Trong ngăn kí ức ngày hôm qua của mình, tôi có thể quên nhiều thứ, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được lần tôi trót xem trộm nhật kí của Thương. Đó là kỉ niệm chắc mãi tôi cũng không bao giờ quên được.
Thương là cô bạn thân nhất của tôi từ hồi còn bé xíu nên tôi hiểu thương rất rõ. Thương vừa xinh xắn vừa dễ mến, lại rất được lòng các bạn trong lớp. Trong một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, tôi đến nhà Thương chơi. Vì biết hôm nay bố mẹ Thương không co nhà nên vừa tới tôi vừa bấm chuông inh ỏi, lúc đó Thương từ trong nhà vọng ra: - Đứa nào to gan mà mới sáng đã đến phá nhà bà thế hả? - Ơ, hay nhỉ! Thấy trẫm tới mà không ra mở cửa à?-Tôi đáp lại Thương mở cửa cho tôi, vì đã thân thiết với nhau từ nhỏ nên tôi chẳng lạ gì nhà Thương cả. Tôi chạy ào lên phòng Thương, nằm dài trên cái giường đầy thú bông của bạn ấy. Thương bảo tôi lên phòng lấy gì chơi trước đi, để bạn ấy lấy nước và trái cây rồi mang lên sau. Chắc hẳn các bạn sẽ ngạc nhiên lắm khi đứng trước kệ sách của
Thương, đối với một đứa chẳng thích đọc sách chút nào như tôi thì nhìn đã thấy phát ngán rồi. Đang loay hoay tìm sách thì tôi bỗng thấy một khe hở nhỏ cạch kệ sách, tôi tò mò không biết có gì trong đó bèn thò tay vào xem thử, thì tôi rút ra được một cuốn sổ. Mặt trên của cuốn sổ được trang trí rất đẹp và cho ghi dòng chữ “ Những tâm sự của tôi”. Ôi không, đây là nhật kí của Thương. xem Thương ghi nhật kí thế nào? Tôi không kìm được tay mình và Tôi định để vào chỗ cũ, nhưng sao lại ngập ngừng, trái tim tôi thúc bảo phải mở ra xem ngay, nhưng lý trí lại bắt tôi cất đi, tôi muốn biết thêm về Thương, tôi muốn biết đã nó ra, tôi biết đọc như thế này có nghĩa là xâm phạm đời tư cá nhân của Thương nhưng sao tại sao tôi lại không kìm được mắt mình và đọc nó.“Trời ơi ! lẽ nào cuộc sống của Thương là như vậy ?”Bỗng tôi giật bắn mình, Thương đang đứng ngay trước mặt tôi, Thương hét lên: -Bạn thật là quá đáng ! Tay tôi run bắn, cuốn nhật kí rơi bộp xuống đất, tôi đứng trân trân, bất động, không nói được lời nào. Chắc tôi sẽ không bao giờ quên ánh mắt rưng rưng,đôi môi run rẩy đầy tức giận của Thương lúc ấy.Tôi vụt chạy đi,lòng nặng trĩu .. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Thương giận dữ như vậy.Tôi chạy,chạy như trốn ánh mắt ấy,tôi muốn khóc quá.Tôi rất sợ,sợ sự giận dữ Mai ném cho tôi,sợ cả chính việc mình vừa làm.Về đến nhà tôi đóng sập cửa phòng lại,thở hổn hển,bần thần ngồi xuống ghế,tôi tự trách mình tại sao lại làm như vậy ?Tại sao tôi không chiến thắng được sự tò mò của chính mình?Tại sao?Tôi buồn bực quăng cả chồng sách xuống đất.Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt không yên . Đêm đó tôi trằn trọc mãi.Tôi ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày mai chúng tôi lại cùng nhau đến lớp.Tôi suy nghĩ miên man,nhớ lại những trang nhật
ký đầy nước mắt của bạn.Làm sao tôi có thể tưởng tượng được rằng gia đình Thương không hề hạnh phúc,suốt ngày Thương phải nghe những trận cãi vã của bố mẹ.Tôi không tin vào những gì mình đã đọc.Càng nghĩ,tôi càng thương Thương.Tôi tưởng tượng ra hình bóng Thương cô đơn và buồn bã trong căn nhà lớn.Vậy mà tôi đã tưởng mình hiểu về Thương rõ lắm.Tôi muốn chia sẻ cùng Thương,muốn an ủi và làm hoà với bạn.Nhưng tôi lo Thương vẫn trách móc, vẫn giận tôi và bạn sẽ chẳng bao giờ nói với tôi một lời nào nữa bởi tôi đã cố tình xen vào bí mật đau buồn mà Thương hằng cất giữ trong sâu thẳm trái tim mình.Cứ thế,suốt một đêm, tôi không sao thoát khỏi sự ăn năn,day dứt… Sáng hôm sau,tôi đến lớp một mình.Tôi tự nhủ lòng sẽ đến xin lỗi Thương nhưng tôi vẫn vô cùng lo lắng.Mặc dù vậy, tôi đã không thực hiện được ý định của mình vì hôm sau và những ngày sau đó Thương không đến lớp.Vì hoàn cảnh riêng của gia đình, Thương đã chuyển về quê để học . Mong rằng,sẽ có lúc tôi gặp lại Thương để xin lỗi bạn,và tôi cũng cầu mong những nỗi buồn của Thương sẽ vợi đi theo năm tháng.Tôi tin tưởng một tương lai rộng mở,sáng tươi sẽ đến với người bạn của tôi.Và tôi nữa,tôi tự hứa với mình sẽ chẳng bao giờ lặp lại sai lầm dại dột thuở ấu thơ .
