Tôi – cuốn sổ, là một trong những thành viên trên giá sách của cô chủ. Cô chủ luôn mang theo tôi bên mình, xem tôi như một vật bất ly thân.
Tôi được biết đến cô chủ nhờ Linh- bạn thân của cô chủ. Ngày hôm đó đúng vào ngày sinh nhật của cô chủ, Linh đi đến cửa hàng lưu niệm và tôi thì đi về. Lúc đó tôi nghĩ Linh chỉ đem tôi về để viết lách thôi, nhưng không phải, suốt cả buổi chiều Linh đã trang trí tôi bằng tranh ảnh và những nét bút thật đẹp. Tối đến, tôi và Linh hí hửng đến nhà cô chủ. Cô chủ xuýt xoa nhận và cảm ơn cô bạn thân. Từ đêm đó, tôi được cô chủ âu yếm và trân trọng hơn những món quà còn lại.
Tôi được dán ảnh chụp của hai người xung quanh, ép hoa thơm ở giữa trang và những dòng chữ, những lời nhắn nhủ được Linh nắn nót cẩn thận viết tặng cô chủ. Cô chủ luôn mang tôi bên mình, ghi chép các công thức toán, tiếng anh, những câu văn, những lời đánh giá hay…. Cả những khoản chi tiêu của cô chủ trong tháng cũng được ghi chép cẩn thận trong… “con người tôi”. Cô chủ có cái ba lô màu xanh da trời thật xinh xắn, có thể quên son phấn hoặc truyện tranh nhưng cô không bao giờ “bỏ rơi” tôi một mình ở nhà.
Dù đi đến trường, đi chơi với bạn bè hay đi thư viện, cô chủ luôn đặt tôi ngay ngắn trong balo rồi mới đi. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi được sát cánh bên cô chủ. Hễ có quên công thức của định lí Ta- lét, chỉ cần mở tôi ra là có ngay. Nếu có quên cấu trúc của thì quá khứ hoàn thành, đâu phải chạy đi xa, đã có tôi bên cạnh. Hoặc là quên đi một đánh giá rất hay của nhà văn Hoài Thanh, chẳng cần phải lật tung kệ sách mà nhẹ nhàng mở tôi ra, trong đấy đã có sẵn. Tôi thấy mình thật hữu ích với cô chủ, ít ra tôi không phải nằm bẹp dí suốt ngày ở nhà như đám bạn của tôi kia. Tôi thích tính ngăn nắp, gọn gàng của cô chủ. Dù tôi hay mọi đồ dùng học tập trong phòng, cô chủ đều trang trí gọn gàng, sạch đẹp. Nét chữ của cô chủ cũng chẳng khác gì Linh- rất đẹp và nắn nót.
Mỗi lúc rảnh rỗi, cô chủ thường mang tôi ra để đọc lại và ghi nhớ những gì mình đã chép lại. Ngoài ra, còn ngồi “mân mê” tôi nữa. Ngắm những hình ảnh chụp với Linh, cô lại cười khúc khích. Những lúc như vậy tôi lại thấy vui lây, tôi thấy hạnh phúc khi được cô chủ nhìn mỗi ngày, được cầm trên tay và đặt nét bút mỗi ngày.
Là cuốn sổ- không chỉ tôi mà mọi đồ dùng học tập dành cho học sinh luôn mong muốn các cậu ấm cô chiêu hãy luôn trân trọng, bảo vệ và giữ gìn chúng tôi. Với tôi, khi nhận được sự quan tâm của cô chủ luôn là điều làm tôi thấy vui vẻ và hạnh phúc nhất!
Những lúc tôi buồn tôi thường mượn những đồ vật để có thể làm bạn của mình, đó không chỉ là người có thể lắng nghe, và im lặng không có phản hồi gì với tôi. Mỗi khi ngắm nhìn nó, tôi cảm thấy rất hạnh phúc, nó thật đẹp, nhẹ nhàng, và là người không bao giờ phản bội tôi. Cuôn sách đó như là người bạn tri âm, tri kỉ của tôi, nhờ có nó mà tôi học hỏi và rèn luyện được cho mình rất nhiều kĩ năng trong cuộc sống. Tôi luôn phải giữ gìn và rèn luyện nó mỗi ngày, có như vậy tôi mới cảm thấy nó thực sự có ý nghĩa với mình. Với tôi, được chia sẻ chuyện riêng tư của mình là những chuyện hạnh phúc và vui nhất.
Tôi sẽ nhớ mãi những khoảnh khắc tâm sự cùng món đồ của mình, nhìn vào đó mà tôi đang cảm thấy nó là người bạn có thể lắng nghe, không bao giờ phản bội, và bên luôn bên cạnh tôi, tôi cảm thấy rất yêu quý và trân trọng nó mỗi ngày, nó là người bạn của tôi, là thứ mà tôi quý nhất trong cuộc sống.
Trong số những cây bút viết của cô chủ thì tôi là cây bút máy được cô yêu thích nhất. Cô chủ lúc nào cũng cưng chiều và chăm sóc tôi cẩn thận từng chút một. Tôi tự hào và hạnh phúc lắm.
Trong số những cây bút viết của cô chủ thì tôi là cây bút máy được cô yêu thích nhất. Cô chủ lúc nào cũng cưng chiều và chăm sóc tôi cẩn thận từng chút một. Tôi tự hào và hạnh phúc lắm.
