Nội dung lý thuyết
Một khối đồng chất, trong suốt (nhựa, thuỷ tinh,...) có hai mặt không song song được gọi là lăng kính. Lăng kính thường có dạng lăng trụ tam giác.

Khi chiếu tia sáng đến mặt thứ nhất của lăng kính, tia sáng đi qua lăng kính và ló ra ở mặt thứ hai. Hai mặt đó được gọi là hai mặt bên, mặt còn lại được gọi là đáy của lăng kính.


Chiếu tia sáng đỏ SI tới mặt bên AB của lăng kính được đặt trong không khí. Tại I, tia sáng bị khúc xạ lần thứ nhất với i > r (do tia sáng đi từ không khí vào lăng kính). Sau đó, tia sáng truyền trong lăng kính tới mặt bên AC tại J và bị khúc xạ lần thứ hai với i' > r' (do tia sáng đi từ lăng kính ra không khí).
Ánh sáng trong trường hợp này được gọi là ánh sáng đơn sắc:

Khi chiếu chùm sáng trắng qua lăng kính, dùng màn chắn chùm tia ló thì trên màn quan sát thu được dải ánh sáng màu giống như dải màu cầu vồng, đó là quang phổ của ánh sáng trắng. Hiện tượng này được gọi là hiện tượng tán sắc ánh sáng.
Hiện tượng ánh sáng trắng bị tán sắc qua lăng kính là do:
Các vật trên Trái Đất cùng được ánh sáng từ Mặt Trời chiếu rọi, nhưng màu sắc của các vật được nhìn thấy lại khác nhau.

Màu sắc của các vật được tạo nên là do khi nhận được ánh sáng từ Mặt Trời, tuỳ theo vật liệu và tính chất ở bề mặt của các vật mà chúng sẽ hấp thụ một số ánh sáng màu và cho phản xạ một hoặc một số ánh sáng màu khác.


Khi ánh sáng từ ngọn nến truyền qua giấy kính ở giữa đèn ông sao, ta thấy giấy kính đó có màu đỏ, do nó chỉ cho ánh sáng đỏ truyền qua. Đèn ông sao có nhiều màu sắc khác nhau do ánh sáng từ ngọn nến truyền qua các giấy kính khác nhau.
Một vật hấp thụ hầu hết các ánh sáng màu tới nó thì ta sẽ thấy vật có màu đen.