Từ thuở còn trong nôi, em đã được bà kể cho nghe nhiều câu chuyện lắm. Nhưng câu chuyện mà em nhớ nhất là truyện Thánh Gióng.
Truyện kể rằng: Đời Hùng Vương thứ sáu, ở một làng kia có hai vợ chồng ông lão, chăm chỉ làm ăn lại có tiếng là phúc đức. Nhưng đến lúc sắp già mà vẫn chứa có nấy một mụn con. Một ngày kia bà vợ ra đồng trông thấy một bước chân to, bèn đặt chân mình vào ướm thử. Về nhà bà mang thai. Nhưng không ngờ, khác với người thường, đến mười hai tháng sau bà mới sinh ra một cậu bé mặt mũi khôi ngô. Cậu bé ra đời là niềm mơ ước cả đời của hai vợ chồng nên ông bà mừng lắm. Nhưng chẳng biết làm sao, dù đã ba tuổi nhưng cậu bé Gióng (tên cậu do ông bà đặt) vẫn chẳng biết nói, biết cười, cứ đặt đâu nằm đó. Ông bà buồn lắm.
Cũng năm ấy, giặc Ân sang xâm lược bờ cõi nước ta. Chúng gây bao nhiêu tội ác khiến dân chúng vô cùng khổ sở. Thế giặc mạnh, nhà vua bèn sai người đi khắp nước cầu hiền tài. Đi đến đâu sứ giả cũng rao:
- Ai có tài, có sức xin hãy ra giúp vua cứu nước.
Nghe tiếng rao, cậu Gióng đang nằm trên giường bèn cất tiếng:
- Mẹ ơi! Mẹ ra mời sứ giả vào đây cho con.
(Ngày xưa khi để cho em nghe đến chỗ này, bao giờ bà cũng thêm vào: Tiếng nói đầu tiên của cậu Gióng là tiếng nói yêu nước đấy. Phải nhớ lấy cháu ạ!)
- Nghe tiếng con, vợ chồng lão nông dân thấy lạ đành mời sứ giả vào nhà. Cậu Gióng liền yêu cầu sứ giả về chuẩn bị ngay: roi sắt, ngựa sắt, áo giáp sắt để cậu đi phá giặc.
Càng lạ hơn, từ lúc cậu Gióng gặp sứ giả, cậu cứ lớn nhanh như thổi. Cơm ăn mấy cậu cũng không no, áo vừa mặc xong đã sứt chỉ. Vợ chồng ông bà nọ đem hết gạo ra nuôi mà không đủ bèn nhờ hàng xóm cùng nuôi cậu Gióng. Trong làng ai cũng mong cậu đi giết giặc cứu nước nên chẳng nề hà gì.
Giặc đã đến sát chân núi Trâu. Người người hoảng sợ. Cũng may đúng lúc đó, sứ giả mang những thứ cậu Gióng đã đề nghị đến nơi. Cậu bèn vươn vai đứng dậy như một tráng sỹ, khoác vào áo giáp, cầm roi rồi nhảy lên ngựa phi thẳng tới trận tiền. Bằng sức mạnh như cả ngàn người cộng lại, chẳng mấy chốc cậu đã khiến lũ giặc kinh hồn bạt vía. Đang đánh nhau ác liệt thì roi sắt gãy, cậu bèn nhổ ngay từng bụi tre ở bên đường quật vào lũ giặc. Quân giặc bỏ chạy toán loạn nhưng rồi cũng bị tiêu diệt không sót một tên.
Dẹp giặc xong, cậu Gióng không quay về kinh để nhận công ban thưởng mà thúc ngựa đến núi Sóc, bỏ lại áo giáp sắt, một người một ngựa bay thẳng về trời. Nhiều đời sau người ta còn kể, khi ngựa thét lửa, lửa đã thiêu trụi một làng nay làng ấy gọi là làng Gióng. Những vết chân ngựa ngày xưa nay đã thành những ao hồ to nhỏ nối tiếp nhau.
Câu chuyện về người anh hùng Thánh Gióng đã không chỉ còn là niềm yêu thích của riêng em, mà nó đã là niềm say mê của bao thế thệ học trò.
THAM KHẢO NHA CHÚC BẠN HỌC TỐT
Đó là vào thời Vua Hùng thứ sáu. Đất nước thật thanh bình, mọi người đều hưởng ấm no hạnh phúc. Thế nhưng vợ chồng già chúng tôi chứ cui cút trong gian nhà tranh vắng tiếng trẻ con. Một hôm, tôi đi ra đồng thấy một dấu chân khác lạ. Phần thì tò mò, phần thì vừa thấy thần báo mộng trong đêm, tôi đặt chân ướm thử. Không ngờ về nhà thụ thai.
Chờ hết chín tháng mười ngày vẫn chưa sanh, ông nhà tôi lo quá. Nhưng đến tháng mười hai thì vợ chồng tôi đã có con. Chao ôi, một đứa bé mặt mũi khôi nhô như một tiên đồng. Chúng tôi mừng lắm. Nhưng chăm chút hoài mà thằng bé vẫn cứ như lúc lọt lòng. Đã ba năm tuổi mà nó không biết đi, không biết nói, biết cười.