Tôi vốn không phải là cây bút của cô chủ. Ngày mới mua về, mẹ tặng tôi cho em trai cô. Cậu bé tuy còn nhỏ nhưng viết chữ rất đẹp mà cũng có ý thức giữ gìn. Vì mới mua nên tôi còn rất mới và là một chàng trai khá bảnh bao. Thân bút sơn nước sơn màu đen láng bóng. Hàng chữ in trên đó rõ ràng từng nét. Cái nắp bút màu bạc lấp lánh. Đặc biệt, ngòi bút viết rất trơn như chạy trên từng trang giấy trắng. Tôi rất dễ tính mà bụng tôi cũng rất khỏe, loại mực nào cũng “ăn” được mà ăn rất ngon lành. Vì vậy, cậu bé lại càng thích tôi. Một hôm, cậu khoe tôi với cô chủ. Cô chủ hứng thú, nhẹ nhàng cầm tôi lên ngắm nghía. “Chà! Đẹp quá. Lại cầm rất vừa tay”. Cô chủ vừa ngắm tôi vừa tấm tắc khen ngợi làm tôi xấu hổ. Rồi cô ngỏ lời muốn tôi làm bạn với cô chủ nhưng cậu bé không chịu. Thế là cô chủ buồn lắm.... Đến ngày sinh nhật cô, em trai tặng một món quà bí mật. Gói quà nhỏ xíu bọc giấy bên ngoải. Cậu bé chắc chắn đây là món quà mà chị rất thích. Hồi hộp, cô chủ từ từ mở ra. Một lát sau, tôi đã nằm trong bàn tay cô chủ. Cô hét lên sung sướng. Từ đó, tôi trở thành người bạn thân thiết của cô.
Cô chủ dành cho tôi không phải tình yêu của cô chủ với đồ vật mà là tình cảm đặc biệt giữa hai người bạn với nhau. Cô coi tôi như một người bạn thật sự. Cô may cho tôi một cái túi xinh xinh bằng vải và cho tôi nằm ở trong đó. Mỗi khi viết bài, cô lấy tôi ra, ngắm nhìn một chút rồi mới viết vào vở. Cô không bao giờ ấn mạnh vì sợ tôi đau nên lúc nào cô cũng nhẹ nhàng đặt tôi lên trang giấy. Trước khi đi ngủ, cô cũng không quên bơm một bụng đầy mực cho tôi, cất tôi vào túi và chúc tôi ngủ ngon. Có những lúc buồn, cô chủ không nói với ai được nên thủ thỉ tâm tình với tôi. Không rõ cô chủ có biết rằng tôi nghe và hiểu hết những điều cô nói. Nhưng nếu cho tôi một điều ước, tôi ước sao mình có thể được nói để chia sẻ với cô, để niềm vui của cô được nhân lên gấp bội và nỗi buồn sẽ được chia đôi. Nhưng tôi chỉ là một cái bút, chỉ biết nghe thôi mà không thể chia sẻ. Tôi nhớ mãi một lần khi thấy nước mắt cô chủ rơi...
Hôm đó, trên lớp học vào giờ ra giải lao, cô chủ vội đi đâu mà không mang tôi theo, để tôi nằm trên bàn mà quên nắp bút. Có cậu học trò hiếu động nô đùa làm tôi ngã từ trên bàn xuống. Thật không may, ngòi bút lại lao xuống trước và tôi đã đau xót khi biết rằng mình không còn giúp cô chủ viết bài được nữa. Chưa kịp hoàn hồn thì cậu ta lại chạy nhảy lung tung, giẫm chân cả lên mình tôi nữa... Tôi đau điếng mà không biết làm sao, chỉ mong cô chủ mau về và cứu tôi. Vừa may, cô chủ vào lớp. Nhìn thấy tôi, cô chủ lập tức chạy tới. Thấy tôi bị xước khắp mình mẩy, ngòi bút bị gãy cô chủ thương tôi chạy ra phía sau sân trường ngồi khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mình tôi. Những giọt nước mắt trong sáng, tôi cảm nhận được tình yêu vô bờ cô dành cho tôi. Tôi không chỉ là cây bút bình thường mà là người bạn của cô. Hơn thế, tôi còn là món quà kỉ niệm mà em trai đã tặng cô nhân ngày sinh nhật. Tôi biết, với cô, tôi rất có ý nghĩa. Thế nên cô đã khóc rất nhiều, khóc nức nở như khi mất đi thứ gì quí giá vậy.... Cũng vì thế mà cô giận cậu bạn kia lắm.
Từ ngày tôi bị hỏng, cô chủ không bao giờ viết bút mực nữa. Cô để tôi nằm trong hộp bút nhỏ trên bàn. Dù không dùng nữa nhưng ngày nào đi học về cô cũng mở tôi ra xem, ngắm nghía tôi và kể chuyện cho tôi nghe, vẫn là những câu chuyện lớp học, bạn bè thầy cô nhưng tôi luôn luôn hào hứng. Cô chủ vẫn yêu quí tôi như ngày nào...
Là cây bút viết, đồ dùng học tập quen thuộc của học sinh, chúng tôi luôn mong nhận được từ các cô cậu học trò sự quan tâm và ý thức giữ gìn. Còn với riêng tôi, khi nhận được tình yêu của cô chủ, được coi như người bạn thân thì đó là niềm hạnh phúc lớn lao nhất.