Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Hưng Yên , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 1
Số lượng câu trả lời 42
Điểm GP 1
Điểm SP 20

Người theo dõi (9)

Đang theo dõi (55)

Đỗ Thuỳ Linh
phạm nhất duy
Hương Trà
THU PHƯƠNG
Trang Nguyen

Câu trả lời:

Trường học là một thế giới diệu kỳ, là nơi thắp sáng những ước mơ, cũng là nơi nuôi dưỡng nó. Bước qua cánh cổng trường là chúng ta bước vào thế giới tri thức với vô vàn những điều mới lạ và kì thú. Người mẹ trong “Cổng trường mở ra” của nhà văn Lý Lan đã nói với con một câu triết lí đầy cảm xúc: “Đi đi con, hãy can đảm lên, thế giới này là của con. Bước qua cánh cổng trường là một thế giới kì diệu sẽ mở ra”.

Sự kì diệu ở đây không phải là một phép nhiệm màu nào đó của bà Tiên hay ông Bụt. Không phải là thứ đặc biệt mà trần gian không có. Không phải là thứ biến hóa từ vật này sang vật khác. Mà đó là tất cả những thứ mà mỗi con người cần khám phá, vượt qua.

Ở nơi gọi là diệu kì ấy có cả niềm vui thất bại, có cả những điều bất ngờ xảy ra. Và đặc biệt hơn, ở đây rèn luyện cách cảm nhận niềm vui, cảm nhận sự thăng hoa của cuộc đời. Cũng là nơi cho ta biết cách chấp nhận sự thất bại cho dù thất bại làm cho tình thần hoảng loạn, thiếu tự tin. Giúp chúng ta đứng dậy sau khi ngã.

Trong thế giới kì diệu ấy, chúng ta có cả một kho tàng kiến thức nhân loại. Ta có thế biết về nguồn gốc của loài người, biết về những đức hi sinh cao cả đã đổi lại cuộc sống thanh bình cho ta ngày hôm nay. Nó cũng giúp ta hiểu được những điều bí ẩn của thế giới tự nhiên, cho ta những đáp án cho các câu hỏi “vì sao”.

Nơi kì diệu đó có thể bồi dưỡng tâm tư tình cảm của chúng ta. Nơi đó cho ta một màu xanh hi vọng mỗi khi ta buồn hay chán nản. Cho ta một niềm tin tuyệt đối vào bản thân để ta không cảm thấy xấu hổ hay tự ti về mình. Nó cũng khuyên ta nên đón nhận những điều tốt đẹp mà cuộc sống ban tặng, rũ bỏ những u buồn những xấu xa ra khỏi tâm hồn. Rồi ta biết cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn. Ta cũng hiểu được câu nói “Cuộc sống là luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu”

Và đặc biệt , thế giới kì diệu ấy cho ta những người cha người mẹ dạy dỗ, yêu thương ta, những người bạn luôn sẻ chia vui buồn. Trong lá thư “Xin thầy hãy dạy cho con tôi” gửi cho thầy hiệu trưởng của tổng thống Mỹ A-Lin-côn đã khẳng định rằng trường học sẽ mang lại mọi thứ cho con

Câu trả lời:

Nghệ thuật kể chuyện: dẫn dắt, tạo tình huống, gỡ nút…

- LÃO HẠC(Nam Cao)Tuy không phải là truyện ngắn xuất sắc nhất của Nam Cao nhưng “LãoHạc” là một câu chuyện đầy sức ám ảnh, để lại trong lòng người đọc nhiềucung bậc cảm xúc: yêu thương, xúc động, trân trọng, cảm phục, xen lẫn xótxa, chua chát, cay đắng ngậm ngùi...1.“Lão Hạc”-câu chuyện cảm động đầy nước mắt về một người chagiàu lòng thương yêu con.Văn chương nói chung, truyện ngắn của Nam Cao nói riêng viết nhiều vềtình mẫu tử (Tấm lòng của những người mẹ nghèo với con: mẹ Ninh “Từngày mẹ chết”, người mẹ “Trẻ con không được ăn thịt chó”, “Giăng sáng”,“bài học quét nhà”, “Nước mắt”...). Lão Hạc là một nhánh rẽ khác, một câuchuyện cảm động về tình phụ tử. Có điều tấm lòng của lão Hạc với conkhông chỉ là tấm lòng của một người cha, mà còn ẩn chứa cả tình yêu củamẹ (Vợ lão mất sớm, lão một mình “gà trống nuôi con”, một mình lão vừa làmột người cha vừa sắm vai một người mẹ, yêu con bằng cả tình yêu củamẹ). Có lẽ vì thế mà câu chuyện về tình cha con của lão càng lay động tâmhồn người đọc sâu xa hơn. Tấm lòng của lão Hạc với con không đơn giảnchỉ là yêu thương mà còn xen nỗi ân hận, xót xa, hi vọng...Thay vợ nuôi con trưởng thành, lão cũng muốn xây cho con mình một tổấm. Nhưng chỉ vì lão nghèo, không có đủ tiền thách cưới, con trai lão đãkhông lấy được người mình yêu. Thương con nhưng bất lực, lão chỉ biết cắnrăng khuyên con trai tìm đám khác. Khi thằng con trai lão phẫn chí bỏ đi đồnđiền cao su, lão “rân rấn nước mắt”. Lão thương con, thương mình “Tôi chỉbiết khóc chứ biết làm sao được nữa? Thẻ của nó người ta giữ, hình của nó1 người ta chụp rồi. Nó lại lấy tiền của người ta. Nó là người của người ta rồichứ đâu còn là con tôi”...Tình thương con của lão biến thành nỗi đau vì lãonhận ra một sự thật nghiệt ngã, lão sẽ mất con, lão quá hiểu “cao su đi dễkhó về...”Nhưng lão vẫn nuôi trong mình một hi vọng...Có lẽ đó là mầm sống duynhất khiến lão còn cố bám víu lấy cuộc đời. Lão phải sống để trông coimảnh vườn cho con trai lão. Lão tự nhủ với mình “ Ta bòn vườn của nó,cũng nên để ra cho nó đến lúc nó về nếu nó không đủ tiền cưới vợ thì tathêm vào cho nó, nếu nó đủ tiền cưới vợ thì ta cho vợ chồng nó để có chútvốn mà làm ăn”. Lão tự bảo như thế và lão làm đúng như thế. Lão chắc mẩmthế nào dến lúc con lão về lão cũng có được một trăm đồng bạc... Lão sốngkhông phải vì mình mà vì con, cho con. Lão nuôi trong mình một niềm tinlớn lao: con trai lão sẽ về, sẽ có cuộc sống hạnh phúc, lão sẽ chung tay gâydựng hạnh phúc cho nó...Nuôi con chó vàng đồng nghĩa với việc nuôi trong mình niềm hi vọng ấy.Con chó vàng là một kỉ niệm buồn với lão Hạc. Đó là con chó mà anh contrai lão nuôi định khi nào lấy vợ sẽ giết. Việc không thành, con chó nhắc gợitrong lão niềm day dứt về một đám cưới bất thành của con mà lão vẫn thấylà mình có một phần trách nhiệm. Lão yêu thương con chó, cưng nựng nónhư một đứa con. Con chó không chỉ như là một người để lão bầu bạn sẻchia mà nó còn là một kỉ vật của con trai lão. Lão nuôi con chó với hi vọngcon trai lão sẽ về sẽ lấy vợ, thực hiện được dự định dang dở của nó. Hiểuđiều đó ta mới thấy hết được nỗi đau đớn tột cùng của lão khi phải bán con Vàng. Bán con vàng lão không chỉ mất đi một người bạn, một kỉ vật của con trai mà đau đớn hơn cả là lão đã buộc lòng phải giết chết nguồn sống củamình. Bán con chó có thể coi là lần tự sát đầu tiên của lão Hạc...