Rồi một hôm loa sứ giả truyền tin giặc Ân đã đến xâm phạm bờ cõi, vua Hùng đang kén chọn người tài giỏi ra công giết giặc. Thằng bé nhà tôi bỗng níu tay áo, kho tôi đang đưa nôi cho nó và nó cất tiếng: "Mẹ ơi, mẹ ra mời sứ giả vô đây cho con". Hai vợ chồng tôi bàng hoàng nhìn nhau, tôi vội chạy ra mời sứ giả vào nhà. Thằng bé mắt long lanh và nói sang sảng như phán truyền: "Ông về tâu với vua sắm cho ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt, áo giáp sắt, ta sẽ phá tan giặc!". Sứ giả sửng sốt rồi kính cẩn chào chúng tôi ra về. Tôi và chồng tôi chạy lại ôm con mà mừng khôn xiết. Từ đó thằng bé lớn nhanh như thổi, cơm ăn mấy cũng không no, áo vừa mặc xong đã đứt chỉ. Bà con lối xóm biết chuyện họ rất phấn khởi ngày đêm tấp nập nấu cơm, đội cà, may vá cho thằng bé rất chu đáo. Ai cũng hi vọng Gióng sớm ra giết giặc trừ họa cho mọi người.
Giặc đã đến chân núi Châu Sơn. Mọi người hoảng hốt nhìn Gióng như cầu cứu. Cũng may nhà vua đã cho đưa đến con ngựa sắt, áo giáp sắt và roi sắt. Thằng bé bỗng đứng dậy vươn vai một cái, nó to lớn và mạnh mẽ khác thường. Nó mặc giáp sắt, cầm roi sắt và leo lên ngựa sắt. Nó vỗ vào mông ngựa, ngựa hét vang phun một luồng bão lửa về phía trước. Trông thằng Gióng giờ đây oai phong lẫm liệt như tướng nhà Trời. Nó khẽ gật đầu chào mọi người rồi phi như bay ra nơi có giặc.
Nghe mấy người đi theo Gióng, cùng Gióng giết giặc kể lại thì nó đã cầm roi sắt tả xung hữu đột vào giặc chết như rạ. Đang xông xáo như vậy thì roi sắt va vào núi và bị gãy. Gióng nhà tôi mới nhổ bụi tre bên đường quật một đám tan quân còn lại. Nó truy đuổi giặc đến núi Minh Sóc và tại đây có cởi áo giáp sắt để ngay ngắn trên tảng đá rồi cùng ngựa sắt bay về Trời.
Mọi người đã lập đền thơ ngay trong làng. Và vua Hùng cũng phong cho tôi là Phù Động Thiên Vương.
Nghe nói ở Gia Bình có những bụi tre đằng ngà màu vàng óng. Chính ngựa Gióng đã phun lửa mà nó cháy sém như vậy đấy.
Và bà con có biết không? Những ao hồ chi chít ở địa phương ta là dấu chân của con ngựa sắt ghê gớm mà Gióng cưỡi đấy. Tôi cũng muốn lưu ý mọi người cái làng Cháy hiện nay sở dĩ có tên gọi như vậy là do ngựa Gióng phun lựa và đốt trụi cả một làng. Cũng may là bà con đã chạy giặc hết rồi không thì thật là thảm họa.
Vợ chồng ta rất tự hào vì đã có một đứa con dũng cảm giết giặc bảo vệ cuộc sống ấm no cho mọi người. Chúng tôi thật tự hào bởi mỗi lúc ra đường mọi người đều kính nể và nói: "Hai người ấy là cha mẹ của Phù Đổng Thiên Vương đó". Đó bà con hãy chờ coi, thằng Gióng nhà tôi trước lúc bay về trời có nhắn rằng khi nào cha mẹ già yếu nó sẽ trở lại chăm sóc chúng tôi. Chúng tôi đang chờ và cái ngày ấy rồi sẽ đến thôi phải không bà con?
Chuyện kể rằng: vào đời Hùng Vương thứ 6, ở làng Gióng có hai vợ chồng ông lão chăm làm ăn và có tiếng là phúc đức. Hai ông bà ao ước có một đứa con. Một hôm bà ra đồng trông thấy một vết chân to quá, liền đặt bàn chân mình lên ướm thử để xem thua kém bao nhiêu.
Không ngờ về nhà bà thụ thai và mười hai tháng sau sinh một thằng bé mặt mũi rất khôi ngô. Hai vợ chồng mừng lắm. Nhưng lạ thay! Ðứa trẻ cho đến khi lên ba vẫn không biết nói, biết cười, cũng chẳng biết đi, cứ đặt đâu thì nằm đấy.
Bấy giờ có giặc Ân đến xâm phạm bờ cõi nước ta. Thế giặc mạnh, nhà vua lo sợ. Bèn truyền cho sứ giả đi khắp nơi tìm người tài giỏi cứu nước. Ðứa bé nghe tin, bỗng dưng cất tiếng nói: "Mẹ ra mời sứ giả vào đây". Sứ giả vào, đứa bé bảo: "Ông về tâu vua sắm cho ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một tấm áo giáp sắt, ta sẽ phá tan lũ giặc này".
Sứ giả vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ, vội vàng về tâu vua. Nhà vua truyền cho thợ ngày đêm làm gấp những vật chú bé dặn.
Càng lạ hơn nữa, sau hôm gặp sứ giả, chú bé lớn nhanh như thổi. Cơm ăn mấy cũng không no, áo vừa mặc xong đã căng đứt chỉ. Hai vợ chồng làm ra bao nhiêu cũng không đủ nuôi con, thành thử phải chạy nhờ bà con, hàng xóm. Bà con đều vui lòng gom góp gạo thóc nuôi chú bé, vì ai cũng mong chú giết giặc, cứu nước.
