Bài viết số 7 - Văn lớp 6

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
khuất thanh xuân

Hãy kể về cuộc đời của một túi ni lông

Lộ Mạn Mạn
28 tháng 1 2018 lúc 10:10
Đúng là Nilon có lý do để mà tự hào, nó thật là đẹp. Thân hình Nilon mang một màu trong suốt đặc trưng, dai dai và mềm dẻo, trên nắp túi còn có thêm cái quai nhỏ xinh để xách cho tiện. Nilon dám chắc khi nhìn thấy nó thì bất kỳ bà nội trợ nào cũng phải thèm muốn, ao ước. Đồ ăn, quần áo mà để trong cái túi đẹp thì đương nhiên nó cũng sang trọng hẳn lên rồi. Nilon kiêu căng nhìn những hộp các tông bẩn thỉu, xếp từng chồng trên giá, chuẩn bị xếp vào các xe tải lớn để vận chuyển ra các chợ. Nilon bĩu môi dè bỉu: "Chà! Đúng là một bọn thô thiển. Chà! Nhìn nước da sần sùi, nâu xỉn của bọn chúng kìa, trông thật ghê tởm làm sao, chẳng bao giờ chúng sánh được với cô nương cao quý đây". Nilon làm như vô tình quay sang hỏi chuyện một bác các tông già đang đứng cạnh đó bằng một giọng khinh khỉnh: - Thế nào? Người ta chuẩn bị đưa Bác đi đâu thế? Bác Các tông có thân hình thật lớn dường như không nhận ra nét khinh miệt trong giọng nói của Nilon, Bác hồ hởi trả lời, gương mặt già nua của bác không giấu được niềm vui mừng: - Cô ạ! Bọn tôi đang được đưa ra chợ hoa quả đấy, ở nơi đấy chắc hẳn chúng tôi sẽ giúp đỡ con người được rất nhiều việc. Nilon cười nhạt: - Cũng phải, các bác cũng chỉ được tới những nơi chợ đông đúc, ồn ào đó thôi. Còn tôi, tôi được Siêu thị Star đặt hàng riêng đấy nhớ. Ôi chao! Ở Siêu thị thì sang trọng, thơm tho phải biết. Bác Các tông chỉ kịp kêu: "Ối chà chà!" một tiếng rồi bị người ta khuân đi ngay. Chỉ còn mình Nilon chìm đắm trong niềm hân hoan, thích thú nhìn đoàn xe nổ máy vù đi để lại đám bụi mù mịt. Nilon lắc đầu chép miệng: "Rõ khổ thân chưa!". 2 giờ chiều Nilon được các anh chị công nhân xếp gọn ghẽ vào một chiếc hộp giấy nhỏ, hình như có ướp hương quế thơm phức. Nilon háo hức, nó biết đã sắp đến lúc nó được vận chuyển đến ngôi nhà mới - cái siêu thị sang trọng trong tưởng tượng của nó. Nó mừng vui đến muốn hét lên. Từ nay, nó sẽ là tiểu thư Nilon cao quý được các bà, các cô trân trọng, có khi đánh nhau đến vỡ đầu vì tranh giành mình ấy chứ - Nilon tự nhủ. Nó cứ mơ màng, mường tượng đến những cảnh tượng huy hoàng ấy đến khi có một chú nhân viên mặc đồng phục, đội mũ lưỡi trai có in dòng chữ Siêu thị Star thì Nilon mới tỉnh mộng. Nó biết nó sắp được mang đi rồi. Chú nhân viên Siêu thị nói với Quản đốc xí nghiệp: - Chúng tôi đến đây lấy lô túi nilon đã đặt hàng trước. Sau một vài thủ tục nhanh gọn chú nhân viên bê cái hộp có chứa Nilon đặt lên xe chở hàng riêng của công ty. Từ trong thùng xe Nilon đưa mắt ra ngoài cửa kính nhìn ngắm cảnh vật, khung cảnh bên ngoài thật là nhộn nhịp, từng đoàn xe: Nào là xe đạp, xe máy, ô tô đua nhau đi lại như mắc cửi, tiếng ồn ào của xe cộ, của tiếng rao hàng rong, tiếng nói chuyện ồn ã làm Nilon chóng cả mặt. Thế mới biết đi một ngày đàng học một sàng khôn chứ cứ ru rú ở nhà thì biết bao giờ mới khá lên được. Nilon cảm thấy mình đã văn minh lên nhiều lắm. Đến siêu thị rồi. Nilon ngước nhìn toà nhà cao đến chóng cả mặt. Chú nhân viên khệ nệ bê chiếc hộp lên từng tầng một. Cuối cùng, chú dừng lại ở tầng 5, tầng này là khu bán thức ăn đóng hộp và các loại hoa quả. Nilon căng mắt ra quan sát nơi mình được đưa đến quả là đẹp. Khắp các gian hàng được mắc muôn ngàn bóng đèn nhấp nháy, sáng bừng. Trên những giá, những kệ là vô vàn loại thức ăn, bánh trái xanh đỏ tím vàng đủ loại. Nilon được đặt trên bàn thu ngân bên cạnh chị bán hàng xinh ơi là xinh. Chị