Bố mẹ lo sợ bị bạn xấu lôi kéo rủ rê nên đã kiểm soát bạn Tùng rất chặt chẽ. Hằng ngày, bố mẹ luôn đưa đón Tùng đi học dù nhà gần trường. Bố mẹ còn không cho Tùng tham gia bất cứ hoạt động ng khoá nào do lớp hoặc trường tổ chức. Thậm chí có lần, Tùng còn bắt gặp mẹ đang đọc nhật kí của mì Tùng rất buồn nhưng chỉ in lặng không dám nói gì. A.Em có nhận xét gì về suy nghĩ và hành động im lặng của Tùng trong trường hợp trên? B. Nếu em là Tùng, em sẽ làm gì để bảo vệ các quyền cơ bản của mình?
bố mẹ lo sợ bị bạn xấu lôi kéo rủ rê nên đã kiểm soát bạn h rất chặt chẽ. hằng ngày, bố mẹ luôn tự đưa đón h đi học dù nhà gần trường. bố mẹ còn không cho h tham gia bất cứ hoạt động ngoại khoá nào do lớp hoặc trường tổ chức. thậm chí có lần, h còn bắt gặp mẹ đang đọc nhật kí của mình. h rất buồn nhưng chỉ in lặng không dám nói gì. a. em có nhận xét gì về suy nghĩ và hành động im lặng của h trong trường hợp trên? (1.0 đ) b. nếu em là h, em sẽ làm gì để bảo vệ các quyền cơ bản của mình?
bố mẹ lo cho nam bị bạn xấu lôi kéo rủ rê nên để shop bạn Nam rất chặt chẽ hàng ngày bố mẹ luôn Đưa đón Nam đi học dù nhà gần trường không cho Nam tham gia các hoạt động của trường lớp có lần nam bắc gặp mẹ đọc nhật ký của mình đang rất buồn và chỉ biết im lặng không dám nói gì A Nếu em là bạn Nam em sẽ làm gì giúp bạn B. Nếu là Nam em sẽ làm gì để bảo vệ tốt quyền cơ bản của mình
Trả lời :
A. Theo em, bạn Tùng không nên im lặng như vậy. Tùng nên chia sẻ với bố mẹ nhiều hơn và khuyên nhủ bố mẹ.
B. Nếu em là Tùng, em sẽ khuyên nhủ bố mẹ và chia sẻ với bố mẹ về cảm giác của mình và nói cho bố mẹ nghe về Quyền cơ bản của trẻ em.
Xử lý tình huống sau: Mặc dù nhà ở gần trường nhưng hằng ngày bố mẹ vẫn phải đưa đón A đi học. Thấy vậy, H hỏi: “ Sao cậu không tự đi học?”. A trả lời: “ Mình mới học sinh lớp 6, bố mẹ chăm sóc mình là đương nhiên mà?”. Hỏi: Em có nhận xét gì về bạn A? Nếu em là H, em sẽ nói gì với A?
Nhanh vs nhé
em sẽ nói là cậu đã lên cấp 2 rồi và cậu lên tự giác đến trường đi và đừng dựa dẫm quá vào người khác
- Nếu là Hải, em sẽ nói An là:
+ Bạn nên tự giác đến trường, không nên phiền bố mẹ như vậy vì nhà bạn gần trường có thể chịu khó đi bộ hoặc đi xe đạp.
+ Bạn nên tập tính tự giác khi còn nhỏ từ những việc mình có thể làm, để có thể sống tự lập vì sau này bố mẹ già yếu không phải theo bạn lo cho bạn cả đời được….
Phúc là con của một nhà giàu có, không lo học bị bạn xấu rủ rê, chơi game, cá độ, khêu khích rằng: Nếu muốn trở thành anh chj phải biết hít khí trắng. Từ đó, Phúc bị nghiện ma túy. Bố mẹ biết thế, rất sốc, mẹ Phúc ngất đi và được đưa vào bệnh viện a) theo em, bố mẹ Phúc làm gì để cai nghiện cho con b) Theo em, bố mẹ Phúc cần ai giúp đỡ c) Nếu em là bạn của Phúc em sẽ làm gì
Tuấn bị bạn xấu lôi kéo nên đã sa vào con đường nghiện ngập, để có tiền chơi games, Tuấn đã ăn cắp tiền bố mẹ và dùng số tiền đó để chơi games mà ko lo học hành. Hải biết chuyện nhưng vì thương bạn nên không báo cho cô chủ nhiệm và gia đình Tuấn biết hay.
a/Theo em, việc làm của Hải có phải là thương bạn không? Vì sao?
b/ Nếu là Hải, em sẽ nói ntn để bạn hiểu và ko giận mk?
a/ - Theo em, việc Hải bao che cho Tuấn là hoàn toàn sai trái. Vì nếu Hải bao che cho những việc xấu như vậy thì sẽ khiến Tuấn càng dấn sâu vào con đường phạm tội và có thể hủy hoại cả tương lai của Tuấn.
b/ - Nếu là em, em sẽ giải thích cho bạn hiểu mức độ nguy hiểm của việc bạn đang làm, bạn có thể sẽ bị đưa ra pháp luật và bị quy vào tội bất hiếu hay ăn trộm vì lấy tiền của bố mẹ. Bạn nên sửa thói xấu của mình để tránh xa những điều tồi tệ sau này.
