ đầy tình cảm. vy rất tốt bụng và sẵn sàng giúp đỡ mọi người trong lúc khó khăn nên Vy được rất nhiều người yêu quý. Tôi và Vy trở thành đôi bạn thân từ năm lớp 3. tình bạn đầy hồn nhiên và trong sáng ấy là một kỷ niệm khó thể nào quên được. tôi và bạn ấy vì tính cách khá giống nhau nên rất hiểu nhau, luôn chia sẻ cùng nhau những vui buồn thăng trầm trong cuộc sống. Vy luôn ôm ấp một ước mơ nhỏ nhoi rằng sau này sẽ trở thành một giáo viên để được dạy dỗ các em nhỏ. Có thể nói tuổi thơ của tôi và Vy là một tuổi thơ đầy mộng mơ, đầy tiếng cười và có cả nước mắt, cùng nhau sớt chia những gì tốt đẹp nhất. những tháng ngày mà hai đứa cùng nhau dắt tay nhau đến trường mỗi sớm, được cùng là đôi bạn thân rồi cũng dần trôi qua. Khi khi tôi lên lớp năm thì nghe tin Vy phải chuyển trường vì theo bố mẹ sống ở nơi khác. Tôi buồn lắm, thế là hai đứa không còn học chung được nữa. tôi cố gắng dành mọi thời gian rãnh rỗi để ngồi tâm sự với Vy, nhớ lại những kỷ niệm mà tôi và Vy có nhau. Thấm thoát ấy đã hết một tuần. Rồi ngày chia tay - cái ngày mà tôi lo sợ nhất cũng đã đến. Trong buổi tiệc chia tay Vy hôm ấy, Vy đã lấy ra hai con cào cào làm bằng lá tre rồi tặng cho tôi một con. Tôi thoáng nhìn và chợt nhận ra đấy chính là con cào cào mà Vy đã thắt vào cái hôm tôi cùng Vy về quê nội chơi. Tôi cầm trên tay con cào cào mà rưng rưng cả nước mắt. Tôi đã khóc, khóc rất nhiều, nhiều lắm. Và dường như tôi đã phải cố nén đi những giọt nước mắt nghẹn ngào ấy. Thời gian trôi qua mau và giờ đây chỉ còn lại trong tôi là những kỷ niệm, những ước mơ trẻ con đầy tiếng cười. Tôi và Vy mỗi đứa một nơi và không thể gặp lại nhau được nữa.
Thấm thoát sau đó hai năm,khi nghe một cuộc điện thoại của mẹ Vy gọi cho tôi. Và kinh hoàng thay, đã có một chuyện xảy ra khiến tôi như chết lặng đi đó là Vy đã ra đi xa tôi mãi mãi sau một vụ tai nạn. vy ra đi một cách vội vàng và bỏ lại tôi giờ đây với một cuộc sống đầy trống vắng. Tôi bàng hoàng và hoang mang với những gì đang xảy xa mà tôi cố nghĩ không phải là sự thật. Giá như thời gian có thể quay trở lại để tôi và Vy được trởi lại với tình bạn ấy thì vui sướng biết bao. Đến bấy giờ tôi mới hiểu được cái cảm giác gọi là mất đi một người bạn thân, một điểm tựa tinh thần mà tôi yêu quý nhất và vĩnh viễn không thể nào gặp lại được. cảm giác ấy đã dần dần lấy đi hình ảnh của một cô bé hay cười như tôi đi. Nhưng sau đó vài hôm, khi tôi ôm con cào cào nhỏ bé của Vy tặng vào lòng thì tôi mới chợt hiểu ra và nghĩ đến ước mơ của hai đứa. đã khiến tôi có thêm ngị lực sống. Tuy Vy và tôi mỗi người một phương thế giới khác nhau nhưng đối với tôi, Vy vẫn mãi là một người bạn tốt, là một ngọn lửa thiêng liêng sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.
Tôi yêu quý Vy như một người thân trong gia đình. Dù cho thời gian qua mau và mang tôi lớn dần thì tình cảm mà tôi dành cho Vy vẫn không bao giờ phai nhạt được. tôi yêu quý Vy, hôm nay, ngày mai, và mãi mãi vẫn không thay đổi. Nhưng dù Vy-người bạn mà tôi yêu thương nhất, đã đi xa mãi với thời gian nhưng hình ảnh và những kỷ niệm của Vy vẫn sống mãi trong lòng tôi.