Tập làm văn lớp 6

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Alice

Em hãy làm bài văn theo một trong hai đề bài sau : ( Các bạn đừng chép mạng nhé , với lại bài văn phải tự làm , lời văn giản dị , không quá thô sơ ; Giúp mình nhé các bạn icon-chat

Alice
25 tháng 12 2016 lúc 10:35

Đừng tả nha mí bạn ! Giúp Vớikhocroi

Kagamine Twins
25 tháng 12 2016 lúc 11:10

“Ví dầu cầu ván đóng đinh.
Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi.
Khó đi mẹ dắt con đi.
Con đi trường học, mẹ đi trường đời."

Mẹ-Người luôn chăm sóc,bảo vệ,che chở em.Cứ mỗi lần nhắc đến mẹ là trong đầu em lại có nhưng ý nghĩ đó.Và có lẽ,người em yêu quý nhát không ai có thể thay thế được đó là mẹ. Năm nay mẹ em đã 39 tuổi.Mẹ có dáng người gầy gầy,cao cao với mái tóc ngắn ngang vai.Mỗi lần mẹ cười đềun lộ hàm răng trắng tinh và đôi môi đỏ chót.Lúc đó,trông mẹ giống như một cô tiên vậy.Với vẻ mặt điềm đạm và vững tin của mình,mẹ hầu như đều quán xuyến tất cả các việc trong nhà.Mặc dù làm kế toán ở một công ty gần nhà nhưng quanh năm suốt tháng mẹ chỉ thích ở nhà để làm việc.Có những lúc công việc chưa xong nhưng mẹ vẫn lo việc cơm nước cho cả nhà trước rồi mới quay lại làm.Đôi khi,mẹ phải thức cả đêm.Những lúc như thế thì em rất thương mẹ.Khi nào có chút thời gian rảnh rỗi,mẹ hay đọc báo,xem TV,trồng cây hoặc may vá.Mẹ là một người đảm đang việc nhà và cư xử khéo léo với hàng xóm láng giềng.Với bố,mẹ ân cần chia sẻ niềm vui,nỗi buồn,lời ăn,tiếng nòi nhỏ nhẹ,dịu dàng.Với em,mẹ nghiên khắc và âu yếm ngọt dịu khuyên răn.

Ngoài kèm dạy em,mẹ còn gửi gắm trong đó những thông điệp rất hay vàn đầy ý nghĩa.Em sẽ cố gắng chăm ngoan học giỏi,mai sau trở thành Cháu ngoan Bác Hồ để không phụ lòng mẹ.

 

Lưu Hạ Vy
25 tháng 12 2016 lúc 11:57

K có time nên mk cho pn bài tham khảo nha ^ ^

Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.

Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nghiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cửa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.

Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.

Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm "lận đận" với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói: "Chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học". Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.

Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống Mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn xao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.

Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những rò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ông và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi: "Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẻ với con". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.

Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điểm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói: "Thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẫu cho các bạn noi theo....". Thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. Tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.

Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:

"Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."

Lê Lan Hương
25 tháng 12 2016 lúc 15:54

Nói vậy chứ bạn là người đang chép mạng đấy!


Các câu hỏi tương tự
siddharth sukla
Xem chi tiết
Hoa Hồng
Xem chi tiết
Phạm Khánh Linh
Xem chi tiết
Hương Hà Mai
Xem chi tiết
Công Tử Thiên Bình
Xem chi tiết
Khánh Linh Nguyễn
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Thái Vân
Xem chi tiết
Nhok Scorpio
Xem chi tiết
Phan Thanh Bình
Xem chi tiết