Tiết 1, 2

Câu hỏi trắc nghiệm

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

 Trường học của Giên ở đâu?

 

  1. Vùng quê châu Phi hẻo lánh.
  2. Vùng nông thôn nghèo nàn.
  3. Thành phố phồn vinh.
  4. Đô thị phồn hoa.

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

 Ngôi trường này có gì đặc biệt?

  1. Đa số trẻ em ở đây đều lười đi học.
  2. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp mẹ.
  3. Chỉ chừng hai chục em được đi học.
  4. Cả B và C.

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

 Từ hẻo lánh có nghĩa là gì?

  1. Cho phép hưởng một dịch vụ mà không phải trả tiền
  2. Trông chờ, mong đợi một điều gì đó.
  3. (Nơi) xa, ít người qua lại.
  4. Lúc mới sinh ra.

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

Cô giáo mất bao lâu để đến xóm nhà Giên?

  1. 1 giờ.
  2. 2 giờ.
  3. 3 giờ.
  4. 4 giờ.

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

Cô giáo nghe thấy gì khi tới sát cánh cửa nhà Giên?

 

  1. Tiếng đàn.
  2. Tiếng cãi nhau.
  3. Tiếng ê a đánh vần.
  4. Tiếng trẻ con khóc.

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

Cô giáo đã chứng kiến việc gì lúc đến nhà Giên?

  1. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão.
  2. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó trên cuốn sách mà Giên mượn về.
  3. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt.
  4. Tất cả các đáp án trên.

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

Mẹ của Giên cảm thấy như thế nào khi cô giáo đến nhà?

  1. Hồi hộp.
  2. Bất ngờ.
  3. Ngạc nhiên.
  4. Vui mừng.

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

Mẹ của Giên đã nói gì với cô giáo?

  1. Cô giáo dạy chúng tôi đọc chữ đi.
  2. Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi, không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt.
  3. Tôi biết chữ rồi đấy, tôi đọc cho cô giáo nghe thử nhé.
  4. Tôi biết đọc rồi đấy, cô giáo thấy tôi giỏi không?

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

Bà của Giên nói gì với cô giáo?

  1. Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé.
  2. Cô giáo nghe thử xem tôi đọc như thế nào đi.
  3. Cô giáo xem tôi đọc tốt không.
  4. Tôi không biết chữ.

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

 Cũng như ở lớp, Giên đã nói gì với cô giáo khi cô tới nhà?

  1. Cô cho em mượn thêm mấy ngày nữa nhé.
  2. Cô đừng báo với nhà trường ạ.
  3. Em xin lỗi cô.
  4. Em sẽ trả sách cho cô sau.

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

Vì sao cô giáo nghẹn ngào nói: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” khi Giên xin lỗi cô?

  1. Vì cô giáo nhận ra sự tốt bụng của Giên.
  2. Vì cô giáo thấy có lỗi khi trách lầm Giên.
  3. Vì cô giáo bị cảm động, bất ngờ trước hành động của Giên.
  4. Vì Giên đã làm một chuyện tốt.

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

Em thấy Giên là người như thế nào?

  1. Là một người tốt bụng, nhân ái, muốn chia sẻ kiến thức mình học được cho những người không có cơ hội học.
  2. Là một người xấu tính, ích kỉ.
  3. Là một người chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, không quan tâm ai khác.
  4. Là một người không biết giữ lời hứa, mượn sách xong không trả.

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

 Hình ảnh “Cô giáo nhỏ” ở nhan đề là chỉ ai?

  1. Cô giáo Giên.
  2. Giên.
  3. Mẹ Giên.
  4. Bà Giên.

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

 Câu chuyện trên muốn nhắn nhủ điều gì với chúng ta?

  1. Hãy biết chia sẻ khó khăn với người khác.
  2. Lòng tốt sẽ được báo đáp.
  3. Cả A và B.
  4. Mượn sách xong phải trả.

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

Dòng nào dưới đây nhận xét đúng về câu chuyện?

  1. Câu chuyện giúp chúng ta biết sự nghèo khó của người dân nơi vùng quê châu Phi.
  2. Câu chuyện muốn nói với chúng ta rằng hãy biết quan tâm, giúp đỡ người khác.
  3. Câu chuyện muốn khuyên chúng ta đừng vội vàng đánh giá một sự việc mà hãy tìm hiểu nguyên nhân của nó.
  4. Tất cả các đáp án trên.

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

 Tìm danh từ trong câu dưới đây?

Tôi sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ.

  1. Tôi.
  2. Cánh cửa.
  3. Thân sậy.
  4. Cả B và C.

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

 Tìm danh từ trong câu dưới đây?