Giặc đã đến chân núi Trâu. Thế nước rất nguy, người người hoảng hốt. Vừa lúc đó, sứ giả đem ngựa sắt, roi sắt, áo giáp sắt đến. Chú bé vùng dậy, vươn vai một cái bỗng biến thành một tráng sĩ mình cao hơn trượng, oai phong lẫm liệt. Tráng sĩ bước lên vỗ vào mông ngựa. Ngựa hí dài mấy tiếng vang dội. Tráng sĩ mặc áo giáp, cầm roi nhảy lên mình ngựa. Ngựa phun lửa, tráng sĩ thúc ngựa phi thẳng đến nơi có giặc, đón đầu chúng đánh giết hết lớp này đến lớp khác, giặc chết như rạ. Bỗng roi sắt gẫy. Tráng sĩ bèn nhổ những cụm tre cạnh đường quật vào giặc. Giặc tan vỡ. Ðám tàn quân giẫm đạp nhau chạy trốn, tráng sĩ đuổi đến chân núi Sóc (Sóc Sơn). Ðến đấy, một người một ngựa, tráng sĩ lên đỉnh núi cởi giáp sắt bỏ lại, rồi cả người lẫn ngựa từ từ bay lên trời.
Vua nhớ công ơn, không biết lấy gì đền đáp, phong là Phù Ðổng Thiên Vương và lập đền thờ ngay ở quê nhà.
Hiện nay vẫn còn đền thờ ở làng Phù Ðổng, tục gọi là làng Gióng. Mỗi năm đến tháng tư làng mở hội to lắm. Người ta kể rằng những bụi tre đằng ngà ở huyện Gia Bình vì ngựa phun lửa bị cháy mới ngả mầu vàng óng như thế, còn những vết chân ngựa nay thành những hồ ao liên tiếp. Người ta còn nói khi ngựa thét lửa, lửa đã thiêu cháy một làng, cho nên làng đó về sau gọi là làng Cháy .
Từ thuở còn trong nôi, em đã được bà kể cho nghe nhiều câu chuyện lắm. Nhưng câu chuyện mà em nhớ nhất là truyện Thánh Gióng.
Truyện kể rằng: Đời Hùng Vương thứ sáu, ở một làng kia có hai vợ chồng ông lão, chăm chỉ làm ăn lại có tiếng là phúc đức. Nhưng đến lúc sắp già mà vẫn chứa có nấy một mụn con. Một ngày kia bà vợ ra đồng trông thấy một bước chân to, bèn đặt chân mình vào ướm thử. Về nhà bà mang thai. Nhưng không ngờ, khác với người thường, đến mười hai tháng sau bà mới sinh ra một cậu bé mặt mũi khôi ngô. Cậu bé ra đời là niềm mơ ước cả đời của hai vợ chồng nên ông bà mừng lắm. Nhưng chẳng biết làm sao, dù đã ba tuổi nhưng cậu bé Gióng (tên cậu do ông bà đặt) vẫn chẳng biết nói, biết cười, cứ đặt đâu nằm đó. Ông bà buồn lắm.
Cũng năm ấy, giặc Ân sang xâm lược bờ cõi nước ta. Chúng gây bao nhiêu tội ác khiến dân chúng vô cùng khổ sở. Thế giặc mạnh, nhà vua bèn sai người đi khắp nước cầu hiền tài. Đi đến đâu sứ giả cũng rao:
- Ai có tài, có sức xin hãy ra giúp vua cứu nước.
Nghe tiếng rao, cậu Gióng đang nằm trên giường bèn cất tiếng:
- Mẹ ơi! Mẹ ra mời sứ giả vào đây cho con.
(Ngày xưa khi để cho em nghe đến chỗ này, bao giờ bà cũng thêm vào: Tiếng nói đầu tiên của cậu Gióng là tiếng nói yêu nước đấy. Phải nhớ lấy cháu ạ!)
- Nghe tiếng con, vợ chồng lão nông dân thấy lạ đành mời sứ giả vào nhà. Cậu Gióng liền yêu cầu sứ giả về chuẩn bị ngay: roi sắt, ngựa sắt, áo giáp sắt để cậu đi phá giặc.
Càng lạ hơn, từ lúc cậu Gióng gặp sứ giả, cậu cứ lớn nhanh như thổi. Cơm ăn mấy cậu cũng không no, áo vừa mặc xong đã sứt chỉ. Vợ chồng ông bà nọ đem hết gạo ra nuôi mà không đủ bèn nhờ hàng xóm cùng nuôi cậu Gióng. Trong làng ai cũng mong cậu đi giết giặc cứu nước nên chẳng nề hà gì.
Giặc đã đến sát chân núi Trâu. Người người hoảng sợ. Cũng may đúng lúc đó, sứ giả mang những thứ cậu Gióng đã đề nghị đến nơi. Cậu bèn vươn vai đứng dậy như một tráng sỹ, khoác vào áo giáp, cầm roi rồi nhảy lên ngựa phi thẳng tới trận tiền. Bằng sức mạnh như cả ngàn người cộng lại, chẳng mấy chốc cậu đã khiến lũ giặc kinh hồn bạt vía. Đang đánh nhau ác liệt thì roi sắt gãy, cậu bèn nhổ ngay từng bụi tre ở bên đường quật vào lũ giặc. Quân giặc bỏ chạy toán loạn nhưng rồi cũng bị tiêu diệt không sót một tên.
Dẹp giặc xong, cậu Gióng không quay về kinh để nhận công ban thưởng mà thúc ngựa đến núi Sóc, bỏ lại áo giáp sắt, một người một ngựa bay thẳng về trời. Nhiều đời sau người ta còn kể, khi ngựa thét lửa, lửa đã thiêu trụi một làng nay làng ấy gọi là làng Gióng. Những vết chân ngựa ngày xưa nay đã thành những ao hồ to nhỏ nối tiếp nhau.
