Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Chưa có thông tin , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 0
Số lượng câu trả lời 99
Điểm GP 20
Điểm SP 71

Người theo dõi (8)

$Mr.VôDanh$
Vân Anh Tống
Harry John
Đỗ Đình Hưng

Đang theo dõi (2)

G-Dragon
$Mr.VôDanh$

Câu trả lời:

C

Câu trả lời:

Nguyễn Du là bậc thầy về tả cảnh. Nhiều câu thơ tả cảnh của ông có thể coi là chuẩn mực cho vẻ đẹp của thơ ca cổ điển. Nhưng Nguyễn Du không chỉ giỏi về tả cảnh mà còn giỏi về tả tình cảm, tả tâm trạng. Trong quan niệm của ông, hai yếu tố tình và cảnh không tách rời nhau mà luôn đi liền nhau, bổ sung cho nhau.

Đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích là một bức tranh tâm tình đầy xúc động. Bằng bút pháp tả cảnh ngụ tình, Nguyễn Du đã miêu tả tâm trạng nhân vật một cách xuất sắc. Đoạn thơ cho thấy nhiều cung bậc tâm trạng của Kiều. Đó là nỗi cô đơn, buồn tủi, là tấm lòng thủy chung, nhân hậu dành cho Kim Trọng và cha mẹ.

Kết cấu của đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích rất hợp lí: Phần đầu tác giả giới thiệu cảnh Kiều bị giam lỏng ở lầu Ngưng Bích; phần thứ hai: trong nỗi cô đơn buồn tủi, nàng nhớ về Kim Trọng và cha mẹ; phần thứ ba: tâm trạng đau buồn của Kiều và những dự cảm về những bão tô cuộc đời sẽ giáng xuống đời Kiều.

Thiên nhiên trong sáu câu thơ đầu được miêu tả hoang vắng, bao la đến rợn ngợp. Ngồi trên lầu cao, nhìn phía trước là núi non trùng điệp, ngẩng lên phía trên là vầng trăng như sắp chạm đầu, nhìn xuống phía dưới là những đoạn cát vàng trải dài vô tận, lác đác như bụi hồng nhỏ bé như càng tô đậm thêm cuộc sống cô đơn, lẻ loi của nàng lúc này:

Trước lầu Ngưng Bích khoá xuân

Vẻ non xa tấm trăng gần ở chung

Bốn bề bát ngát xa trông

Cát vàng cồn nọ, bụi hồng dặm kia

Có thể hình dung rất rõ một không gian mênh mông đang trải rộng ra trước mắt Kiều. Không gian ấy càng khiến Kiều xót xa, đau đớn:

Bẽ bàng mây sớm đèn khuya,

Nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng.

Một chữ bẽ bàng mà lột tả thật sâu sắc tâm trạng của Kiều lúc bấy giờ: vừa chán ngán, buồn tủi cho thân phận mình, vừa xấu hổ, sượng sùng trước mây sớm, đèn khuya. Và cảnh vật như cũng chia sẻ, đồng cảm với nàng: nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng. Bức tranh thiên nhiên không khách quan, mà có hồn, đó chính là bức tranh tâm cảnh của Kiều những ngày cô đơn ở lầu Ngưng Bích.

Trong tâm trạng cô đơn, buồn tủi nơi đất khách quê người, Kiều tìm về với những người thân của mình. Nỗi nhớ người yêu, nhớ cha mẹ được Nguvễn Du miêu tả rất xúc động trong những lời độc thoại nội tâm của nhân vật. Nỗi nhớ thương được chia đều: bốn câu đầu dành cho người yêu, bốn câu sau dành cho cha mẹ. Nhưng nỗi nhớ với chàng Kim được nói đến trước vì đây là nồi nhớ nồng nàn và sâu thẳm nhất. Nồi nhớ đó được xoáy sâu và đêm thề nguyền dưới ánh trăng và nỗi đau cũng trào lên từ đó:

Tưởng người dưới nguyệt chén đồng.

