Tích tắc , tích tắc....
Kim đồng hố điểm 12 giờ, lúc đó cũng là lúc em đang say mê trong giấc mơ của mình. Hom nay trong mơ em như bị lạc vào một thế giới huyền ảo trên thiên đường. Em ngơ ngác thì thấy bóng dáng của một ông lão đi đến chỗ em.Râu tóc ông bạc trắng, ông mặc bộ quần áo màu trắng cùng với cây gậy trên tay,ông nói với em một giọng ấm áp:
- Con là ai? Sao con lại ở đây?
Em ngẩn ngơ trả lời:
- Dạ con là Ngoan, Con ....con không biết tại sao con lại ở đây nữa ông ạ!
Ông lão cười hiền hậu đáp:
- Thế hôm nay là ngày đầu tiên con đến nơi này?
Em trả lời với giọng trầm bổng:
-Dạ vâng ạ!
Ông lão gật đầu rồi nói:
-Vậy thì hôm nay lần đầu tiên con đến nơi này ta sẽ bạn cho con một điều ước , Con ước gì ?
Em ngạc nhiên , suy nghĩ sau một hồi rồi nói:
-Dạ ,,....dạ con ước được,...nghe ....nghe thế giới muôn loài nói chuyện...ạ...ạ
Ông lão cười hiền hậu hóa phép rồi mờ ảo dần trong không gian. Thế rồi em rảo bước nhẹ nhàng tham quan nơi sứ lạ này.
bầu trời lạnh buốt đang dần dần trở nên ấm áp hẳn , không còn giá lạnh như ngày nào.mọi người ra đường đã đông hơn ,mặt tươi hơn,vui vẻ hơn .cây cối ,hoa lá nở hương thơm ngát .tất cả mọi vật đều đắm chìm trong niềm vui khi mùa đông đã qua.vậy là mùa xuân đã đến.
vào mùa đông,trời lạnh buốt ,các cây cối đều phải chịu đựng cái lạnh giá ấy trong một mùa đông.do sự cai quản của lão già mùa đông nên mọi sự vật trên trái đất này đều phải tuân theo.lão già mùa đông xấu xí ,già nua , cáu kỉnh,chắc là trên đời này ai cũng ghét lão nhỉ,lão mang đến cho ta một cái lạnh không thể tưởng tượng nổi.nhưng không ,không ai có thể ghét lão được vì đó không phải do lão mà.đó là quy luật của tự nhiên thôi.ráng chịu!mùa đông thì mọi người ai cũng diện cho mình được bộ quần áo đẹp ,ấm áp ,ở trong nhà cùng với chiếc lò sưởi của nhà mình.chỉ còn một mình cây bàng đứng bơ vơ một mình ngoài đường ,cây bàng trơ trụi ,gầy guộc,run rẩy ,anh ta đang ước nguyện rằng mùa đông sẽ qua đi nhanh để lại mua đông ấm áp cho mình.anh ta đang cầu cứu đất mẹ hãy cứu sống mình ,đất mẹ hiền từ ,điềm đạm dịu dàng khuyên bảo cây bàng :
-Cây bàng ơi,con phải tự cứu sống mình đi,mùa đông lạnh lẽo.trơ trụi,ta thì lại cạn kiệt nước rồi con ạ!bây giờ ta đã thành một bà già khô cằn ,xấu xí .ta kiệt sức rồi con ạ!nếu mùa đông không qua mau chắc ta chết mất thôi!con hãy tự cứu sống mình đi
cây bàng hoảng hốt nói:
-xin người đừng nói thế !nếu người chết thì con cũng sẽ chết theo thôi.vì không có người con làm sao có thể sống được.
nói rồi cây bàng dũng cảm chờ đợi mùa xuân đến và dồn chất cho cây ,không cầu cứu đất mẹ nữa vì cây bàng biết bây giờ thì đất mẹ cũng giống như minh mà thôi ,mình phải tự cứu sống lấy bản thân mình trước đã chứ.
sau 3 tháng ,cuối cùng mùa đông cũng đã qua ,lão già mùa đông lại phải nhường lại quyền cai quản cho nàng tiên mùa xuân trẻ trung xinh đẹp dịu dang kiều diễm.nhưng lão vẫn day đứt trong lòng và không muốn dời đi.vậy là lão đã tạm biệt nơi nay rồi.lão sẽ đi cai trị nơi khác ,ở một nơi thật là xa .vào một ngày nào đó thì lão sẽ quay lại và tiếp tuc cai trị nơi này.
nàng tiên mùa xuân đem lại một bầu không khí ấm áp tươi vui không như lão già mùa đông đem đến một không gian khô cằn lạnh lẽo.cuối cùng thì đất mẹ và cây bàng đã khỏe mạnh trở lại và vui vẻ như xưa.nhờ câu nói của đất mẹ mà cây bàng đã có được sự dũng cảm và khỏe mạnh như ngày hôm nay.mọi người ra đường đi lại tấp nập chuẩn bị chào đón một năm mới.
Thế là không hiểu sao thế giới này cứ từ từ mơ ảo đi trong không gian của mùa xuân ấm áp. Bỗng một tiếng nói vang vọng đâu đó bên tai em:
- Ngoan, Ngoan ơi. Công chúa của bà dậy đi để đi học nào!
Thì ra là tiếng bà gọi em khiến em tỉnh giấc và biết đó chỉ là một giấc mơ. Tuy giấc mơ ngắn ngủn nhưng có lẽ đó cũng đã đủ để giúp em giải thích về những biến đổi về thiên nhiên trái đất. Từ đó giấc mơ này cứ in sâu trong tâm trí em như một bài học bổ ích giúp cho em bước vào đời.