Buổi sáng mùa hạ thật trong lành. Tôi thức dậy cùng với chị mây đang cuốn quýt chải lại mái tóc. Ông mặt trời tươi cười hiền hậu chiếu ánh sáng xuống muôn loài. Chị bướm vàng, bướm đỏ, xanh, tím...đang đi chơi cùng muôn vàn những chị hoa anh hoa tỏa mùi hương thơm ngát một bầu trời trong sáng. Những bọn trẻ cùng nhau đi học, thấy ai cũng vui vẻ vì sắp được nghỉ hè. Những tiếng ve kêu râm ran trong vòm lá như một bài hợp sướng . Tôi cũng rất vui vì đón đc 1 ngày mới thật trong lành và sản khoái.
Đêm, sau mấy tháng miệt mài bên sách vở tôi tự tưởng cho mình một chuyến về quê, tìm về với vầng trăng quê hương đã làm say lòng biết bao thế hệ. Như chẳng nhận ra sự náo nức non trẻ trong tâm hồn tôi, vầng trăng cứ chậm chạp nhích từng chút, từng chút, trèo qua những ngọn núi, trèo lên cả ngọn tre cao tít tắp, để khi nàng gió vô tình lướt qua làm đung đưa ngọn tre già tôi có cảm giác như ngọn tre kia đang cố với tay níu lấy vầng trăng tròn. Tôi khẽ thích thú với phát hiện của mình rồi nhìn thật lâu vào thứ ánh sáng dìu dịu ấy, tôi đang cố tìm cây đa, chú cuội, chị hằng như ngày còn bé, cố cảm nhận cái ôm ấm áp của thiên nhiên, đất mẹ. Trên cao kia, vầng trăng vẫn cần mẫn như chiếc đèn hải đăng mang ánh sáng của mình gọi nhắc những tâm hồn xa xứ.