Tin sương luống những rày trông mai chờ.

Bên trời góc bể bơ vơ,

Tấm thân gột rửa bao giờ cho phai.

Lời thơ như chứa đựng nhịp thổn thức của một trái tim yêu đương đang chảy máu! Nỗi nhớ của Kiều thật tha thiết, mãnh liệt! Kiều tưởng tượng ra cảnh chàng Kim đang ngày đêm chờ mong tin mình một cách đau khổ và tuyệt vọng. Mới ngày nào nàng cùng với chàng Kim nặng lời ước hẹn trăm năm mà bỗng dưng, nay trở thành kẻ phụ bạc, lỗi hẹn với chàng. Chén rượu thề nguyền vẫn còn chưa ráo, vầng trăng vằng vặc giữa trời chứng giám lời thề nguyền vẫn còn kia, vậy mà bây giờ mỗi người mỗi ngả. Rồi bất chợt Kiều liên tưởng đên thân phận Bên trời góc bể bơ vơ của mình và tự dằn vặt: Tấm son gột rửa bao giờ cho phai. Kiều nuối tiếc mối tình đầu trong trắng của mình, nàng thấm thía tình cảnh cô đơn của mình, và cũng hơn ai hết, nàng hiểu rằng sẽ không bao giờ có thể gột rửa được tấm lòng son sắt, thủy chung của mình với chàng Kim. Và thực sự, bóng chàng Kim cũng sẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm trí Kiều trong suốt mười lăm năm lưu lạc.

Nhớ người yêu, Kiều càng xót xa nghĩ đến cha mẹ. Mặc dầu nàng đã liều đem tấc có, quyết đền ba xuân, cứu được cha và em thoát khỏi vòng tù tội, nhưng nghĩ về cha mẹ, bao trùm trong nàng là một nỗi xót xa lo lắng. Kiều đau lòng khi nghĩ đến cảnh cha mẹ già tựa cửa trông con. Nàng lo lắng không biết khi thời tiết thay đổi ai là người chăm sóc cha mẹ. Nguyễn Du đã rất thành công khi sử dụng thành ngữ, điển cố (tựa cửa hôm mai, quạt nồng ấp lạnh, gốc tử) để thể hiện tình cảm nhớ nhung sâu nặng cũng như những băn khoăn, trăn trở của Kiều khi nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến bổn phận làm con của mình. Trong hoàn cảnh của Kiều, những suy nghĩ, tâm trạng đó càng chứng tỏ Kiều là một người con rất mực hiếu thảo.

Nhớ người yêu, nhớ cha mẹ, nhưng rồi cuổì cùng nàng Kiều lại quay về với cảnh ngộ của mình, sống với tâm trạng và thân phận hiện tại của chính mình. Mỗi cảnh vật qua con mắt, cái nhìn của Kiều lại gợi lên trong tâm trí nàng một nét buồn. Và nàng Kiều mỗi lúc lại càng chìm sâu vào nỗi buồn của mình. Nỗi buồn sâu sắc của Kiều được ngòi bút bậc thầy Nguyễn Du mỗi lúc càng tô đậm thêm bằng cách dùng điệp ngữ liên hoàn rất độc đáo trong tám câu thơ tả cảnh ngụ tình:

Buồn trông cửa bể chiều hôm,

Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa?

Buồn trông ngọn nước mới sa

Hoa trôi man mác biết là về đâu?

Buồn trông nội cỏ rầu rầu,

Chân mây mặt đất một màu xanh xanh.

Buồn trông gió cuốn mặt duềnh,

Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi.