đề 2:
_ HỌC LÀM NGƯỜI _ dở hay gì ráng đọc nha... khg thích thì cho vô thùng rác vậy !
_ngày tôi còn bé, khi ấy mới học lớp 8 tôi thường học dỡ môn ngoại ngữ. mặc dù lòng rất thích được biết nói tiếng anh ( nghe nó sì sì...đã miệng lắm .. nghe oách nữa ..) thế nhưng không hiểu sao chỉ được kha khá vào năn lóp 7 thôi, rồi bước sang năm lớp 8 tôi mất căn bản luôn . nên dù các môn học khác có khá , tiô vẫn luôn thấy có lỗi với thầy giáo bộ môn ngoại ngữ. còn với môn văn vợ thầy dạy tgì tôi rất chi say mê và ....khắm khá điểm ở môn này.
mỗi lần tôi ghé vào căn phòng trường cấp tạm cho vợ chồng thầy ở để chơi đùa với con bé nhóc 2 tuổi của thầy .. thì tôi cứ thấy thầy thỉnh thoảng nhìn chăm vhăm vào tôi và lúc thì nghiêm lúc thì cười nhết mép...rất khó hiểu. tôi ytự hỏi lòng " hổng biết ồng có nói cho vợ nghe về "mức học" của mình cho cô nghe không? hổng biết thầy có nghĩ mình là đưa ...hơi bị ngu... nên không muốn cho mình vào chơi với con rthầyh không ...cái cười nhết mép đó có phải là nụ cười coi rẻ? ối chào .. bao nhiêu là cái sự lo lắng mỗi khi vào nhà cô mà có mặt thầy ở nhà... .Nên tôi ..liều mạng mom men hỏi vợ thầy _ " Cô ơi ! thầy có ghét em hông Cô vì e học môm thầy yếu lắm. cô nói trong nụ cười thật hiền dịu có chút dí dõm ..Thầy chỉ nói với Cô 2 chị em con học trái nhau ... chị em ngày trước rất giỏi môn của thầy , còn con thì .. kém hơn cgị nhiều , chị con thì lại tàn tàn môn văn. nên nói chuyện với mọi người cũng không mấy được lòng bạn và có duyên như con ..."( hổng biết cái đó là khen hay chê , nhưng lòng tôi thấy nhẹ tơn hơn ...) sáng hôm sau tôi cố gắng học thật nhớ từ vựng để trả bài cho thầy .. thầy biết tôi ...ngu môn thầy mà thầy cứ ..địa tiu mãi và hay kêu tôi lên bản làm bài .. quê muốn...nổi mụn luôn.. nhưng hôm nay tôi hí hửng lắm , 2 cánh mũi tôi phòng phòng tự hào khi mà tôi viết được rtất nhiều từ. thầy khen tôi có tiến bộ cho cả lớp nghe .. làm tiô khoái quá chừng . rồi lúc trưa tôi tới nhà thầy chơi . phụ cô giữ em thầy kêu tôi vào nói thế này " Nhóc nè, con mất căn bản nhiều, nên nếu khg có tiền học thêm thì lại đây buổi chiều tối , thầy kèm cho 1 tiếng , không tính thù lao đâu. ngược lại em hứa là phải có tiến bộ và mạnh dạn phát biểu...con người tuy không phải ai cũng tất cả thông minh và hiểu biết hết tất cả các môn điều nhau, nhưng nếu con cố gắng thì cũng có thành quả tốt hơn hiện tại , cái chính là con đương quá tự ti , khép kín và nên dứt khoát , mạnh dạn thực hiện mọi điều con muốn , mà con cảm thấy điều đó không ảnh hưởng đến Sức khỏe , tình cảm , đạo đức của con với mọi người , thì con hãy mạnh dạn lên nhé .
Từ đó đến nay tôi vẫn rất mang ơn thầy vì câu nói này . tuy tôi chưa thật giỏi môm thầy dạy , nhưng tôi đã sống rất tốt nhờ có lời khuyên của thầy . tôi biết trân trọng Tình cảm mọi người dành cho mình . và làm điều gì cũng mạnh mẻ , không do dự , so đo như thầy hướng dẫn...bây giờ trong mỗi việc làm của tôi , những lúc hơi yếu lòng , hay có sóng gió cuộc đòi , có thất bại lạmh vực nào đó ..tôi vẫn nghe lời thầy văng vẳng bên tai... dù thầy đã ra đi rất lâu rồi trên cỏi đời này... nhưng tôi quý biết bao 1 nghĩa cử cao đẹp của thầy và cô biết dường nào .