HOC24
Lớp học
Môn học
Chủ đề / Chương
Bài học
Thời thơ ấu khi còn học ở tiểu học, đấy chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất của mỗi con người. Khi nhớ đến những kỉ niệm ấy, trong tôi lại hiện hình ảnh về bạn bè, thầy cô, mái trường tha thiết với loài cây mà tôi yêu quý và kính trọng nhất, loài cây mà đã gắng bó với những ngày cắp sách đến trường của mỗi người, loài cây mà một nhà văn đã gọi nó với một cái tên thân thương cây “ hoa học trò”.Nhìn từ xa, cây phượng toả ra những tán lá xum xuê xanh ngắt giống như một cái dù to tướng che mưa nắng. Mỗi khi tôi đi học về, tôi đều đứng nép vào chiếc dù ấy chời ba má dẫn về. Cây đứng cao khoảng năm sáu mét, nó xoè ra những vòm lá cao hơn nóc trường làm cho người nhìn vào liên tưởng tới hình ảnh gà mẹ dang rộng đôi cánh ôm ấp đàn gà con. Càng tới gần, tôi lại được thưởng thức cái không khí trong lành, cái màu xanh mươn mướt của cây xanh. Bên dưới, chim muôn tha hồ làm tổ, chúng chuyền từ cành này sang cành khác trông thật ngộ nghĩnh. Dưới bóng mát của cây cũng là điểm hẹn của chúng tôi những ngày trưa hanh nắng. Vào những giờ ra chơi, tôi đều ngồi dưới góc phượng, ngồi ôn lại bài hoặc kể cho phượng nghe về những chuyện vui hoặc buồn. Tôi cũng không hiểu sao, trong những lúc này tôi cảm nhận như tiếng của phượng thì thầm bên tai để an ủi hoặc vui mừng cùng tôi.Khi những búp hoa phượng gần nở, cũng là lúc báo hiệu cho chúng tôi mùa thi sắp đến. Cây phượng như vui vẻ khi thấy những đứa học trò của nó chăm chỉ học hành nhưng nó cũng không thể giấu kín về tâm trạng khi sắp phải chia tay chúng tôi. Ba ngày…Hai ngày… Một ngày… Thôi rồi bây giờ là ngày cuối cùng của chúng tôi đến lớp. Hoa cứ nở, cứ rơi, rơi lên tóc, rơi trên vai mỗi người như đang gửi một kỉ niệm đặc biệt cho mỗi cô cậu học trò.Cánh cổng trường đã đóng lại, chưa bao giờ phượng đẹp như lúc này. Phượng đẹp nhưng chẳng ai ngắm nhìn nó. Chỉ còn một mình nó trong theo hình bóng của mỗi học sinh. Tạm biệt cây phượng, tạm biệt những kỉ niệm buồn vui dưới góc phượng. Dù đi đâu, ở đâu tôi sẽ mãi luôn nhớ về ngôi trường này, nơi có một người bạn vô cùng thân yêu.
6300 m2
"Một cây làm chẳng nên nonBa cây chụm lại thành hòn núi cao".
"Có cha, có mẹ có hơnKhông cha, không mẹ như đàn không dây.Mẹ cha như nước, như mây,Làm con phải ở cho tầy lòng con"
"Anh em như chân, như tayNhư chim liền cánh, như cây liền cành".
"Ai ơi bưng bát cơm đầy,Dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần".
"Gặp nhau ăn một miếng trầuMai ra đường cái gặp nhau ta chào"Hoặc: "Đôi ta như đá với dao,Năng liếc thì sắc, năng chào thì quen".
"Gặp nhau đường vắng thì chàoGặp nhau giữa chợ lao xao xin đừng".
Đồng ý vì :
Vào cái đêm trước ngày khai trường của con, người mẹ không ngủ được, nghĩ đến cái giây phút cổng trường mở ra để đón đứa con vào một thế giới kì diệu. Tình yêu con sâu nặng của người mẹ gắn liền với niềm tin vào vai trò to lớn của nhà trường và niềm hi vọng toàn xã hội sẽ quan tâm đến việc giáo dục thế hệ trẻ cho tương lai của đất nước.
Đứa con vô tư thanh thản, giấc ngủ đến dễ dàng.Người mẹ bồn chồn, trằng trọc, không ngủ được.
Những chi tiết:Đứa con:+ Giấc ngủ đến dễ dàng như uống một li sữa, ăn một cái kẹo.+ Gương mặt thanh thoát của người con tựa nghiêng trên gối mềm, đôi môi hé mở và thỉnh thoảng chúm lại như đang mút kẹo.+ Cũng như trước một chuyến đi xa, trong lòng con không còn mối bận tâm nào khác ngoài chuyện ngày mai thức dậy cho kịp giờ.+ Hăng hái dọn dẹp đồ chơi.+ Giúp việc nhà cho mẹ.Người mẹ+ Mẹ không tập trung được vào việc gì cả.+ Mẹ lên giường và trằn trọc.+ Mẹ không ngủ được.