Vấn đề thật thiết thực, bổ ích và lí thú. Cả lớp đã thảo luận, tranh luận rất sôi nổi và cô giáo đã tổng kết lại thành những nguyên tắc, thái độ và cách thức giúp đỡ bạn trong học tập.
Khác với mọi khi, buổi sinh hoạt này, em ngồi im không nói. em như thu mình lại trong góc lớp, cúi đầu xuống, không dám nhìn ai và càng tránh ánh mắt của cô giáo chủ nhiệm. Có điều gì khiến em lo lắng bồn chồn, thấp thỏm không yên? Và đúng như vậy, cuối buổi sinh hoạt, cô giáo chủ nhiệm nói: - Các em về chuẩn bị cho bài học tuần sau. Còn đối với riêng em ở lại gặp cô. Em giật thót người, mặt nóng bừng rồi tái dần. Trời lạnh mà mồ hôi rịn ra ướt cả áo. À, thì ra cô đã biết mọi việc rồi. Cứ tưởng là... Thôi thì đành thú nhận trước cô để mong cô tha thứ, giúp đỡ như tấm lòng một người mẹ. Cả lớp về hết, chỉ còn em và cô giáo. Em ngước nhìn cô. Nét mặt cũ vẫn hiền từ, dịu dàng nhưng thoáng đượm buồn khi em nhìn thấy đôi lông mày cô khẽ nhíu lại trên khuôn mặt đăm chiêu, suy nghĩ, cô nhẹ nhàng: - Sao hôm nay cô không thấy em phát biểu gì cả? Thế em có đồng ý với ý kiến của các bạn về lời tổng kết của cô về thái độ và cách thức giúp đỡ bạn không? Em lí nhí: - Thưa cô, có ạ. Cô giáo lại ân cần hỏi tiếp: - Thế em đã làm gì để giúp đỡ bạn trong học tập, nhất là môn Toán, khi em là "cây Toán" của lớp, được các bạn tín nhiệm và thầy dạy Toán ngợi khen? Em đỏ bừng mặt, lúng túng:
- Thưa cô, em chưa giúp đỡ được gì cho các bạn cả... Cô nhìn em, không nói, cũng không hỏi nửa, chỉ khẽ thở dài. Miệng cô mím lại nhưng mắt cô thì hình như ươn ướt. Em thấy khuôn mặt cô lúc này giống như khuôn mặt mẹ em những lúc em có lỗi, em không nghe lời mẹ. Phải chăng cô đang buồn vì mình? Khuôn mặt cô vẫn hiền từ, cô không hề mắng mỏ em, nhưng chính điều này lại càng khiến em sợ và hối hận. Em cúi đầu xuống bàn, không dám nhìn cô nữa, nhưng tiếng nói dịu dàng của cô lại vang lên bên tai: Cô rất tiếc cho em... Không chờ cô nói hết, em đã bật đứng dậy, vòng tay trước cô. Em thu hết nghị lực để nói lên một câu nói đứt quãng, lắp bắp không thành lời: - Thưa cô... thưa cô... em có lỗi... em xin cô... tha lỗi cho em. Em đã giúp đỡ bạn., không đúng trong khi làm bài kiểm tra. Tội của em... rất lớn... em xấu hổ lắm!... Mong cô... và các bạn... tha tội cho em! Em... em... xin hứa với cô... Cô giáo nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai em, bảo em ngồi xuống:
- Cô biết cả rồi! Tháy giáo dạy Toán cùng đã phát hiện ra khi chấm bài, thấy bài của em và của bạn ngồi bên cạnh giống nhau như hai giọt nước. Lẽ ra cả hai bài đều được điểm 10, nhưng thầy đã cho cả hai bài điểm 0 vì một bài chép của bạn và một bài để cho bạn chép. Cả lớp cũng đang xì xào bàn tán về chuyện này. Đa số các bạn đều không đồng tình đối với việc làm của hai em. Riêng bọn con gái thì “lên án” em gay gắt. Cô chỉ tiếc cho em là học giỏi thế mà lại không biết cách giúp đỡ cho bạn mình, trái lại, "cách giúp đỡ” của em chỉ càng làm cho bạn ỷ lại, nên ngày càng kém hơn. Em gục đầu xuống bàn. Bên tai em, tiếng cô nghiêm khắc mà dịu hiền: - Hội đồng Giáo dục nhà trường đã quyết định xoá tên em trong danh sách Đội tuyển Toán thi học sinh giỏi cấp thành phố sắp tới, cũng chỉ vì việc ấy. Chắc em buồn lắm! Còn riêng cô, cô đau xót và thật tiếc cho em...