Nguyễn Du quan niệm: Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu... Mỗi cảnh vật hiện ra qua con mắt của Kiều ở lầu Ngưng Bích đều nhuốm nỗi buồn sâu sắc. Mỗi cặp câu gợi ra một nỗi buồn. Buồn trông là buồn mà nhìn ra xa, nhưng cũng là buồn mà trông ngóng một cái gì đó mơ hồ sẽ đến làm đổi thay tình trạng hiện tại. Hình như Kiều mong cánh buồm, nhưng cánh buồm chỉ thấp thoáng,xa xa không rõ, như một ước vọng mơ hồ, mỗi lúc mỗi xa. Kiều lại trông ngọn nước mới từ cửa sông chảy ra biển, ngọn sóng xô đẩy cánh hoa phiêu bạt, không biết về đâu như thân phận của mình. Rồi màu xanh xanh bất tận của nội cỏ rầu rầu càng khiến cho nỗi buồn thêm mênh mang trong không gian; để rồi cuối cùng, nỗi buồn đó bỗng dội lên thành một nỗi kinh hoàng khi ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi. Đây là một hình ảnh vừa thực, vừa ảo, cảm thấy như sóng vỗ dưới chân, đầy hiểm họa, như muốn nhấn chìm Kiều xuống vực.

Tám câu thơ tuyệt bút với nghệ thuật tả cảnh ngụ tình kết hợp với nghệ thuật điệp ngữ liên hoàn đầu mỗi câu lục và nghệ thuật ước lệ tượng trưng cùng với việc sử dụng nhiều từ láy tượng hình, tượng thanh (thấp thoáng, xa xa, man mác, rầu rầu, ầm ầm) đã khắc họa rõ cảm giác u uất, nặng nề, bế tắc, buồn lo về thân phận của Thúy Kiều khi ở lầu Ngưng Bích.

Đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích là một bức tranh thiên nhiên đồng thời cũng là một bức tranh tâm trạng có bố cục chặt chẽ và khéo léo. Thiên nhiên ở đây liên tục thay đổi theo diễn biến tâm trạng của con người. Mỗi nét tưởng tượng của Nguyễn Du đều phản ánh một mức độ khác nhau trong sự đau đớn của Kiều. Qua đó, cho thấy Nguyễn Du đã thực sự hiểu nỗi lòng nhân vật trong cảnh đời bất hạnh để ca ngợi tấm lòng cao đẹp của nhân vật, để giúp ta hiểu thêm tâm hồn của những người phụ nữ tài sắc mà bạc mệnh.


Câu trả lời:

When I am a child, I have a beautiful dream that I will become a doctor in the future. In fact, I can not implement this dream but I have never regret about this. Therefore, I am writing an essay with the subject “ My dream is becoming a doctor” to express my thinking about the profession of doctors.

The human life on the earth is full of pleasures and sorrows, ups and downs, strength and weakness and health and illness like day and night these happenings are inherent in everyone’s life cycle. But it is silver lining that there are noble people who work all their lives to mitigate the sufferings of the others. Among them, the profession of doctors is perhaps most respected for service to the society.

A doctor dedicates his life to the service of the patients. He or she relieves the sufferings and pain of mankind. He cures them from disease and illness. He strives to make the life of others better and healthier.

The doctor works to prevent spread of the epidemics. Every now and then dangerous diseases grab the humanity. It is the doctor who finds the cure. Sometimes it may take years of painstaking work and research to find the cure, but ultimately the success is achieved.

As a result we find that the fields of medicine and surgery have advanced beyond imagination. A damaged organ can be transplanted, in today’s medically advanced world.

A doctor’s life is hard. Often, he has to visit the patient at off hours foregoing his rest, sleep and even food. Sometimes the doctor has to work throughout the day and night attending to serious patients or victims of war, epidemic or major accident. He has to always treat his patients with a smile and cheer. He motivates and encourages sick person. He is a source of hope and strength. Even in distress his duty is first towards his patient. Always remembering the famous Hippocratic oath, he pledges his life in alleviating the sufferings of the patients.

India has a long tradition of service to the mankind. It is ingrained in its culture and all the religions.