Câu chuyện về người anh hùng Thánh Gióng đã không chỉ còn là niềm yêu thích của riêng em, mà nó đã là niềm say mê của bao thế thệ học trò.
Vào đời vua hùng thứ 6, giặc Ân đã tràn lan sang xâm chiếm bờ cõi nước ta. Phe giặc ỷ người đông sức mạnh hung hăng trên chiến trường, nghe danh chúng người dân đã khiếp sợ. Đi đến đâu chúng hung tàn cướp bóc, giết người, cướp của không chớp mắt. Bấy giờ thế lực của quân ta đang yếu. Nhà vua rất lo lắng cho vận mệnh nước nhà, vì vậy chỉ còn cách là nhờ sứ giả ra thông báo tìm ra người tài cứu.
Bấy giờ ở làng Phù Đổng, có một cặp vợ chồng họ tuổi đã khác cao sống rất hiền lành nhưng tạo hóa vẫn chưa ban cho họ một đứa con nào. Một hôm người vợ ra đồng thăm ruộng, bà phát hiện có bàn chân rất to in trên hằn trên mặt ruộng, vì tính tò mò nên bà liền dùng chân mình ướm thử. Chuyện lạ là khi về nhà bà ngạc nhiên khi phát hiện mình mang thai. Nhưng cái thai đã qua 9 tháng 10 ngày bà vẫn chưa có dấu hiệu sinh nở. Người chồng chẳng mai lâm bệnh và vì gia đình quá nghèo không thuốc chạy chữa nên đã không qua khỏi. Còn bà thì rất tiếc thương cho chồng nhưng vì đứa con nên bà cố gắng tiếp tục sống.
Cho đến tháng thứ 12 bà mới sinh con. Bà sinh ra một chú bé rất khôi ngô tuấn tú, mặt mày sáng sủa, bà đặt tên là Gióng. Gióng đến 3 tuổi vẫn chưa biết cười biết nói chỉ biết đòi ăn, bà càng buồn rầu hơn. Một hôm bà đang ngồi dệt vải, có tiếng sứ giả thông báo: “ Loa..loa..loa.. giặc Ân sang cướp nước.. đất nước đang cần người tài…” Càng ngạc nhiên hơn nữa là bà nghe tiếng Gióng lên tiếng:
“Mẹ.. mẹ ra kêu Sứ Giả vào hộ con”
Bà bàng hoàng ngac nhiên không tin vào tai mình 3 năm không nói cười nhưng tiếng đầu tiên con mình lên tiếng là câu nói như vậy. Nhưng vì sự hối giục của con nên bà chạy theo sứ giả mời ông vào nhà. Sứ giả rất vui mừng vì cuối cùng đã có người giúp đỡ và ông tiếp chân theo người phụ nữ trước mắt vào nhà nhưng khi vào thì chẳng thấy một tráng sĩ cường tráng nào mà chỉ thấy một chú bé nhỏ xíu, ông liền quát người mẹ: “Nhà ngươi đang đùa với ta đấy ư “. Đang tức giận thì ông bất ngờ nghe câu nói xuất phát từ cậu bé và ông vô cùng ngạc nhiên:– “Sứ giả nguôi giận, nhờ ông về tâu với tức vua rèn cho ta một con ngựa sắt, một thanh gươm sắt, một chiếc áo giáp sắt và một chiếc nón sắt, ta sẽ đánh đuổi quân giặc”.
– Ngươi là trẻ lên ba nhỏ xíu vậy mà đòi đấy giặc kiểu gì?- Sứ giả không tin vào câu nói mà mình vừa nghe được nhưng cũng cố gắng bình tĩnh hỏi lại cậu bé. Nhưng cậu bé chỉ cười trừ và không nói thêm tiếng nào.
Về tới cung điện sứ giả tâu với đứa vua và đức vua cũng khá ngờ ngợ nhưng ông tin rằng cậu bé là do ông trời phái xuống giúp ông cứu dân cứu nước. Do đó ông cho sai người rèn ngựa, gươm, áo giáp sắt theo yêu cầu cậu bé.
Từ lúc gặp sứ giả người mẹ càng bàng hoàng hơn khi cậu ăn càng ngày càng nhiều, ăn liên tục mà không thấy no.do nhà bà nghèo nên không đủ gạo nuôi cậu bé. Bà liền kể với làng xóm và mọi người đã tin rằng cậu chính là cứu tinh của đất nước nên đã vận động tất cả người dân góp gạo nuôi cậu bé.Gióng càng ăn càng lớn nhanh như thổi, bao nhiêu cơm cũng không no, bấy nhiêu quần áo cũng không đủ mặc.Nhưng nhờ dân làng đã gps gạo, thịt, vải vóc nên gióng được ăn no và có vải mặc.
Khi đúc xong áo, roi, ngựa, Sứ Giả đem đến cho Gióng. Gióng vươn vai lớn cao to gấp bội lần. Chú đội mũ, cầm gương phóng lên ngựa sắt xông ra chiến trường như như bão táp. Đi đến đâu Gióng chém giặc nhanh như tia chớp. Khi gươm bị gãy, Gióng nhổ các bụi tre bên đường làm vũ khí giết địch.
Chẳng mấy chốc Gióng đã đánh tan lũ giặc cướp nước. Sau đó Gióng cùng ngựa bay thẳng lên núi Sóc, trút bỏ quần áo lại rồi bay thẳng lên trời. Di tích của trận chiến còn lại là những ao hồ rộng lớn đó là do dấu chân của ngựa sắt và khu rừng bị giặc đốt cháy còn có tên là rừng Cháy. Để tỏ lòng biết ơn của vị Thánh đã hóa thân độ thế, dân trong làng đã lập miếu thờ gọi là Thánh Gióng.