bán hàng đang say sưa đọc báo hình như chẳng để ý gì đến sự xuất hiện của Nilon thì phải. Nilon hụt hẫng. Ấy thế mà nó tưởng phải có một bữa tiệc chào đón nó ấy chứ, nó đẹp đẽ thế này cơ mà. Không sao! Có lẽ chị ta đang mải đọc báo nên không để ý, chứ lát nữa nhìn thấy nó thì chẳng reo ầm lên là gì - Nilon tự nhủ. Với lại, Nilon vẫn bận ngắm quang cảnh, chưa muốn bị làm phiền. Lát sau, chị bán hàng đặt tờ báo xuống bàn, nhận thấy có chồng túi nilon bên cạnh chị chỉ lướt mắt qua. Chị thờ ơ lựa vài chiếc túi lên rồi lại đặt xuống. Chị cau mặt nói với chú nhân viên khi nãy: - Hình như đợt túi này xấu hơn đợt trước thì phải. Sao em trông cái quai xách nó thô thô. Chú nhân viên chép miệng: - Cũng phiên phiến thôi chứ cô em. Đằng nào người ta cũng vứt đi cả, quý báu gì cái của này. Nilon choáng người. Nó sững sờ. Cơn tự ái dâng lên nghẹn trong cổ. Sao các người dám nói về ta như thế? Tiểu thư Nilon đây đường đường là sản phẩm chất lượng cao đàng hoàng. Hừ! Phải rồi - Nilon bĩu môi: Cái lũ nhân viên như các ngươi thì biết cái gì, chỉ có những người mua hàng chân chính mới hiểu hết giá trị của bọn ta. Nilon lại chìm đắm trong niềm đắc thắng. Nó lại vênh mặt ngắm nhìn từng loại hàng hoá. Hàng gì thì hàng chứ, thế nào lát nữa chẳng phải đựng bằng Nilon ta không thì người mùa hàng mang đi ra sao? Thấy rõ tầm giá trị của mình Nilon càng tự đắc tợn. Lát sau, có một bà khách bước chân vào gian hàng. Chà! Thoạt nhìn đã thấy ra dáng sang trọng rồi. Bà ta lựa một lúc chọn được một lô, nào là bánh kẹo, mì ăn liền, sữa..., toàn là đồ xịn cả. Rồi bà ta tiến về quầy thanh toán. Nilon cười thầm: "Đấy nhé! Để rồi xem, chỉ có những người sang trọng cỡ này mới biết ta đẹp, ta quý thế nào thôi. Bọn bán hàng các ngươi giương mắt lên mà nhìn". Chị bán hàng sau khi tính tiền đầy đủ với tay lấy một chiếc túi để đựng vô tình lại vớ đúng Nilon ta. Nilon nhơn nhơn: "Ít ra còn biết lựa chọn người đẹp nhất là ta đây, xem ra các ngươi đã biết lỗi khi nãy, ta chẳng chấp làm gì". Nilon tung tẩy trên tay người khách sang trọng. Đấy! Đồ xịn cũng khổ thế chứ, vừa mới đến đã lại phải đi rồi. Nó mong chờ cử chỉ mân mê, nựng nịu của bà khách. Nhưng không, cả chặng đường bà khách thờ ơ không hề để mắt đến nó, thậm chí còn vứt nó lăn lóc trên ghế sau của xe ô tô. Nilon chẳng lấy gì làm giận, nó còn đang mải nghĩ: "Chà! Không phải cứ người nào sang trọng là hiểu được giá trị của mình đâu. Có lẽ phải thông minh, hiểu biết thì mới nhận rõ mình quý thế nào". Nó nhìn bà khách chép miệng: "Rõ tội nghiệp chưa". Về tới ngôi biệt thự sang trọng người phụ nữ xuống xe, tay xách theo nó, vừa bước vào cửa vừa cất tiếng gọi âu yếm: - Bin ơi! Mẹ mua rất nhiều bánh trái cho con này, xuống đây xách đỡ mẹ nào. Từ cầu thang một cậu bé trạc 15 - 16 chạy xuống. Cậu bé nhìn thật thư sinh với cặp kính trắng hững hờ trên khuôn mặt. Chà! Rõ là người có học, hiểu biết rồi - Nilon lại khấp khởi hy vọng. Cậu Bin háo hức chạy ra đỡ túi thức ăn nặng trịch từ tay mẹ. Chợt nét rạng rỡ của cậu tắt ngấm khi nhìn thấy nó: - Kìa mẹ! Con đã nhắc mẹ bao nhiêu lần rồi, mua hàng hoà thì đừng có dùng túi nilon để đựng. Mẹ có biết túi nilon chứa bao nhiêu tác nhân gây ung thư khi để đựng đồ ăn không? Còn nữa, để một chiếc túi nilon phân huỷ phải mất đến hàng nghìn năm. Con đã nhắc mẹ nên dùng túi giấy thay thế cơ mà. Bây giờ ở lớp con đang phát động phong trào bảo vệ môi trường. Bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt nhất đó là cực kỳ hạn chế sử dụng túi nilon. Bây giờ biết mẹ dùng túi nilon bừa bãi như thế này các bạn giận con lắm đấy. Bin