cái đó chính là than, mik chắc chắn đó
cái đó chính là than, mik chắc chắn đó
xác định từ loại:
em yêu màu đỏ
như máu trong tim
lá cờ Tổ quốc.
em yêu màu xanh
đồng bằng rừng núi
biển đầy cá tôm
bầu trời cao vợi.
Ai rành tô màu lội dzô chỉ tui coi! "Chia sẻ" các chọn màu luôn nhé!
Các tiếng sau đây chỉ màu đen :
- ô
- mực
- thâm
- huyền
Tìm những tiếng có thể kết hợp với mỗi tiếng ? Các tiếng trên có thể thay thế cho nhau dược không ?
Đoạn văn châu chưa điền dấu câu. Em hãy điền dấu câu thích hợp rồi chép lại đoạn văn cho đúng chính tả. Nêu rõ tác dụng của từng dấu câu em vừa điền.
Bốn mùa Hạ Long mang trên mình một màu xanh đằm thắm xanh biếc của biển xanh lam của núi xanh lục của trời màu xanh màu xanh ấy như trường cửu lúc nào cũng bát ngát cũng trẻ trung cũng phơi phới
Sau đây là đoạn văn trích trong văn bản Cô Tô:
"Sau trận bão, chântrơi, ngắn bể sạch như tấm kínhlau hết mây mây bụi. Mặt trời nhú lên dần dần, rồi lên cho kì hết. Tròn trĩnh phúc hậu như lòng đỏ một quả trứng thiên nhiên đầy đặn. Quả trứng hồng hào thăm thắm và đường bệ đặt lên một mâm bạc đường kính mâm rộng bằng cả một cái chân trời màu ngọc trai nước biển ửng hồng. Y như một mâm lễ phẩm tiến ra từ trong bình minh để mừng cho sự trường thọ của tất cả những người chài lưới trên muôn thuở biển Đông."
Em hãy viết một văn bản ngắn (khoảng một trang giấy thi) nói về cái hay của đoạn trích trên.
Aihọc giỏi tiếng việt giúp mình với
Nghệ thuật miêu tả của tác giả Đoàn Giỏi trong đoạn văn sau:
Thuyền xuôi giữa dòng con sông rộng hơn ngàn thước, trông hai bên bờ, rừng đước dựng lên cao ngất như hai dãy trường thành dài vô tận. Cây đước mọc dài theo bãi, theo từng lứa trái rụng, ngọn bằng tăm tắp, lớp này chồng lên lớp kia ôm láy dòng sông, đắp từng bậc màu xanh lá mạ, màu xanh rêu, màu xanh chai lọ,.. lòa nhòa ẩn hiện trong sương mù và khói sóng ban mai.
Giúp mình với !
Mùa đông, lá cây bàng chuyển sang màu đỏ, rồi cuối cùng rụng hết. Sang xuân, những mần non nhú lên, tràn trề nhựa sống.
Em hãy tưởng tượng và viết thành một câu chuyện ngắn, có nhân vật là: cây Bàng, Đất Mẹ, lão già Mùa Đông và nàng tiên Mùa Xuân.
Lập dàn ý chi tiết cho bài văn sau :
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu... nhà thơ Đỗ Trung Quân đã viết một bài thơ như thế. Tuổi thơ, thời còn là học sinh sao mà quen đến thế những chùm hoa phượng đỏ thắm rực rỡ mỗi lúc hè về.
Phượng không thơm như các loài hoa khác, không đẹp bằng các loài hoa khác nhưng phượng đỏ và nhiều. Hoa phượng có những nét riêng và độc đáo. Phượng ở đây không phải một đoá, không phải vài cành mà là cả một vùng -một thân to rộng lớn.Hoa phượng càng đỏ thì lá phượng lại càng xanh, phượng nghe và thấu hiểu mọi tâm sự của bọn học trò vì phượng là " hoa học trò" mà. Còn ai có thể hiểu phượng hơn bọn học sinh chúng em, cái bọn ngày ngày cắp sách đến trường, và còn ai có tâm hồn tươi tắn để mãi cùng hoa phượng thắm tươi, vẫn là bọn chúng.
Thân phượng khẳng khiu, tán lá che rộng cả một vùng trời với màu xanh dịu mát, mỗi lúc thư giãn ma ngồi dưới tán phượng thì thật là thoải mái. Bởi vậy mà người ta trồng phượng khắp mọi nơi.
Trường tôi cũng vậy, cũng trồng những hàng phượng xanh xanh nơi sân trường.những giờ ra chơi lũ chúng tôi đều kéo nhau ra bên chiếc ghế đá hay dưới gốc cây để nô đùa. đúng là nó đã chứng kiến mọi thứ, tuy kô nói nhưng tôi hiểu được rằng phượng luôn chia sẻ với chúng tôi niềm vui nỗi buồn để rồi có một ngày:
"Phượng đem duyên thắm cho hiu hạ,
Nhuộm đỏ lòng tôi sắc biệt ly,
Khi trường đóng cửa xa chân bước,
không hiêu rồi tôi sẽ nhớ gì?"
Cảnh tượng xa trường xa bạn bè và xa cả cây phượng thân yêu luôn gợi cho ta thật nhiều cảm xúc, mỗi lúc như thế ta lại thấy vừa vui vừa buồn.
Phượng vĩ là thế, với màu hoa đỏ như màu máu, nó cũng trở thành một con ngừơi thực sự đối với tôi, hình ảnh loài hoa "đặc biệt" với tiếng ve râm ran sẽ mãi cho tôi nhớ về những kỉ niệm thời thơ ấu.
Thỉnh thoảng, muốn thử sự lợi hại của những chiếc vuốt, tôi co cẳng lên, đạp phanh phách vào các ngọn cỏ. Những ngọn cỏ gẫy rạp, y như có nhát dao vừa lia qua. Đôi cánh tôi, trước kia ngắn hủn hoẳn, bây giờ thành cái áo dài kín xuống tận chấm đuôi. Mỗi khi tôi vũ lên, đã nghe tiếng phành phạch giòn giã. Lúc tôi đi bách bộ thì cả người tôi rung rinh một màu nâu bóng mỡ soi gương được và rất ưa nhìn. Đầu tôi to ra và nổi từng tảng, rất bướng. Hai cái răng đen nhánh lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp như hai lưỡi liềm máy làm việc.
Tìm từ láy trong đoạn văn trên và nêu tác dụng của việc sử dụng từ láy trong đoạn văn