Vào đời vua hùng thứ 6, giặc Ân đã tràn lan sang xâm chiếm bờ cõi nước ta. Phe giặc ỷ người đông sức mạnh hung hăng trên chiến trường, nghe danh chúng người dân đã khiếp sợ. Đi đến đâu chúng hung tàn cướp bóc, giết người, cướp của không chớp mắt. Bấy giờ thế lực của quân ta đang yếu. Nhà vua rất lo lắng cho vận mệnh nước nhà, vì vậy chỉ còn cách là nhờ sứ giả ra thông báo tìm ra người tài cứu.
Kể lại câu chuyện thánh gióng bằng lời văn của em
Bấy giờ ở làng Phù Đổng, có một cặp vợ chồng họ tuổi đã khác cao sống rất hiền lành nhưng tạo hóa vẫn chưa ban cho họ một đứa con nào. Một hôm người vợ ra đồng thăm ruộng, bà phát hiện có bàn chân rất to in trên hằn trên mặt ruộng, vì tính tò mò nên bà liền dùng chân mình ướm thử. Chuyện lạ là khi về nhà bà ngạc nhiên khi phát hiện mình mang thai. Nhưng cái thai đã qua 9 tháng 10 ngày bà vẫn chưa có dấu hiệu sinh nở. Người chồng chẳng mai lâm bệnh và vì gia đình quá nghèo không thuốc chạy chữa nên đã không qua khỏi. Còn bà thì rất tiếc thương cho chồng nhưng vì đứa con nên bà cố gắng tiếp tục sống.
Cho đến tháng thứ 12 bà mới sinh con. Bà sinh ra một chú bé rất khôi ngô tuấn tú, mặt mày sáng sủa, bà đặt tên là Gióng. Gióng đến 3 tuổi vẫn chưa biết cười biết nói chỉ biết đòi ăn, bà càng buồn rầu hơn. Một hôm bà đang ngồi dệt vải, có tiếng sứ giả thông báo: “ Loa..loa..loa.. giặc Ân sang cướp nước.. đất nước đang cần người tài…” Càng ngạc nhiên hơn nữa là bà nghe tiếng Gióng lên tiếng:
“Mẹ.. mẹ ra kêu Sứ Giả vào hộ con”
Bà bàng hoàng ngac nhiên không tin vào tai mình 3 năm không nói cười nhưng tiếng đầu tiên con mình lên tiếng là câu nói như vậy. Nhưng vì sự hối giục của con nên bà chạy theo sứ giả mời ông vào nhà. Sứ giả rất vui mừng vì cuối cùng đã có người giúp đỡ và ông tiếp chân theo người phụ nữ trước mắt vào nhà nhưng khi vào thì chẳng thấy một tráng sĩ cường tráng nào mà chỉ thấy một chú bé nhỏ xíu, ông liền quát người mẹ: “Nhà ngươi đang đùa với ta đấy ư “. Đang tức giận thì ông bất ngờ nghe câu nói xuất phát từ cậu bé và ông vô cùng ngạc nhiên:
– “Sứ giả nguôi giận, nhờ ông về tâu với tức vua rèn cho ta một con ngựa sắt, một thanh gươm sắt, một chiếc áo giáp sắt và một chiếc nón sắt, ta sẽ đánh đuổi quân giặc”.
– Ngươi là trẻ lên ba nhỏ xíu vậy mà đòi đấy giặc kiểu gì?- Sứ giả không tin vào câu nói mà mình vừa nghe được nhưng cũng cố gắng bình tĩnh hỏi lại cậu bé. Nhưng cậu bé chỉ cười trừ và không nói thêm tiếng nào.
Về tới cung điện sứ giả tâu với đứa vua và đức vua cũng khá ngờ ngợ nhưng ông tin rằng cậu bé là do ông trời phái xuống giúp ông cứu dân cứu nước. Do đó ông cho sai người rèn ngựa, gươm, áo giáp sắt theo yêu cầu cậu bé.
Từ lúc gặp sứ giả người mẹ càng bàng hoàng hơn khi cậu ăn càng ngày càng nhiều, ăn liên tục mà không thấy no.do nhà bà nghèo nên không đủ gạo nuôi cậu bé. Bà liền kể với làng xóm và mọi người đã tin rằng cậu chính là cứu tinh của đất nước nên đã vận động tất cả người dân góp gạo nuôi cậu bé.Gióng càng ăn càng lớn nhanh như thổi, bao nhiêu cơm cũng không no, bấy nhiêu quần áo cũng không đủ mặc.Nhưng nhờ dân làng đã gps gạo, thịt, vải vóc nên gióng được ăn no và có vải mặc.
Khi đúc xong áo, roi, ngựa, Sứ Giả đem đến cho Gióng. Gióng vươn vai lớn cao to gấp bội lần. Chú đội mũ, cầm gương phóng lên ngựa sắt xông ra chiến trường như như bão táp. Đi đến đâu Gióng chém giặc nhanh như tia chớp. Khi gươm bị gãy, Gióng nhổ các bụi tre bên đường làm vũ khí giết địch.
Chẳng mấy chốc Gióng đã đánh tan lũ giặc cướp nước. Sau đó Gióng cùng ngựa bay thẳng lên núi Sóc, trút bỏ quần áo lại rồi bay thẳng lên trời. Di tích của trận chiến còn lại là những ao hồ rộng lớn đó là do dấu chân của ngựa sắt và khu rừng bị giặc đốt cháy còn có tên là rừng Cháy. Để tỏ lòng biết ơn của vị Thánh đã hóa thân độ thế, dân trong làng đã lập miếu thờ gọi là Thánh Gióng.