As a result, Indian doctors are well known for their charitable attitude, dedication, hard work and personal touch. They are in great demand all over the world. Many Indian doctors are working in famous hospitals abroad.

India is a country having one of the largest reservoir of doctors. It has about 300 medical colleges, which produce about 30,000 doctors every year. They work all over the country in the cities and villages, in large hospitals or their own clinics. In recent years there has been a great leap forward in the modernisation of our hospitals with latest equipments. This has facilitated the doctors to undertake complicated operations and treat critically ill patients with success.

Besides allopathic systems of medicines, there are doctors who practice Ayurvedic, Unani and Homeopathic system of medicine. Innovative practices of treatment, like the Chinese acupuncture and acupressure, yoga, Nature cure etc. have also gained popularity in the country.

The doctors practicing traditional systems are locally available and often called ‘barefoot doctors’. There is a revived interest in these systems of treatment and many allopathic doctors combine their treatment with traditional methods like yoga, nature cure and Ayurveda. The whole purpose is to serve the mankind and remove the pain and sufferings of patients. In this respect, the society is indebted to the profession of doctors.

=> Bài dịch: Ước mơ của tôi là trở thành bác sỹ

Khi tôi còn nhỏ, tôi có một giấc mơ rất đẹp là trở thành một bác sỹ trong tương lai nhưng sự thật là tôi đã không thể thực hiện được, nhưng tôi chưa bao giờ hối tiếc về điều đó. Vì vậy,tôi viết một bài luận với chủ đề “ Ước mơ của tôi là trở thành bác sỹ” để bày tỏ những suy nghĩ của mình về nghề nghiệp này.

Cuộc sống của con người trên trái đất có đầy đủ những cung bậc, vui sướng và buồn bã,lúc lên và lúc xuống, lúc khỏe mạnh và lúc ốm yếu. Sức khỏe, bệnh tật giống như ngày và đêm, chúng cứ diễn ra và được gắn liền với vòng tròn cuộc đời của mọi người. Nhưng đó chỉ là những lý lẽ hùng biện rằng sẽ có những người cống hiến cả cuộc đời mình để giảm thiểu sự đau khổ cho người khác. Trong số đó, nghề bác sỹ có lẽ được tôn trọng nhất trong lĩnh vực dịch vụ cho xã hội.

Người bác sỹ đã cống hiến cả cuộc đời mình để chăm sóc bệnh nhân, giảm thiểu những nổi đau cho nhân loại. Họ cứu chữa mọi người thoát khỏi bệnh tật, đau ốm. Họ cố gắng để đem lại cuộc sống tốt hơn và khỏe mạnh hơn cho mọi người.

Bác sỹ làm việc để ngăn chặn sự lây lan của bệnh dịch trong hiện tại cũng như những nguy hiểm đe dọa con người trong tương lai bằng cách tìm ra phương pháp cứu chữa. Đôi khi phải mất hàng năm miệt mài làm việc, nghiên cứu để tìm ra phương thức cứu chữa nhưng cuối cùng cũng thành công.

Kết quả là chúng ta có thể nhìn thấy lĩnh vực y tế và phẩu thuật đã tiến bộ ngoài sức tưởng tượng. Một bộ phận cơ thể hư hỏng có thể cấy ghép trong lĩnh vực y tế ngày càng tiên tiến hiện nay.

Cuộc sống của một bác sỹ rất khó khăn. Thường thì bác sỹ đến thăm bệnh nhân sau giờ làm việc, đó là thời gian riêng dành cho việc nghỉ ngơi, ngủ hay ăn uống. Đôi khi, bác sỹ làm việc xuyên ngày đêm để chăm lo cho những bệnh nhân nghiêm trọng hoặc những nạn nhân của chiến tranh, bệnh dịch hoặc là những rủi ro chuyên môn. Nhưng bác sỹ luôn luôn đối xử với bệnh nhân của họ bằng nụ cười niềm nở, sự động viên và khuyến khích. Bác sỹ là nguồn hy vọng và sức mạnh ngay cả trong tình trạng kiệt sức, họ cũng luôn hướng về phía những người bệnh. Luôn luôn ghi nhớ lời thề nổi tiếng của Hippocratic, những người bác sỹ cam kết bằng chính cuộc đời của họ nhằm giảm thiểu nổi đau cho tất cả những người bệnh.

