Câu thơ trên trong văn bản "Nhớ rừng" của Thế Lữ đã giúp em thấy được niềm uất hận và nỗi căm ghét đối với những cảnh tầm thường, giả dối trong vườn Bách thú của con hổ. Trong lòng vị chúa sơn lâm vẫn luôn "ôm niềm uất hận", nó ghét những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối ở vườn Bách thú- nơi nó đang bị giam cầm :"hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng"; "dải nước đen giả suối, chẳng thông dòng"... tất cả những thứ đó đều giả dối, tầm thường và bắt chước khung cảnh núi rừng nơi thiêng liêng của nó ngày xưa. Với giọng giễu nhại, những liệt kê nối tiếp khổ thơ đã cho em thấy nỗi chán trường và niềm khinh miệt cực độ của hổ. Mọi thứ quanh nó đều đơn điệu, buồn tẻ.