Bài viết số 6 - Văn lớp 6

Sweet Moon

Hãy tả mẹ em ( CHÚ Ý : đừng chép mạng nha )

Anh Triêt
16 tháng 3 2017 lúc 19:31

Tham khảo nha:

=> Có lẽ khi còn nhỏ ai cũng được nghe câu hát ru, hay những vần thơ: “ Con dù lớn vẫn là con của mẹ. Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”. Và trong bài văn này, em sẽ kể về người mẹ tuyệt vời của em – người mẹ luôn yêu thương con mình bằng cả cuộc đời.

Mẹ em năm nay đã ngoài ba mươi tuổi, nước da mẹ không còn được trắng trẻo nữa mà đã ngăm ngăm đen vì vất vả chăm sóc chúng em. Mẹ có mái tóc đen dài đến ngang lưng và luôn luôn được búi gọn gàng ở đằng sau. Hàm răng đều, trắng bóng và luôn nở nụ cười mỗi khi có điều gì làm mẹ vui. Mẹ em không cao lắm, hơi gầy, dáng đi rất nhanh nhẹn. Mẹ lúc nào cũng tất bật với công việc nào là đi chợ, việc nhà, đi làm…nhưng mẹ không bao giờ kêu vất vả hay mệt mỏi. Mặc dù bận rộn nhưng mẹ vẫn dành thời gian cho các con. Mẹ dạy em học, dạy làm những công việc nhà, mẹ chỉ bảo tận tình ngay từ những công việc nhỏ nhất, mẹ bảo phải học tính cẩn thận ngay từ những công việc nhỏ trở đi thì về sau những việc lớn hơn mới có thể làm tốt được. Em luôn nhớ lời dặn của mẹ và cố gắng làm thật tốt.

Em nhớ mãi ngày em mới vào lớp Một mẹ đưa em đến trường, trước hôm đó mẹ đã đưa em đi thăm trường, đêm ngủ mẹ động viên khích lệ để không bị bỡ ngỡ những ngày đầu đi học. Rồi khi biết em viết chữ bằng tay trái, mẹ kiên trì từng ngày luyện viết tay phải cho em. Mẹ cầm tay em nắn nót từng chữ, uốn nắn từng nét để bây giờ em có thể đi thi vở sạch chữ đẹp của trường và đạt giải, tất cả là nhờ mẹ.

Em nhớ một lần em vẫn còn nhỏ, hôm đó các lớp học được về sớm. Em đứng đợi mẹ ở cổng trường thì có một bạn gần nhà rủ em đi bộ về vì trường cách nhà cũng không xa lắm. Như thường lệ, đúng giờ tan học mẹ đến đón thì thấy các lớp đã về hết. Mẹ vội vàng hỏi bác bảo vệ có thấy đứa trẻ nào đợi ở cổng trường không nhưng bác bảo vệ bảo không có. Mẹ hốt hoảng đi tìm em, gọi điện cho bố xem bố có đi đón em không nhưng bố vẫn đang làm mà. Khỏi phải nói, mẹ lo lắng đến như thế nào. Mẹ đi tìm khắp các con đường, chỗ mà mẹ hay đưa em đi chơi nhưng đều không thấy. Chỉ đến lúc bố đi làm về thấy em ở nhà rồi gọi điện cho mẹ. Mẹ về nhà trong tình trạng mệt mỏi. Lúc này em vẫn chưa biết mình đã gây ra truyện gì nên vẫn ngồi im. Rồi mẹ đánh em, đây là lần đầu tiên mẹ đánh em, em khóc và mẹ cũng khóc.

Em còn nhỏ quá nên chưa biết gì chỉ trách mẹ sao lại đánh mình. Sau này lớn hơn một chút mới biết mẹ đánh em chỉ vì mẹ quá lo lắng cho em, đánh em vì em đã không nghe lời của mẹ. Đến tận bây giờ em vẫn không thể quên được lần bị mẹ đánh ấy. Mẹ à! Con xin lỗi nhé. Lúc đó con chưa hiểu để nói xin lỗi mẹ.