Bài đọc nào dưới đây cũng có hình ảnh cô giáo?

  1. Cái răng khểnh.
  2. Đồng cỏ nở hoa.
  3. Nhà phát minh 6 tuổi.
  4. Những cái đinh.

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

 Tìm danh từ trong câu dưới đây?

Hơn một tháng nay, hễ cô giáo hỏi đến cuốn truyện tranh, Giên lại nói gì?

  1. Cô đừng báo với nhà trường, em sẽ bị đuổi học mất.
  2. Xin lỗi cô, em quên mang theo. Mai em sẽ mang ạ.
  3. Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.
  4. Em phải để sách ở nhà cho bà, mẹ và các em của em học ạ!

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

Giên gọi nơi mình học là trường nhưng thực chất nó chỉ là

  1. lớp dạy nghề.
  2. trường bổ túc văn hóa.
  3. lớp dạy chữ học phí thấp.
  4. lớp dạy chữ miễn phí.

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

 Khi thấy Giên mãi không trả được sách, cô giáo đã làm gì?

  1. Tìm đến nhà Giên để tìm hiểu lí do.
  2. Gọi Giên ở lại sau giờ học, hỏi cho ra nhẽ.
  3. Gọi điện cho gia đình Giên để hỏi.
  4. Dò hỏi qua các học sinh trong lớp.

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

Bài đọc đã nói lên thực trạng gì ở các khu vực hẻo lánh của châu Phi?

  1. Lạc hậu, nhiều người không biết chữ.
  2. Còn nhiều lạc hậu nhưng đa số trẻ em được đến trường.
  3. Đang trên đà phát triển ở nhiều lĩnh vực.
  4. Người dân ghét học chữ, chỉ thích các công việc lao động chân tay.

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

Cô giáo của Giên đã nói gì khi hiểu vì sao Giên mãi chưa trả sách?

  1. Xin lỗi Giên.
  2. Trách Giên vì đã không nói thật.
  3. Khen ngợi Giên.
  4. Đề nghị cho Giên mượn thêm sách.

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

Thực chất Giên mượn cuốn truyện tranh về nhà để làm gì?

  1. Cho cô bé hàng xóm mượn để học chữ.
  2. Dạy chữ cho bà, mẹ và các em.
  3. Đọc cho thật kĩ nội dung truyện.
  4. Học cách vẽ tranh.

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

Đa số trẻ em ở nơi Giên sống:

  1. được tới trường đầy đủ.
  2. phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ.
  3. nửa buổi phải làm các công việc trong gia đình, chỉ được đi học nửa buổi trong ngày.
  4. phải thay cha mẹ làm tất cả mọi việc.

Đọc bài đọc sau và trả lời câu hỏi:

CÔ GIÁO NHỎ

        Đã hơn một tháng nay, hễ tôi hỏi đến cuốn truyện tranh Giên mượn, em lại lúng búng: “Xin lỗi cô, em quên mang theo. Cô đừng báo với nhà trường ạ.”

        Giên gọi là trường nhưng thực chất đây chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Đa số trẻ em ở đây phải ở nhà bế em, nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ. Chỉ chừng hai chục em được đi học. 

        Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua những quãng đồng vắng, tối tăm, tôi mới tìm đến được xóm nhà Giên. Người ta chỉ cho tôi một túp lều. Tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a đánh vần. 

        Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu, bảy đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một phụ nữ trẻ và một bà lão. Hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy từ khó. Ngón tay họ dò trên chính cuốn sách mà Giên mượn về. Đám trẻ con đã đọc xong, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. “Cô giáo” Giên đang nhiệt tình chỉ bảo “học trò”.

        Mẹ của Giên ra mở cửa, không giấu khỏi sự ngạc nhiên: 

        - Ông bà, cha mẹ rồi tới các anh chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. – Bà mẹ trẻ nói.

        - Từ cha sinh mẹ đẻ, có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết kha khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé. – Bà của Giên ngượng nghịu nhìn cuốn sách lấm lem nhọ nồi. 

        Cũng như ở lớp, Giên lại thì thào: “Em xin lỗi cô.”.  Nhưng rồi em tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: “Ồ không, Giên! Cô phải xin lỗi em mới đúng.” 

Theo Khánh Linh (Báo Người lao động)

Ngôi nhà của Giên có đặc điểm như thế nào? (Chọn 2 đáp án)

  1. có cánh cửa đan bằng thân sậy
  2. nằm ở cuối con đường nhỏ
  3. đó là một túp lều
  4. có khoảng sân nhỏ chất đầy củi khô ở phía trước