nói một thôi một hồi rồi phụng phịu nhìn mẹ. Người phụ nữ bối rối khi bắt gặp ánh mắt cương quyết của con trai. Bà dấu dịu: - Thôi nào, có gì to tát đâu. Dùng xong thì mẹ đốt đi là xong. Bin mở to mắt nhìn mẹ, cậu lắc đầu nguầy nguậy: Ấy chết! Mẹ đừng làm thế. Khi đốt, túi nilon toả ra một hơi rất độc, hít vào có thể mắc chứng ung thư phổi. Mẹ cậu cuống lên: - Thế để mẹ đào một cái hố chôn đi là được chứ gì. Bin mìm cười nhìn mẹ, lắc đầu tiếp: - Thế là mẹ lại không hiểu gì nữa rồi. Kể cả khi chôn trong đất, túi nilon cũng mất một thời gian dài mới có thể phân huỷ được, sẽ gây ô nhiễm đất, cây trồng sẽ không mọc trên khu đất đó nữa. Người mẹ trầm ngâm suy nghĩ, con trai bà nói hoàn toàn hợp lý, điều nhỏ nhặt vậy mà bấy lâu nay bà hoàn toàn không biết, đôi khi biết nhưng lại cố tình làm ngơ. Bin đã bớt giận, cậu nhìn mẹ mình đang bối rối mà cảm thấy tội nghiệp. Cậu nói tiếp: Trên thời sự có nói hàng ngày trên thế giới thải ra hàng triệu tấn nilon. Mẹ cứ tưởng tượng với tiến độ trung bình như vậy rồi trái đất sẽ ngập tràn túi nilon cho mà xem. Người mẹ hoàn toàn bị thuyết phục bởi con mình. Tưởng tượng mai đây con người sẽ phải sống chung với rác, sống trên bãi rác mà bà rùng mình không dám nghĩ tiếp nữa. Người mẹ nhìn con mình đầy vẻ thán phục, xoa đầu con trai bà mỉm cười hiền từ: - Mẹ biết rồi, mẹ sẽ gom túi nilon lại cho Công ty Môi trường Đô thị xử lý. Và từ nay mẹ cũng sẽ hạn chế hết mức khi dùng đến túi nilon thưa tiến sỹ bảo vệ môi trường trong tương lai của mẹ. Bin cười rõ tươi: - Mẹ hứa mẹ nhé! Hai mẹ con ôm nhau cười hạnh phúc. Chỉ có một kẻ không hài lòng đó chính là túi nilon. Từ nãy, nghe câu chuyện của hai mẹ con Nilon giận ra mặt. Nilon lẩm bẩm: "Tưởng người hiểu biết thì sẽ trân trọng mình nào ngờ cái cậu Bin này chỉ nói linh tinh, lại còn khuyên mẹ giao mình cho Công ty Môi trường Đô thị nữa chứ. Mình đường đường là một tiểu thư xinh đẹp thế này mà phải xếp chung với bọn rác thải hôi hám ấy à?". Có lẽ Nilon nhà ta cao quý quá chăng? Đến nỗi không ai có thể hiểu nổi giá trị của nó. Tại bãi rác X Quang cảnh bãi rác thật đáng sợ. Từng xe chở đầy rác đổ vào khu đất trống. Rác ứ hự, rác chen chúc, hôi thối. Nilon đỏng đảnh, lên mặt nói với bọn rác xung quanh: - Này! Ta với bọn mi không cùng đẳng cấp đâu nhé. Ta là tiểu thư được đặt hàng riêng cho Siêu thị Star sang trọng chứ không phải như lũ hôi thối các ngươi đâu. Nhưng chẳng ai buồn nghe Nilon nói cả và chẳng ai buồn tin những lời Nilon nói. Tiểu thư gì mà rách bươm, nhem nhuốc. Bỗng Nilon nghe thấy giọng nói quyen thuộc: - Cô Nilon đấy phải không? Sao cô cũng lưu lạc đến nơi này? Nilon ngoảnh mặt lại. Cô nhận ra người bạn già Các tông ngày nào. Nilon thoáng xấu hổ nhưng vẫn giả bộ nói. - Chào! Bãi rác này hôi thối quá chừng, tôi không may bị người ta đưa đến đây. Mà tôi vẫn là tiểu thư nhé. Ai cho bác gọi hẳn tên tôi ra như thế? Xí!!! Các tông vẫn cười xuề xoà: - Ây dà! Là rác thải rồi gọi thế nào chẳng được cơ chứ. À mà tôi sắp được đưa vào khu tái chế rồi đấy. Rồi đây tôi lại có cuộc đời mới, lại được phục vụ con người. Cô có mừng cho tôi không? Nilon bĩu môi quay đi - Hừ! Có gì mà lên mặt chứ. Chợt nó loáng thoáng nghe hai người lao công nói chuyện với nhau. - Giá mà rác thải toàn là giấy vụn có phải tốt không, vừa tiện xử lý lại vừa sạch sẽ - Phải đấy. Ghét nhất là nhựa với nilon, vừa khó phân huỷ lại vừa độc hại. Sao người dân vô ý thức thế? Dùng bừa bãi, dùng tràn lan. Tôi là tôi cấm gia đình tôi dùng túi nilon từ lâu rồi đấy. Nilon cúi mặt. Nó suy nghĩ: "Có lẽ mình độc hại thật. Ôi chao!" Lần đầu tiên tiểu thư Nilon không thấy mình cao quý.