Cô giáo em nói: “ Trong tất cả các kì quan thì trái tim người mẹ là kì quan vĩ đại nhất”. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để mẹ luôn cười mẹ nhé. Mẹ à! Con yêu mẹ.

Hà Dương
16 tháng 3 2017 lúc 20:04

Văn tả mẹ

Trong gia đình, em yêu quý nhất là mẹ. Mẹ là hình ảnh cao đẹp nhất. Mẹ- một tiếng giản dị mà chứa chan bao tình cảm như lời hát: “ lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào. Lòng mẹ tha thiết như dòng suối nguồn dạt dào.”

Mẹ em tên là Thủy. Năm nay mẹ 40 tuổi. Mẹ là giáo viên- một nghề thật cao quý. Mẹ có dáng người cao nhưng hơi gầy. Mái tóc cắt ngắn, mượt óng rất hợp với gương mặt tròn, phúc hậu của mẹ. Đôi mắt đen nhìn lũ học trò đầy nghiêm khắc những cũng không thể giấu đi những tình thương bao la. Mẹ đi làm từ thứ hai đến thứ sáu. Công việc của mẹ thật vất vả, bận rộn nhưng lúc nào mẹ cũng nở nụ cười trên môi. Mỗi khi mẹ cười để lộ hàm răng trắng trông thật đẹp. Đôi bàn tay mẹ không đẹp lắm, nó đã bị trai sần như ghi lại nỗi vất vả của mẹ trong bao năm nuôi em khôn. Thật ấm áp biết bao khi đôi bàn tay ấy luôn ôm em vào lòng mỗi buổi tối khi đi ngủ. Hàng ngày, mẹ đến trường với những bộ quần áo giản dị nhưng cũng thật đẹp - một vẻ đẹp dịu dàng. Em thích nhất mỗi khi mẹ mặc bộ véc màu trắng ngà. Lúc đó, trông mẹ thật sang trọng biết bao.

Mẹ rất thông minh nhanh nhẹn nhưng cũng thật nghiêm khắc biết bao. Buổi tối, mẹ thường bận bịu với những trang giáo án, những tệp vănđể ngày mai có mang đến những bài học bổ ích, những tiết học thú vị cho học trò của mình. Tuy công việc rất bận nhưng mẹ luôn dành thời gian cho gia đình. Em thích nhất là mỗi khi mẹ trổ tài nấu nướng. Những món ăn của mẹ bao giờ cũng làm ấm lòng mọi người trong gia đình. Mẹ rất hiền và vui tính nên ai cũng yêu quý mẹ. Ở trường cũng như xóm làng, mẹ luôn chan hòa với mọi người. Ai có việc gì thì mẹ sẵn lòng giúp. Mỗi khi em buồn, mẹ như người bạn đến bên em nói những lời dỗ dành thương yêu. Mẹ cũng luôn chia sẻ cho em những nỗi buồn, niềm vui của cuộc đời mẹ. những lúc đó em muốn nói thật to: “Con rất yêu mẹ. Con hứa với mẹ sẽ học thật giỏi để xứng đáng với những niềm mong mỏi của mẹ.”

Em rất yêu quý mẹ. Mẹ là nguồn sống, nguồn động lực cho em vững bước trên con đường tương lai. Em rất tự hào về mẹ của em.

Thu Thủy
16 tháng 3 2017 lúc 21:02

Sweet Moon

"Tuổi thơ tôi không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này. Nhưng khi tôi lên chín tuổi, thời gian quá ngắn giữa mẹ và tôi thế nhưng mẹ đã bỏ tôi một mình bơ vơ trên cõi đời này mà ra đi. Chỉ chín tuổi tôi còn quá nhỏ để hiểu được sâu sắc việc mãi mãi không có mẹ bên cạnh. Như hình ảnh ngày nào của mẹ thì không bao giờ phai trong tôi, mỗi bước chân tôi đi như có bóng mẹ soi đường, chỉ tôi. Mẹ là người sống mãi mãi trong lòng tôi.

Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi. Tuy cuộc sống vất vả và phải sống chung với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ sống rất lạc quan, yêu đời. Mẹ tôi cao, làn da xám đen vì nắng gió. Khuôn mặt phúc hậu, hiền từ. Mẹ luôn dạy bảo tôi những điều tốt nhất. Mẹ động viên tôi những khi tôi buồn, tôi thất bại. Mẹ luôn lo lắng, mang những điều tốt đẹp đến cho tôi còn tôi thì chỉ biết làm mẹ buồn, mẹ khóc.

Mẹ dạy tôi rất nhiều điều “Phải sống trung thực, ngay thẳng. Phải biết ơn nhưng không được nhớ oán. Phải biết tha thứ yêu thương người khác. Nhất định chị em phải đoàn kết với nhau mà sống, đừng để mọi người chê cười con không có dạy”. Đó là tất cả những gì mẹ để lại cho tôi trước lúc ra đi. Lúc đó, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi sống vô tư có mẹ cũng như không có mẹ. Nhưng Mẹ ơi? Giờ con mới hiểu mồ cô mẹ là gì? Giờ con mới biết những lời nói đó là tài sản quý giá nhất mà mẹ đã dành cho con. Con nhớ me nhiều lắm, nhất định cn sẽ làm theo những gì mẹ dạy.

Mẹ tôi đã vượt qua khó khăn để sống và tôi cũng sẽ thế. Mẹ luôn là một vầng ánh sáng soi dẫn đường tôi. Những nụ cười của mẹ sao nó cứ hiện mãi trong đầu tôi cả lúc mẹ ra đi nữa. Giờ tôi muốn được nắm tay mẹ, muốn được ngồi vào mẹ nhưng tôi không thể! Mẹ tôi rất thương yêu tôi, mẹ đã hi sinh cuộc đời mình để tôi được sống tốt hơn. Ngày ấy, lúc mẹ đau đớn giữa đêm khuya, thấy mẹ đau tôi chẳng biết làm gì mà chỉ biết khóc. Mẹ nắm tay tôi và cười trong những giọt nước mắt “Mẹ không sao đâu con. Thế là tôi đã ngủ thiếp đi, sao tôi lại khờ dại đến ngu ngốc thế chứ? Tôi hiểu mẹ yêu tôi nhường nào và tôi cũng vậy. Tuy giờ không có mẹ bên cạnh nhưng mẹ vẫn sống trong tâm trí tôi. Tôi sẽ sống thật tốt để mẹ được vui lòng, giờ tôi chỉ có thể làm được thế thôi.

Mẹ tôi là người thế đó, tôi chỉ có thể nói là mẹ tôi rất tuyệt. Mẹ là người tôi yêu quý nhất trên đời và dù me đi xa nhưng mẹ vẫn như còn đó đứng bên cạnh tôi. Giá như, tôi được sống với mẹ dù chỉ là một ngày. tôi sẽ chăm sóc cho mẹ, việc mà tôi chưa từng làm, tôi sẽ làm mẹ vui, không làm mẹ phải khóc. Và điều tôi muốn nói với mẹ là “Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi! Con rất muốn”.

Hỡi những ai còn mẹ thì đừng làm mẹ mình phải khóc, dù chỉ là một lần!”


Các câu hỏi tương tự
The Luu
Xem chi tiết
Trần Thị Phượng
Xem chi tiết
The Luu
Xem chi tiết
phan quỳnh anh
Xem chi tiết
Đinh Thị Thanh Thảo
Xem chi tiết
hà đăng mạnh
Xem chi tiết
Hoàng Phương Anh
Xem chi tiết
Nguyễn Hà An
Xem chi tiết
Ái Nữ
Xem chi tiết