( Mk có nhiêu nói vậy, ko bt có đúng ko :>)
Dựa vao dàn ý sau, viết thành 1 bài văn hoàn chỉnh kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của minh (không chép mạng nha), ai làm hay mình cho 5 sao
a) Mở bài
- Cuộc đời mỗi người có rất nhiều cái để đáng nhớ
- Trong đó, có ngày đầu tiên đi học
b) Thân bài
*Trước ngày đi học
- Bố mẹ chuẩn bị sách vở, đồ dùng học tập
- Tôi ngắm nghía, nâng niu, thích thú va hình dung mình sẽ dùng nó như thế nào?
- Mẹ chuẩn bị quần áo,trang phục: quần âu, áo trắng, mũ lưỡi trai, dép quai hậu
- Bố mẹ chuẩn bị tư tưởng cho tôi: động viên tôi đừng sợ,...
- Tôi yên tâm đi ngủ
* Trên đường đi học
- Tôi háo hức dục bố mẹ đến trường
- Trên đường đi: bầu trời trong sáng, gió mát rượi, người đi đường đông vui, tấp nập
- Cảnh 2 bên đường: cây cối xanh um, nhà cửa san sát
-> Thấy dễ chịu, khoai khoái
- Gần đến trường: cảm giác hồi hộp và hơi sợ ôm chặt lấy mẹ
* Khi đến trường
- Miêu tả cổng trường, người lớn, trẻ em,...
- Vào sân trường: bám chặt tay mẹ, ngơ ngác nhìn lớp học, sân khấu, chuẩn bị lễ khai giảng, lá cờ, nhìn cô giáo và các bạn
-> Nêu 1 kỉ niệm
- Xếp hàng theo lớp: òa khóc, cô giáo dỗ dành
- Tham gia buổi lễ khai giảng: không nhớ mọi người đã làm gì,rõi mắt tìm mẹ, cố nín khóc
*Khi vào lớp
- Cô giáo dẫn vào lớp: miêu tả khung cảnh lớp học
-> Lạ lẫm nên lo lắng e ngại
-> Nêu 1 kỉ niệm
- Cô giáo dặn dò: gọi bố mẹ đến đón
- Tâm trạng khi ra về: vừa buồn, vừa vui, vừa muốn đi học, vừa muốn về nhà
c) Kết bài
Ngày đầu tiên đi học trở thành kỉ niệm đẹp, không bao giờ quện
Mới có 6 giờ sáng mà tôi đã chuẩn bị cho buổi đi học đầu tiên của mình đâu ra đó. Tôi vốn là một đứa trẻ có tính tự lập ngay từ lớp “Chồi” lớp “Lá”. Không giấu gì các bạn, bố tôi mất sớm khi tôi mới tròn một tuổi. Ba năm sau, ông bà nội “bắt” mẹ tôi phải đi bước nữa. Và từ đó, tôi về ở với ông bà nội và cô út. Cô út lúc đó đang học lớp 12. Ông bà nội và cô út rất thương tôi, nhưng vì hoàn cảnh, ông bà nội thì đã già, cô út lại đi học suốt sáng chiều, nên mọi sinh hoạt của bản thân, tôi thường tự làm lấy, dần dần thành thói quen.
Năm tôi vào lớp 1 thì cô út cũng ước vào Đại học năm thứ hai. Nhà chỉ còn ông bà nội và tôi. Sáng đó, ông bà nội có ý định đưa tôi đến lớp. Nhưng tôi nói với ông bà nội rằng. “Cháu đi đến trường một mình được, nội cứ ở nhà”. Từ nhà đến trường chỉ gần một cây số. Sau khi chào ông bà nội, tôi khoác chiếc cặp sách mới mà cô út đã mua cho tôi hồi hè vừa rồi. Vừa mới ra khỏi ngõ thì gặp một chiếc Honda chở tới. Tôi không ngờ là bố dượng tôi. Bố dừng xe lại, bế tôi lên xe và nói: “Bố đi từ lúc 5 giờ kia, nhưng chờ phà lâu quá nên giờ mới tới.
Con đừng buồn bố mẹ nhé! Bố dẫn tôi đến trường, rồi dẫn tôi vào lớp. Bố trao đổi với cô giáo chuyện gì đó khá lâu, rồi quay lại nói với tôi: “Con ở lại với cô giáo và các bạn, bố phải trở lại cơ quan. Trưa, con về một mình nhé! Thứ bảy này, bố sẽ đưa mẹ và em sang thăm ông bà và con!” Nói xong, bố chào tạm biệt cô giáo, rồi lên xe trở về. Tôi nhìn theo bố dượng cho đến lúc chiếc xe khuất hẳn sau dãy xà cừ ven đường mới quay về chỗ ngồi của mình ở cuối lớp học. Ngày đầu tiên vào lớp Một của tôi như thế đó, các bạn ạ!