Em oà khóc nấc lên. Ân hận! Nghẹn ngào! Hình như tất cả đối với em đã muộn, đã sụp đổ hết!? Cô giáo im lặng, ôm lấy đôi vai rung rung của em, khe khẽ vuốt tóc. Em xấu hổ vô cùng! Bài học nhớ đời ấy, đến nay em vẫn chưa thể nào quên.
Chúc bạn học tốt!!!
Trong nhịp sống xô bồ, náo nhiệt, mọi thứ sẽ theo dòng thời gian lui vào dĩ vãng để lại đằng sau biết bao nỗi niềm nuối tiếc. Ngậm ngùi hai tiếng “Giá như…”, tôi thật sự cảm thấy hối hận khi nghĩ về một lần không học bài cũ khiến cô giáo buồn.
Là một học sinh giỏi văn, là ban cán sự lớp, tôi được cô giáo tin tưởng và quý mến, vậy mà… Sáng hôm ấy, một buổi sáng trong xanh, mát mẻ. Những giọt nắng tinh nghịch nhảy nhót trên đường qua những kẻ lá xanh thẫm. Những chú chim chuyền cành nhí nhảnh, vô tư. Không khí thiên nhiên đầu thu thật nhẹ nhàng, quyến rũ. Thế mà tôi thật vội vàng, hối hả bước nhanh đến trường để tranh thủ vài phút đầu buổi ôn lại cả đống bài cũ mà hôm qua mãi chơi, quên không học. Tôi hấp tấp giở từng cuốn vở đọc lướt…đọc lướt… Trống trường vang lên, những giờ học căng thẳng đã đến. Giờ Sử đầu tiên… Tiết hai, ba trôi qua. May thay, tôi không bị gọi lên bảng. Nhưng rồi tiết bốn, tiết Ngữ văn….lại đến. Cô giáo bước vào lớp với màu áo trắng giản dị. Vẫn tươi cười như mọi khi, cô chuẩn bị kiểm tra bài cũ. Vì chỉ đọc qua loa vài phút đầu buổi nên trong đầu tôi chẳng nhớ gì cả. Tặc lưỡi cầu may, hy vọng tiếp tục thoát nạn như những tiết trước, tôi phó mặc cho số phận. Cái cảm giác học môn tôi yêu thích hôm nay dường như đã bỏ tôi đi đến một vùng đất xa xôi nào, thay vào đó là sự hồi hộp, căng thẳng. Bỗng “Trần Văn Nam lên bảng”- giọng cô giáo cất lên phá vỡ không khí yên lặng của lớp học. Tôi thở phào nhẹ nhỏm thấy mình thật may mắn. Tôi chưa kịp sung sướng thì cô giáo lại hạ tay bút rà… rà vào sổ điểm rồi kết thúc bằng ba tiếng ngắn gọn: -Hiền – lên – bảng!. tim tôi đập rộn lên như sắp chui ra khỏi lòng ngực. Thật bất ngờ. Tôi nóng ran cả người, cố ra vẻ tự nhiên, bình thường để che dấu nỗi lo lắng. Thế rồi tôi nhớ gì thì “diễn” thế. Rời rạc. Lung tung. Bối rối trong những tiếng xì xào của các bạn. Tôi thấy xấu hổ vô cùng. Giọng cô chùng xuống, buồn buồn bảo tôi về chỗ. Yên vị trên chiếc ghế thân thuộc song trong đầu tôi hỗn độn bao ý nghĩ như trên mặt đất này khi chưa có bà Nữ Oa vậy. Tôi lo sợ, tự trách bản thân.Tiếc nuối, xót xa, và càng hổ thẹn khi cô giáo nhận xét tôi học bài chưa kĩ – một cách nói giảm, nói tránh của cô – khi cô không muốn nói thẳng ra là tôi không học bài. Ánh mắt cô nhìn như xoáy sâu vào tâm hồn tôi. Cả giờ học, ánh mắt ấy cứ như luôn hướng về phía tôi với một dấu hỏi không giải thích, biện bạch được…. Phải chăng sự lười biếng và chủ quan của tôi đã vô tình chạm vào tình cảm và lòng tin cô dành cho tôi? Về cuối tiết học, tôi dần dần lấy lại được bình tĩnh chăm chú học bài. Hình như cô biết vậy, cô hỏi và lại gọi tôi trả lời. Tôi chuộc lỗi với tất cả cố gắng của mình. Nét mặt tươi cười của cô khiến tôi nhận ra rằng cô vẫn là người bao dung, vẫn còn niềm tin vào cô học trò bé nhỏ. Cô đã bỏ qua và tha thứ cho tôi rồi… Chuyện đã qua lâu rồi nhưng lòng tôi vẫn dai dẳng những buồn vui của tiết học ấy. Muốn nói với cô một lời cảm ơn và xin lỗi mà tôi chưa dám.