Ấn độ là đất nước có truyền thống lâu đời trong dịch vụ chăm sóc con người. Nó đã ăn sâu trong văn hóa và tôn giáo của họ.

Kết quả cho thấy rằng, các bác sỹ Ấn độ được biết đến với thái độ thân thiện, tận tâm, chăm chỉ và gần gũi. Họ là những bác sỹ tuyệt vời rất cần trên toàn thế giới. Nhiều bác sỹ Ấn độ đang làm việc tại các bệnh viện lớn trên thế giới.

Ấn độ là quốc gia có số lượng lớn các bác sỹ, khoảng 300 trường đại học y,là nơi đào tạo khoảng 30.000 bác sỹ mỗi năm. Họ làm việc trên tất cả các nước, tại các thành phố và làng mạc,ở những bệnh viện lớn hoặc tại phòng khám của họ. Những năm gần đây,Ấn độ đã có một bước nhảy vọt lớn trong việc hiện đại hóa các bệnh viện cũng như trang bị những thiết bị hiện đại nhất. Điều này đã tạo điều kiện cho họ có thể hoàn thành và chữa trị những ca bệnh phức tạp.

Bên cạnh đó, các bác sỹ đã thực hiện các hệ thống phương pháp điều trị như Ayurvedic,Unani và Homeopathich, sử dụng các phương pháp điều trị có tính chất đổi mới như thuật châm cứu, bấm huyệt, yoga, chữa bệnh bằng phương pháp tự nhiên,…của Trung Quốc. Ngoài ra, những phương pháp đó cũng đã trở nên phổ biến trong cả nước.

Những bác sỹ thực hành các hệ thống truyền thống sẵn có tại địa phương và thường được gọi là “barefoot doctor”. Nhiều bác sỹ kết hợp giữa các phương pháp điều trị hiện đại với các phương pháp điều trị truyền thống như yoga, chữa bệnh bằng phương pháp tự nhiên và Ayurveda. Tất cả mục đích đó là phục vụ con người, xóa bỏ nổi đau của bệnh nhân. Trong khía cạnh này, xã hội dường như mắc nợ với nghề bác sỹ.

Câu trả lời:

Mỗi thời đại sẽ có những cách khác nhau để liên lạc, trao đổi thông tin. Ngày xưa, con người thường viết thư và chờ đợi những bức thư phản hồi, thời gian rất rất là lâu vì khoảng cách xa xôi, vì phương tiện vận chuyển. Nhưng ngày nay với cuộc cách mạng khoa học công nghệ 4.0 thì những bức thư đó được thay thế bằng những cú click, những dòng enter của các trang mạng xã hội.

Mạng xã hội đã kết nối con người khắp nơi trên thế giới, xóa nhòa khoảng cách về không gian, thời gian nhờ tốc độ nhanh chóng đó, sự tiện lợi. Nhưng cũng vì quá lạm dụng mạng xã hội mà các bạn trẻ hiện nay tự tập cho mình một lối sống không lành mạnh - sống ảo. Chúng ta hãy tự đặt câu hỏi, Sống ảo là gì? Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn cứ chìm đắm, đêm mê vào lối sống không hiện thực này?

Sống ảo là một cách sống không thực tế, hoang tưởng, mơ hồ, không tồn tại trong cuộc sống. Sống ảo khiến cho các bạn trẻ đánh mất đi quyền giao lưu, quyền được vui chơi tham gia vào những chương trình, vào những hoạt động ngoại khóa mà ở đó các bạn có thể trực tiếp kết bạn, trực tiếp trò chuyện với những con người thật. Và bạn ngồi đó và chỉ cần gõ, một cú click chuột là có thể kết bạn giao lưu với mọi người trên khắp thế giới.