Bích Ngọc Huỳnh
2 tháng 2 2018 lúc 16:56
Đúng là Nilon có lý do để mà tự hào, nó thật là đẹp. Thân hình Nilon mang một màu trong suốt đặc trưng, dai dai và mềm dẻo, trên nắp túi còn có thêm cái quai nhỏ xinh để xách cho tiện. Nilon dám chắc khi nhìn thấy nó thì bất kỳ bà nội trợ nào cũng phải thèm muốn, ao ước. Đồ ăn, quần áo mà để trong cái túi đẹp thì đương nhiên nó cũng sang trọng hẳn lên rồi. Nilon kiêu căng nhìn những hộp các tông bẩn thỉu, xếp từng chồng trên giá, chuẩn bị xếp vào các xe tải lớn để vận chuyển ra các chợ. Nilon bĩu môi dè bỉu: "Chà! Đúng là một bọn thô thiển. Chà! Nhìn nước da sần sùi, nâu xỉn của bọn chúng kìa, trông thật ghê tởm làm sao, chẳng bao giờ chúng sánh được với cô nương cao quý đây". Nilon làm như vô tình quay sang hỏi chuyện một bác các tông già đang đứng cạnh đó bằng một giọng khinh khỉnh: - Thế nào? Người ta chuẩn bị đưa Bác đi đâu thế? Bác Các tông có thân hình thật lớn dường như không nhận ra nét khinh miệt trong giọng nói của Nilon, Bác hồ hởi trả lời, gương mặt già nua của bác không giấu được niềm vui mừng: - Cô ạ! Bọn tôi đang được đưa ra chợ hoa quả đấy, ở nơi đấy chắc hẳn chúng tôi sẽ giúp đỡ con người được rất nhiều việc. Nilon cười nhạt: - Cũng phải, các bác cũng chỉ được tới những nơi chợ đông đúc, ồn ào đó thôi. Còn tôi, tôi được Siêu thị Star đặt hàng riêng đấy nhớ. Ôi chao! Ở Siêu thị thì sang trọng, thơm tho phải biết. Bác Các tông chỉ kịp kêu: "Ối chà chà!" một tiếng rồi bị người ta khuân đi ngay. Chỉ còn mình Nilon chìm đắm trong niềm hân hoan, thích thú nhìn đoàn xe nổ máy vù đi để lại đám bụi mù mịt. Nilon lắc đầu chép miệng: "Rõ khổ thân chưa!". 2 giờ chiều Nilon được các anh chị công nhân xếp gọn ghẽ vào một chiếc hộp giấy nhỏ, hình như có ướp hương quế thơm phức. Nilon háo hức, nó biết đã sắp đến lúc nó được vận chuyển đến ngôi nhà mới - cái siêu thị sang trọng trong tưởng tượng của nó. Nó mừng vui đến muốn hét lên. Từ nay, nó sẽ là tiểu thư Nilon cao quý được các bà, các cô trân trọng, có khi đánh nhau đến vỡ đầu vì tranh giành mình ấy chứ - Nilon tự nhủ. Nó cứ mơ màng, mường tượng đến những cảnh tượng huy hoàng ấy đến khi có một chú nhân viên mặc đồng phục, đội mũ lưỡi trai có in dòng chữ Siêu thị Star thì Nilon mới tỉnh mộng. Nó biết nó sắp được mang đi rồi. Chú nhân viên Siêu thị nói với Quản đốc xí nghiệp: - Chúng tôi đến đây lấy lô túi nilon đã đặt hàng trước. Sau một vài thủ tục nhanh gọn chú nhân viên bê cái hộp có chứa Nilon đặt lên xe chở hàng riêng của công ty. Từ trong thùng xe Nilon đưa mắt ra ngoài cửa kính nhìn ngắm cảnh vật, khung cảnh bên ngoài thật là nhộn nhịp, từng đoàn xe: Nào là xe đạp, xe máy, ô tô đua nhau đi lại như mắc cửi, tiếng ồn ào của xe cộ, của tiếng rao hàng rong, tiếng nói chuyện ồn ã làm Nilon chóng cả mặt. Thế mới biết đi một ngày đàng học một sàng khôn chứ cứ ru rú ở nhà thì biết bao giờ mới khá lên được. Nilon cảm thấy mình đã văn minh lên nhiều lắm. Đến siêu thị rồi. Nilon ngước nhìn toà nhà cao đến chóng cả mặt. Chú nhân viên khệ nệ bê chiếc hộp lên từng tầng một. Cuối cùng, chú dừng lại ở tầng 5, tầng này là khu bán thức ăn đóng hộp và các loại hoa quả. Nilon căng mắt ra quan sát nơi mình được đưa đến quả là đẹp. Khắp các gian hàng được mắc muôn ngàn bóng đèn nhấp nháy, sáng bừng. Trên những giá, những kệ là vô vàn loại thức ăn, bánh trái xanh đỏ tím vàng đủ loại. Nilon được đặt trên bàn thu ngân bên cạnh chị bán hàng xinh ơi là xinh. Chị bán hàng đang say sưa đọc báo hình như chẳng để ý gì đến sự xuất hiện của Nilon thì