Vào đời vua hùng thứ 6, giặc Ân đã tràn lan sang xâm chiếm bờ cõi nước ta. Phe giặc ỷ người đông sức mạnh hung hăng trên chiến trường, nghe danh chúng người dân đã khiếp sợ. Đi đến đâu chúng hung tàn cướp bóc, giết người, cướp của không chớp mắt. Bấy giờ thế lực của quân ta đang yếu. Nhà vua rất lo lắng cho vận mệnh nước nhà, vì vậy chỉ còn cách là nhờ sứ giả ra thông báo tìm ra người tài cứu.
Bấy giờ ở làng Phù Đổng, có một cặp vợ chồng họ tuổi đã khác cao sống rất hiền lành nhưng tạo hóa vẫn chưa ban cho họ một đứa con nào. Một hôm người vợ ra đồng thăm ruộng, bà phát hiện có bàn chân rất to in trên hằn trên mặt ruộng, vì tính tò mò nên bà liền dùng chân mình ướm thử. Chuyện lạ là khi về nhà bà ngạc nhiên khi phát hiện mình mang thai. Nhưng cái thai đã qua 9 tháng 10 ngày bà vẫn chưa có dấu hiệu sinh nở. Người chồng chẳng mai lâm bệnh và vì gia đình quá nghèo không thuốc chạy chữa nên đã không qua khỏi. Còn bà thì rất tiếc thương cho chồng nhưng vì đứa con nên bà cố gắng tiếp tục sống.
Cho đến tháng thứ 12 bà mới sinh con. Bà sinh ra một chú bé rất khôi ngô tuấn tú, mặt mày sáng sủa, bà đặt tên là Gióng. Gióng đến 3 tuổi vẫn chưa biết cười biết nói chỉ biết đòi ăn, bà càng buồn rầu hơn. Một hôm bà đang ngồi dệt vải, có tiếng sứ giả thông báo: “ Loa..loa..loa.. giặc Ân sang cướp nước.. đất nước đang cần người tài…” Càng ngạc nhiên hơn nữa là bà nghe tiếng Gióng lên tiếng:
“Mẹ.. mẹ ra kêu Sứ Giả vào hộ con”
Bà bàng hoàng ngac nhiên không tin vào tai mình 3 năm không nói cười nhưng tiếng đầu tiên con mình lên tiếng là câu nói như vậy. Nhưng vì sự hối giục của con nên bà chạy theo sứ giả mời ông vào nhà. Sứ giả rất vui mừng vì cuối cùng đã có người giúp đỡ và ông tiếp chân theo người phụ nữ trước mắt vào nhà nhưng khi vào thì chẳng thấy một tráng sĩ cường tráng nào mà chỉ thấy một chú bé nhỏ xíu, ông liền quát người mẹ: “Nhà ngươi đang đùa với ta đấy ư “. Đang tức giận thì ông bất ngờ nghe câu nói xuất phát từ cậu bé và ông vô cùng ngạc nhiên:
– “Sứ giả nguôi giận, nhờ ông về tâu với tức vua rèn cho ta một con ngựa sắt, một thanh gươm sắt, một chiếc áo giáp sắt và một chiếc nón sắt, ta sẽ đánh đuổi quân giặc”.
– Ngươi là trẻ lên ba nhỏ xíu vậy mà đòi đấy giặc kiểu gì?- Sứ giả không tin vào câu nói mà mình vừa nghe được nhưng cũng cố gắng bình tĩnh hỏi lại cậu bé. Nhưng cậu bé chỉ cười trừ và không nói thêm tiếng nào.
Về tới cung điện sứ giả tâu với đứa vua và đức vua cũng khá ngờ ngợ nhưng ông tin rằng cậu bé là do ông trời phái xuống giúp ông cứu dân cứu nước. Do đó ông cho sai người rèn ngựa, gươm, áo giáp sắt theo yêu cầu cậu bé.
Từ lúc gặp sứ giả người mẹ càng bàng hoàng hơn khi cậu ăn càng ngày càng nhiều, ăn liên tục mà không thấy no.do nhà bà nghèo nên không đủ gạo nuôi cậu bé. Bà liền kể với làng xóm và mọi người đã tin rằng cậu chính là cứu tinh của đất nước nên đã vận động tất cả người dân góp gạo nuôi cậu bé.Gióng càng ăn càng lớn nhanh như thổi, bao nhiêu cơm cũng không no, bấy nhiêu quần áo cũng không đủ mặc.Nhưng nhờ dân làng đã gps gạo, thịt, vải vóc nên gióng được ăn no và có vải mặc.
Khi đúc xong áo, roi, ngựa, Sứ Giả đem đến cho Gióng. Gióng vươn vai lớn cao to gấp bội lần. Chú đội mũ, cầm gương phóng lên ngựa sắt xông ra chiến trường như như bão táp. Đi đến đâu Gióng chém giặc nhanh như tia chớp. Khi gươm bị gãy, Gióng nhổ các bụi tre bên đường làm vũ khí giết địch.
Chẳng mấy chốc Gióng đã đánh tan lũ giặc cướp nước. Sau đó Gióng cùng ngựa bay thẳng lên núi Sóc, trút bỏ quần áo lại rồi bay thẳng lên trời. Di tích của trận chiến còn lại là những ao hồ rộng lớn đó là do dấu chân của ngựa sắt và khu rừng bị giặc đốt cháy còn có tên là rừng Cháy. Để tỏ lòng biết ơn của vị Thánh đã hóa thân độ thế, dân trong làng đã lập miếu thờ gọi là Thánh Gióng.