Đây cũng chính là lẽ mà rất nhiều bạn đam mê nó. Trên các trang mạng xã hội như Facebook, Instragram, Zalo, Twitter,…và vô số trang mạng xã hội khác nữa, việc giao tiếp trở nên quá dễ dàng, khoảng cách như được thu hẹp lại, vì thế làm sao mà chúng ta không đam mê, không yêu thích. Nhưng nếu nó trở nên quá mức, hàng giờ, hàng ngày bạn ngồi trước màn hình máy tính, nhắn tin trò chuyện với những người mới quen, những người xa lạ thì những người bạn ngoài đời, những người thân quen của bạn thì dường như bạn đang quên mất họ, bỏ qua sự tồn tại của họ.

Một thế giới ảo, tạo cho bạn một viễn tưởng về cuộc sống vô cùng tươi đẹp và hấp dẫn. Trên đó, mỗi người có thể xây dựng cho mình một hình tượng trong mơ, những ngôi nhà, những hình ảnh tuyệt đẹp, và có vô số vô số những người bạn nhưng chưa bao giờ gặp mặt ở ngoài cuộc sống. Và vì thế, nhiều hệ lụy đã xảy ra, vì muốn được tung hô, nổi tiếng, nhiều bạn trẻ đã biến mạng xã hội là một bước đã tiến thân, đăng những hình ảnh không lành mạnh để mong nhận được sự chú ý của mọi người, hay sử dụng những lời nói không văn mình nhằm thể hiện bản lĩnh của mình.

Những anh hùng bàn phím được ra đời từ đây. Những người đó đã gây ra không ít những mâu thuẫn, những thông tin sai lệch cho mọi người, Hệ lụy cao hơn, đó chính là làm ảnh hưởng xấu đến người khác, mang một lối sống lệch lạc, tinh thần không ổn định, khiến không ít người đi theo vết xe đổ này. Việc giao lưu, kết bạn trên mạng đã xuất hiện nhiều tình yêu online. Đây không hẳn là tình trạng xấu, điều sai, nhưng nó cũng gây ra nhiều trường hợp không tốt, như dễ bị lợi dụng, lừa lọc, và trở thành mục tiêu của rất nhiều kẻ xấu.

Kết quả của việc đó để lại là sự hối hận, mất mát cả về vật chất lẫn tinh thần. Thật sự đây là điều nguy hiểm mà các bạn khó có thể lường trước được. Khi các bạn dành thời gian lên mạng, chìm đắm vào một thế giới ảo không hiện thực thì đến lúc bước ra thế giới thật, các bạn sẽ cảm thấy mình bị bỏ rơi, cảm thấy lạ lẫm, không thể nào xác định cho mình được một hướng đi đúng đắn. Đôi khi trầm trọng hơn, là lúc bạn nhận ra, tình cảm của mình và bố mẹ ngày càng bị rạn nứt, bạn bè của bạn sẽ xa lánh bạn.

Xã hội phát triển là điều tốt, một thế giới mà sự kết bạn và giao lưu được nhanh chóng và xích lại gần nhau hơn nhưng hãy cho nó đi vào một hướng đúng và hợp lý. Đừng sống ảo! Sống ảo chính là một căn bệnh khó có thể chữa được. Nó như con sâu đang ăn dần sức khỏe và tinh thần của các bạn trẻ. Vì vậy, hãy sống lành mạnh, sử dụng mạng xã hội hợp lý, hãy để nó là một phương tiện giúp bạn phát triển và tốt hơn. Đừng để nó giết chết đi tâm hồn của bạn.

Mạng xã hội kết nối bạn bè khắp nơi trên thế giới.