phải. Nilon hụt hẫng. Ấy thế mà nó tưởng phải có một bữa tiệc chào đón nó ấy chứ, nó đẹp đẽ thế này cơ mà. Không sao! Có lẽ chị ta đang mải đọc báo nên không để ý, chứ lát nữa nhìn thấy nó thì chẳng reo ầm lên là gì - Nilon tự nhủ. Với lại, Nilon vẫn bận ngắm quang cảnh, chưa muốn bị làm phiền. Lát sau, chị bán hàng đặt tờ báo xuống bàn, nhận thấy có chồng túi nilon bên cạnh chị chỉ lướt mắt qua. Chị thờ ơ lựa vài chiếc túi lên rồi lại đặt xuống. Chị cau mặt nói với chú nhân viên khi nãy: - Hình như đợt túi này xấu hơn đợt trước thì phải. Sao em trông cái quai xách nó thô thô. Chú nhân viên chép miệng: - Cũng phiên phiến thôi chứ cô em. Đằng nào người ta cũng vứt đi cả, quý báu gì cái của này. Nilon choáng người. Nó sững sờ. Cơn tự ái dâng lên nghẹn trong cổ. Sao các người dám nói về ta như thế? Tiểu thư Nilon đây đường đường là sản phẩm chất lượng cao đàng hoàng. Hừ! Phải rồi - Nilon bĩu môi: Cái lũ nhân viên như các ngươi thì biết cái gì, chỉ có những người mua hàng chân chính mới hiểu hết giá trị của bọn ta. Nilon lại chìm đắm trong niềm đắc thắng. Nó lại vênh mặt ngắm nhìn từng loại hàng hoá. Hàng gì thì hàng chứ, thế nào lát nữa chẳng phải đựng bằng Nilon ta không thì người mùa hàng mang đi ra sao? Thấy rõ tầm giá trị của mình Nilon càng tự đắc tợn. Lát sau, có một bà khách bước chân vào gian hàng. Chà! Thoạt nhìn đã thấy ra dáng sang trọng rồi. Bà ta lựa một lúc chọn được một lô, nào là bánh kẹo, mì ăn liền, sữa..., toàn là đồ xịn cả. Rồi bà ta tiến về quầy thanh toán. Nilon cười thầm: "Đấy nhé! Để rồi xem, chỉ có những người sang trọng cỡ này mới biết ta đẹp, ta quý thế nào thôi. Bọn bán hàng các ngươi giương mắt lên mà nhìn". Chị bán hàng sau khi tính tiền đầy đủ với tay lấy một chiếc túi để đựng vô tình lại vớ đúng Nilon ta. Nilon nhơn nhơn: "Ít ra còn biết lựa chọn người đẹp nhất là ta đây, xem ra các ngươi đã biết lỗi khi nãy, ta chẳng chấp làm gì". Nilon tung tẩy trên tay người khách sang trọng. Đấy! Đồ xịn cũng khổ thế chứ, vừa mới đến đã lại phải đi rồi. Nó mong chờ cử chỉ mân mê, nựng nịu của bà khách. Nhưng không, cả chặng đường bà khách thờ ơ không hề để mắt đến nó, thậm chí còn vứt nó lăn lóc trên ghế sau của xe ô tô. Nilon chẳng lấy gì làm giận, nó còn đang mải nghĩ: "Chà! Không phải cứ người nào sang trọng là hiểu được giá trị của mình đâu. Có lẽ phải thông minh, hiểu biết thì mới nhận rõ mình quý thế nào". Nó nhìn bà khách chép miệng: "Rõ tội nghiệp chưa". Về tới ngôi biệt thự sang trọng người phụ nữ xuống xe, tay xách theo nó, vừa bước vào cửa vừa cất tiếng gọi âu yếm: - Bin ơi! Mẹ mua rất nhiều bánh trái cho con này, xuống đây xách đỡ mẹ nào. Từ cầu thang một cậu bé trạc 15 - 16 chạy xuống. Cậu bé nhìn thật thư sinh với cặp kính trắng hững hờ trên khuôn mặt. Chà! Rõ là người có học, hiểu biết rồi - Nilon lại khấp khởi hy vọng. Cậu Bin háo hức chạy ra đỡ túi thức ăn nặng trịch từ tay mẹ. Chợt nét rạng rỡ của cậu tắt ngấm khi nhìn thấy nó: - Kìa mẹ! Con đã nhắc mẹ bao nhiêu lần rồi, mua hàng hoà thì đừng có dùng túi nilon để đựng. Mẹ có biết túi nilon chứa bao nhiêu tác nhân gây ung thư khi để đựng đồ ăn không? Còn nữa, để một chiếc túi nilon phân huỷ phải mất đến hàng nghìn năm. Con đã nhắc mẹ nên dùng túi giấy thay thế cơ mà. Bây giờ ở lớp con đang phát động phong trào bảo vệ môi trường. Bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt nhất đó là cực kỳ hạn chế sử dụng túi nilon. Bây giờ biết mẹ dùng túi nilon bừa bãi như thế này các bạn giận con lắm đấy. Bin nói một thôi một hồi rồi phụng phịu nhìn mẹ. Người phụ nữ bối rối khi bắt gặp ánh mắt