Ôi sức trẻ !Xưa trai Phù Đổng
Vươn vai, lớn bổng dậy nghìn cân
Cưỡi lưng ngựa sắt bay phun lửa
Nhổ bụi tre làng, đuổi giặc Ân! "
Những câu thơ trên của nhà văn Tố Hữu gợi nhắc cho ta về hình ảnh người anh hùng đánh giặc cứu nước mang tên Gióng. Sau đấy, em xin kể lại câu chuyện này.
Tục truyền rằng thời Hùng Vương thứ sáu, ở làng Gióng, có hai vợ chồng ông lão đã già mà chưa có con. Một hôm, bà vợ ra đồng ướm thử vào vết chân to. Về nhà bà thụ thai. Mười hai tháng sau sinh ra một đứa con trai đặt tên là Gióng. Cậu bé lên ba mà vẫn chưa biết nói cười, cũng chẳng biết đi, đặt đâu nằm đấy. Bấy giờ có giặc Ân xâm phạm bờ cõi. Theo lệnh vua, sứ giả đi rao khắp nơi tìm người cứu nước. Nghe tiếng rao Gióng cất tiếng nói xin đi đánh giặc. Sau hôm đó, Gióng lớn nhanh như thổi. Dân làng góp gạo nuôi cậu.
Giặc tràn đến chân núi Trâu, Gióng vươn vai thành tráng sĩ mặc áo giáp sắt, cưỡi ngựa sắt, cầm roi sắt đi đánh giặc. Roi sắt gẫy, Gióng nhổ tre đánh giặc. Đánh giặc xong, Gióng bay về trời.
Vua nhớ công ơn phong làm Phù Đổng Thiên Vương và lập đền thờ tại quê nhà. Hiện nay vẫn còn dấu tích đền thờ ở làng Phù Đổng, tục gọi là làng Gióng. Hàng năm, đến tháng tư là làng mở hội tưng bừng để tưởng nhớ người tráng sĩ Thánh Gióng. Và để ngắm nhìn những dấu tích mà tráng sĩ và ngựa sắt đã đánh tan giặc Ân, đó là tre đằng ngà, những ao hồ liên tiếp…
Vào thời Hùng Vương có một đôi vợ chồng tuy đã già nhưng mãi chưa có con. Vào một buổi sáng sớm khi lên nương làm rẫy, chợt thấy một dấu chân rất to in trên mặt đất, bà sửng sốt kêu lên:
- Ôi! Dấu chân của ai mà to thế này!
Thấy kì lạ, bà đưa chân mình vào ướm thử, về nhà bà liền có thai. Chẳng giống như bình thường, bà mang thai 12 tháng mới sinh ra một bé trai và đặt tên là Gióng. Gióng lên ba tuổi mà chẳng biết nói biêt cười. Hàng xóm láng giềng xung quang bắt đầu dị nghị, lời ra tiếng vào, bàn tán về đứa trẻ kì lạ. Họ cho rằng bà thụ thai kì lạ nên đứa trẻ sinh ra cũng không được bình thường. Vào năm ấy, giặc n xâm lược nước ta. Quân giặc rất đông và hung hãn, đi đến đâu, chúng cướp bóc, tàn phá đến đấy. Quân của vua Hùng nhiều lần xuất trận nhưng không thể đánh thắng số lượng áp đảo của quân địch. Trước tình hình ấy, vua Hùng rất lo lắng, cử sứ thần đi khắp các vùng miền tìm người tài. Đến làng Phù Đổng, với lòng căm thù quân giặc sục sôi, ý chí bảo vệ đất nước mãnh liệt, người dân cả làng xin vua cho được đi đánh giặc. Không khí đánh giặc cứu nước lan tỏa khắp nơi nơi, mẹ Gióng vô cùng buồn rầu ao ước rằng giá như Gióng cũng bình thường như những người khác thì đã có thể xung quân đánh giặc. Lời ru của mẹ cất lên đầy tha thiết nhưng cũng đầy giục giã: “Làm trai đứng ở trên đời/ Sao cho xứng đáng giống nòi rồng tiên”. Những đứa trẻ khác thấy Gióng vẫn ngủ thì nói: “Gióng ơi dậy đi thôi! Cả làng Phù Đổng ta xin vua cho đi đánh giặc rồi đấy!”. Những lời nói ấy như có sức mạnh làm thức tỉnh con người ngủ quên trong Gióng, Gióng bỗng cất tiếng gọi mẹ xin cho đi đánh giặc: “ Mẹ ơi! Xin mẹ cho gọi sứ giả vào đây”. Mẹ Gióng vô cùng bất ngờ, chuyện quốc gia đại sự đâu phải trò đùa của trẻ con, nhưng Gióng vẫn cương quyết: “Xin mẹ hãy tin con, con có thể ra trận đánh giặc”. Mẹ Gióng đến gặp trưởng làng và mời sứ thần đến gặp Gióng. Gióng nói với sứ giá bằng giọng rõ ràng, dứt khoát: “Xin hãy nói với nhà vua làm cho ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một cái áo giáp sắt”. Sứ giả ban đầu cũng hoài nghi, dù sao Gióng cũng chỉ là một đứa trẻ. Nhưng lúc ấy, có một con rồng không biết từ đâu bay đến rồi vút cao lên trời xanh, biết là điểm báo của trời, vội vàng về tâu lại với nhà vua. Từ hôm ấy, Gióng bỗng lớn nhanh như thổi, ăn bao nhiêu cũng không đủ, vươn vai trở thành một chàng trai khỏe mạnh, khôi ngô, tuấn tú. Những vật dụng cần thiết được mang đến, Gióng cùng trai tráng làng Phù Đổng ra trận đánh giặc. Đánh đến đâu, quân giặc khiếp sợ bỏ chạy đến đấy. Khí thế đang mạnh mẽ thì ngờ đâu kiếm gãy, Gióng nhanh trí nhổ một bụi tre bên đường, quật vào quân giặc tới tấp. Tướng giặc cùng đường phải giơ tay xin hàng, chiến thắng thuộc về nhân dân của nước Văn Lang. Lúc bấy giờ ngựa Gióng đã tiến đến chân núi Sóc Sơn. Gióng bèn cởi toàn bộ giáp rồi cả người lẫn ngựa bay thẳng lên trời.