cương quyết của con trai. Bà dấu dịu: - Thôi nào, có gì to tát đâu. Dùng xong thì mẹ đốt đi là xong. Bin mở to mắt nhìn mẹ, cậu lắc đầu nguầy nguậy: Ấy chết! Mẹ đừng làm thế. Khi đốt, túi nilon toả ra một hơi rất độc, hít vào có thể mắc chứng ung thư phổi. Mẹ cậu cuống lên: - Thế để mẹ đào một cái hố chôn đi là được chứ gì. Bin mìm cười nhìn mẹ, lắc đầu tiếp: - Thế là mẹ lại không hiểu gì nữa rồi. Kể cả khi chôn trong đất, túi nilon cũng mất một thời gian dài mới có thể phân huỷ được, sẽ gây ô nhiễm đất, cây trồng sẽ không mọc trên khu đất đó nữa. Người mẹ trầm ngâm suy nghĩ, con trai bà nói hoàn toàn hợp lý, điều nhỏ nhặt vậy mà bấy lâu nay bà hoàn toàn không biết, đôi khi biết nhưng lại cố tình làm ngơ. Bin đã bớt giận, cậu nhìn mẹ mình đang bối rối mà cảm thấy tội nghiệp. Cậu nói tiếp: Trên thời sự có nói hàng ngày trên thế giới thải ra hàng triệu tấn nilon. Mẹ cứ tưởng tượng với tiến độ trung bình như vậy rồi trái đất sẽ ngập tràn túi nilon cho mà xem. Người mẹ hoàn toàn bị thuyết phục bởi con mình. Tưởng tượng mai đây con người sẽ phải sống chung với rác, sống trên bãi rác mà bà rùng mình không dám nghĩ tiếp nữa. Người mẹ nhìn con mình đầy vẻ thán phục, xoa đầu con trai bà mỉm cười hiền từ: - Mẹ biết rồi, mẹ sẽ gom túi nilon lại cho Công ty Môi trường Đô thị xử lý. Và từ nay mẹ cũng sẽ hạn chế hết mức khi dùng đến túi nilon thưa tiến sỹ bảo vệ môi trường trong tương lai của mẹ. Bin cười rõ tươi: - Mẹ hứa mẹ nhé! Hai mẹ con ôm nhau cười hạnh phúc. Chỉ có một kẻ không hài lòng đó chính là túi nilon. Từ nãy, nghe câu chuyện của hai mẹ con Nilon giận ra mặt. Nilon lẩm bẩm: "Tưởng người hiểu biết thì sẽ trân trọng mình nào ngờ cái cậu Bin này chỉ nói linh tinh, lại còn khuyên mẹ giao mình cho Công ty Môi trường Đô thị nữa chứ. Mình đường đường là một tiểu thư xinh đẹp thế này mà phải xếp chung với bọn rác thải hôi hám ấy à?". Có lẽ Nilon nhà ta cao quý quá chăng? Đến nỗi không ai có thể hiểu nổi giá trị của nó. Tại bãi rác X Quang cảnh bãi rác thật đáng sợ. Từng xe chở đầy rác đổ vào khu đất trống. Rác ứ hự, rác chen chúc, hôi thối. Nilon đỏng đảnh, lên mặt nói với bọn rác xung quanh: - Này! Ta với bọn mi không cùng đẳng cấp đâu nhé. Ta là tiểu thư được đặt hàng riêng cho Siêu thị Star sang trọng chứ không phải như lũ hôi thối các ngươi đâu. Nhưng chẳng ai buồn nghe Nilon nói cả và chẳng ai buồn tin những lời Nilon nói. Tiểu thư gì mà rách bươm, nhem nhuốc. Bỗng Nilon nghe thấy giọng nói quyen thuộc: - Cô Nilon đấy phải không? Sao cô cũng lưu lạc đến nơi này? Nilon ngoảnh mặt lại. Cô nhận ra người bạn già Các tông ngày nào. Nilon thoáng xấu hổ nhưng vẫn giả bộ nói. - Chào! Bãi rác này hôi thối quá chừng, tôi không may bị người ta đưa đến đây. Mà tôi vẫn là tiểu thư nhé. Ai cho bác gọi hẳn tên tôi ra như thế? Xí!!! Các tông vẫn cười xuề xoà: - Ây dà! Là rác thải rồi gọi thế nào chẳng được cơ chứ. À mà tôi sắp được đưa vào khu tái chế rồi đấy. Rồi đây tôi lại có cuộc đời mới, lại được phục vụ con người. Cô có mừng cho tôi không? Nilon bĩu môi quay đi - Hừ! Có gì mà lên mặt chứ. Chợt nó loáng thoáng nghe hai người lao công nói chuyện với nhau. - Giá mà rác thải toàn là giấy vụn có phải tốt không, vừa tiện xử lý lại vừa sạch sẽ - Phải đấy. Ghét nhất là nhựa với nilon, vừa khó phân huỷ lại vừa độc hại. Sao người dân vô ý thức thế? Dùng bừa bãi, dùng tràn lan. Tôi là tôi cấm gia đình tôi dùng túi nilon từ lâu rồi đấy. Nilon cúi mặt. Nó suy nghĩ: "Có lẽ mình độc hại thật. Ôi chao!" Lần đầu tiên tiểu thư Nilon không thấy mình cao quý.
Nguyễn Hải Đăng
2 tháng 2 2018 lúc 19:12

Ngày 20/09/2014, chỉ thị của UBND thành phố Hồ Chí Minh về tăng cường việc quản lý và sử dụng túi nilon trên địa bàn đã chính thức có hiệu lực.

Theo đó, thói quen dùng túi nilon của người dân và các thương lái sẽ được siết chặt quản lý, các hành vi vứt bừa bãi, tự ý đốt hay chôn lấp loại túi này trái quy định đều bị xử phạt nặng.

Quyết định trên được đưa ra với mong muốn cải thiện ý thức người dân, hướng tới một xã hội tương lai tốt đẹp, trong lành hơn khi không có túi nilon.

Đã bao giờ bạn thử tưởng tượng xem, Trái đất sẽ ra sao nếu con người không còn sử dụng loại túi độc hại này? Hãy cùng đi tìm lời giải dưới đây.

Nhiều người thường băn khoăn rằng, liệu con người có tồn tại được nếu không có túi nilon. Nhưng điều này là hoàn toàn có thể, bởi lẽ túi nilon được sử dụng chính thức khoảng năm 1957, sau đó mới phát triển và bùng nổ.

Trước đó, loài người vẫn sống mà không hề biết tới loại túi độc hại - mất tới 500 - 1.000 năm mới phân hủy này. Do vậy, một tương lai không túi nilon là điều hoàn toàn có thể hiện thực hóa.