Để tưởng nhớ công ơn của Gióng, vua Hùng cho lập đền thờ ở quê nhà và phong Gióng là Phù Đổng Thiên Vương. Hàng năm, nhân dân vẫn tổ chức lễ hội để du khách thập phương tìm về bái lễ.
Vào thời Hùng Vương có một đôi vợ chồng tuy đã già nhưng mãi chưa có con. Vào một buổi sáng sớm khi lên nương làm rẫy, chợt thấy một dấu chân rất to in trên mặt đất, bà sửng sốt kêu lên:
- Ôi! Dấu chân của ai mà to thế này!
Thấy kì lạ, bà đưa chân mình vào ướm thử, về nhà bà liền có thai. Chẳng giống như bình thường, bà mang thai 12 tháng mới sinh ra một bé trai và đặt tên là Gióng. Gióng lên ba tuổi mà chẳng biết nói biêt cười. Hàng xóm láng giềng xung quang bắt đầu dị nghị, lời ra tiếng vào, bàn tán về đứa trẻ kì lạ. Họ cho rằng bà thụ thai kì lạ nên đứa trẻ sinh ra cũng không được bình thường. Vào năm ấy, giặc n xâm lược nước ta. Quân giặc rất đông và hung hãn, đi đến đâu, chúng cướp bóc, tàn phá đến đấy. Quân của vua Hùng nhiều lần xuất trận nhưng không thể đánh thắng số lượng áp đảo của quân địch. Trước tình hình ấy, vua Hùng rất lo lắng, cử sứ thần đi khắp các vùng miền tìm người tài. Đến làng Phù Đổng, với lòng căm thù quân giặc sục sôi, ý chí bảo vệ đất nước mãnh liệt, người dân cả làng xin vua cho được đi đánh giặc. Không khí đánh giặc cứu nước lan tỏa khắp nơi nơi, mẹ Gióng vô cùng buồn rầu ao ước rằng giá như Gióng cũng bình thường như những người khác thì đã có thể xung quân đánh giặc. Lời ru của mẹ cất lên đầy tha thiết nhưng cũng đầy giục giã: “Làm trai đứng ở trên đời/ Sao cho xứng đáng giống nòi rồng tiên”. Những đứa trẻ khác thấy Gióng vẫn ngủ thì nói: “Gióng ơi dậy đi thôi! Cả làng Phù Đổng ta xin vua cho đi đánh giặc rồi đấy!”. Những lời nói ấy như có sức mạnh làm thức tỉnh con người ngủ quên trong Gióng, Gióng bỗng cất tiếng gọi mẹ xin cho đi đánh giặc: “ Mẹ ơi! Xin mẹ cho gọi sứ giả vào đây”. Mẹ Gióng vô cùng bất ngờ, chuyện quốc gia đại sự đâu phải trò đùa của trẻ con, nhưng Gióng vẫn cương quyết: “Xin mẹ hãy tin con, con có thể ra trận đánh giặc”. Mẹ Gióng đến gặp trưởng làng và mời sứ thần đến gặp Gióng. Gióng nói với sứ giá bằng giọng rõ ràng, dứt khoát: “Xin hãy nói với nhà vua làm cho ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một cái áo giáp sắt”. Sứ giả ban đầu cũng hoài nghi, dù sao Gióng cũng chỉ là một đứa trẻ. Nhưng lúc ấy, có một con rồng không biết từ đâu bay đến rồi vút cao lên trời xanh, biết là điểm báo của trời, vội vàng về tâu lại với nhà vua. Từ hôm ấy, Gióng bỗng lớn nhanh như thổi, ăn bao nhiêu cũng không đủ, vươn vai trở thành một chàng trai khỏe mạnh, khôi ngô, tuấn tú. Những vật dụng cần thiết được mang đến, Gióng cùng trai tráng làng Phù Đổng ra trận đánh giặc. Đánh đến đâu, quân giặc khiếp sợ bỏ chạy đến đấy. Khí thế đang mạnh mẽ thì ngờ đâu kiếm gãy, Gióng nhanh trí nhổ một bụi tre bên đường, quật vào quân giặc tới tấp. Tướng giặc cùng đường phải giơ tay xin hàng, chiến thắng thuộc về nhân dân của nước Văn Lang. Lúc bấy giờ ngựa Gióng đã tiến đến chân núi Sóc Sơn. Gióng bèn cởi toàn bộ giáp rồi cả người lẫn ngựa bay thẳng lên trời.
Để tưởng nhớ công ơn của Gióng, vua Hùng cho lập đền thờ ở quê nhà và phong Gióng là Phù Đổng Thiên Vương. Hàng năm, nhân dân vẫn tổ chức lễ hội để du khách thập phương tìm về bái lễ.