Việc loại bỏ túi nilon khỏi cuộc sống của chúng ta là một cách hữu hiệu để kéo dài nguồn tài nguyên đang dần cạn kiệt trên Trái đất.

Bạn có biết, theo ước tính, tiết kiệm 8 chiếc túi nilon có thể đủ năng lượng cho một chiếc xe ô tô chạy trong 1km. Vậy mà cả thế giới lại đang lãng phí tài nguyên thiên nhiên như dầu mỏ để sản xuất túi nilon?

Chúng ta biết rằng, 3/4 Trái đất bao phủ bởi nước. Nhưng theo ước tính của các chuyên gia, cứ 1km vuông đại dương lại có khoảng 17.692 mẩu rác (gồm túi nilon và các phế phẩm từ nhựa).

Chỉ tính riêng dòng hải lưu Bắc Thái Bình Dương trong hơn 40 năm qua lượng túi nilon thải ra đây đã gia tăng tới 100 lần. Nếu con người xóa sổ loại chất thải này, đại dương sẽ được trả lại sự trong sạch và tươi đẹp.


Chúng ta có thể phân biệt được đâu là rác...


... nhưng rùa biển thì không.

Việc ngừng sử dụng túi nilon trong tương lai sẽ tạo điều kiện cho chúng ta bảo tồn được nhiều loài sinh vật biển hơn hiện nay.

Nguyên nhân là bởi trong đại dương, túi nilon lơ lửng và có hình dạng giống loài sứa. Theo các chuyên gia sinh vật học, túi nilon là thủ phạm gây ra cái chết của rùa biển vì chúng không phân biệt được đâu là túi rác, đâu là con mồi thật sự.

Trong bối cảnh Trái đất đang ngày một lâm nguy vì biến đổi khí hậu, nói “KHÔNG” với túi nilon sẽ đóng góp vào việc bảo vệ môi trường rất tốt.

Bởi lẽ việc sản xuất loại túi này sẽ thải ra môi trường rất nhiều CO2 gây hiệu ứng nhà kính. Thêm nữa, túi nilon khi bị đốt cháy sinh ra dioxin và lưu huỳnh, gặp hơi nước sẽ gây nên mưa axit cực kì độc hại. Điều này sẽ không thể xảy ra nếu chúng ta ngừng sử dụng loại túi nguy hiểm này.


Túi nilon dùng để đựng đồ ăn...


... nhất là đồ ăn nóng sẽ dễ phôi nhiễm các chất độc hại như chì, cadimi...

Từ khía cạnh xã hội, việc loại bỏ túi nilon giúp con người hạn chế những cái chết đáng tiếc có thể xảy ra. Ở Mỹ, mỗi năm có 25 trẻ sơ sinh qua đời vì bị túi nilon bịt kín gây ngạt thở.

Chưa hết, vì sự tiên lợi mà không ít người sử dụng túi nilon để đựng đồ ăn nóng. Họ không hề biết rằng, túi nilon khi gặp nhiệt độ nóng sẽ sinh ra các kim loại nặng như cadimi, chì gây ung thư não, phổi hoặc biến đổi giới tính người sử dụng.

Theo thống kê của trang Clean Air, cứ mỗi phút lại có một triệu túi nilon được sử dụng và chỉ có 1% trong số đó sẽ được tái chế.

Như vậy, với giá trị khoảng 200 đồng/túi nilon, xã hội đã lãng phí tới 288 tỷ đồng/ngày vì sản phẩm độc hại này. Nếu không có túi nilon, số tiền đó hoàn toàn đem lại cuộc sống mới cho khoảng 1 tỷ người thiếu lương thực kinh niên trên toàn cầu.


Thói quen sử dụng túi nilon của các bà nội trợ hẳn sẽ còn rất lâu mới thay đổi được.

Tại Việt Nam, bất chấp hiểu rõ sự nguy hiểm của túi nilon, mỗi ngày người Việt ta vẫn thải ra ngoài 2.500 tấn rác nhựa (chủ yếu là túi nilon).

Điều đó tương đương với việc cứ mỗi mét vuông đất trên nước ta lại chứa khoảng 9 “quả bom nổ chậm”. Do vậy, một tương lai không túi nilon sẽ không thể đạt được ngay lập tức. Thay vào đó, cách tốt nhất là hạn chế tới mức tối đa việc sử dụng một cách bừa bãi túi nilon.


Các câu hỏi tương tự
Hoàng  Kim Anh
Xem chi tiết
Ken Dovan
Xem chi tiết
An Na
Xem chi tiết
LD B
Xem chi tiết
LD B
Xem chi tiết
Trúc Phạm
Xem chi tiết
Trần Huyền Trang
Xem chi tiết
Đặng Yến Ngọc
Xem chi tiết
Nguyễn Tương Lam
Xem chi tiết