Lan là con một trong gia đình, nên ở nhà Lan không làm gì cả, quần áo cũng được mẹ giặt cho. Không những thế mặc dù nhà cách trường 2 km nhưng hôm nào bố mẹ cũng phải đưa đón Lan đi học bằng xe máy. Thấy vậy Bình hỏi bạn:
_ Sao cậu đã là học sinh lớp 8 rồi mà vẫn không tự đi xe đạp đến trường và tự giặt quần áo được à?
Lan hồn nhiên trả lời:
_ Mình là con một mà. Bố mẹ không chăm cho mình thì còn chăm cho ai nữa. Với lại chúng mình vẫn còn nhỏ, bố mẹ chăm sóc như vậy là đương nhiên thôi.
a) Em có tán thành suy nghĩ của Lan không? Vì sao?
b) Nếu em là Bình, em sẽ nói gì với Lan?
a) em không tán thành với suy nghĩ của Lan vì bạn Lan lớn rồi mà chưa biết tự lập còn dựa dẫm ,ỷ lại , phụ thuộc vào bố mẹ cho rằng mình là con một lên đáng được như vậy.
b) Nếu em là bình em sẽ khuyên lan ko ỷ lại vào bố mẹ nữa mà hãy tự lập giải quyết các công việc của mình không làm phiền đến bố mẹ và giúp bố mẹ việc nhà nhiều hơn.
Tả người bố thân yêu của em
ko quá 1986 chữ
MẪU
Em là học sinh lớp 5, rất khỏe mạnh và hiểu biết rất nhiều điều. Ngoài việc em nỗ lực học tập, còn nhờ công chăm sóc rất chu đáo của, sự dạy dỗ của mẹ em.
Năm nay mẹ em đã bốn mươi mốt tuổi. Nhan sắc của mẹ không đẹp, nước da rám nắng. Đôi mắt mẹ đen láy, thể hiện sự thông minh của mẹ. Mái tóc của mẹ đen như gỗ mun, được cắt ngắn rất gọn gàng. Dáng người mẹ tầm thước. Mẹ hiện đang làm việc ở Nhà xuất bản giáo dục Việt Nam.
Mẹ không giỏi nấu nướng, làm việc nhà, chăm em bé nhưng vì thương con, mẹ đã học hỏi và vượt qua những khó khăn đó. Năm ấy, em gái em mới hai tuổi, rất hay ốm đau. Nhiều đêm mẹ phải thức trắng để trông em. Mẹ là trụ cột gia đình, nên ngoài việc làm ở nhà xuất bản, mẹ còn phải làm rất nhiều công việc khác. Nhiều đêm, mẹ phải thức đến hai, ba giờ sang để làm việc.
Thương mẹ, em nghỉ các lớp học thêm và hứa với mẹ tự học và học giỏi để giảm bớt gánh nặng kinh tế cho mẹ. Tuy bận nhiều công việc nhưng mẹ luôn quan tâm đến việc học của em, nhắc nhở em làm bài đầy đủ. Những ngày khai giảng hoặc ngày hội của trường, mẹ đều có mặt. Mẹ còn chụp ảnh cho em để làm kỉ niệm. Trong cuộc sống hàng ngày, mẹ rèn em cách ăn nói, cử xử với ông bà, cô dì, chú bác, các anh chị và bạn bè.
Vào ngày chủ nhật, mẹ đưa chúng em đi ăn sáng, đi chơi. Vào dịp nghỉ hè, mẹ cho chúng em đi nghỉ mát, về quê nội, quê ngoại. Mẹ rất thương em gái em nên sáng nào mẹ cũng dậy sớm, cho em ăn và đưa em đi học. Đêm đến, mẹ ôm hai anh em, ba mẹ con cùng hát ru bài “Bé ơi, ngủ ngoan”.Chẳng mấy chốc ba mẹ con đã chìm vào giấc ngủ.
“Dù con đếm được cát sông
Cũng không đếm được tấm lòng mẹ cha”.
Qua hai câu thơ trên, em luôn ghi lòng tạc dạ tình yêu của mẹ đối với em. Tuy nhiên, người mẹ em kể trên không phải là mẹ em mà là bố em. Ngày mẹ em rời bỏ em, em thấy đất trời như sụp đổ, em là người bất hạnh nhất. Lúc đó em mới học lớp hai, em gái em hai tuổi. Bố em là người vĩ đại nhất. Bố đã yêu thương, che chở cho em vượt qua những ngày giông bão ấy.
Bố vừa là bố vừa là mẹ. Bố có sự dịu dàng chu đáo của mẹ lại có tính nghiêm khắc, bao dung của bố. Những ngày đau khổ đã qua. Năm nay em học lớp 5, em gái em đã vào lớp 1. Bình minh đã trở về với bố con em, em đã thấy bố cười rất tươi. "Bố ơi, con yêu bố! Ngày 18 tháng 8 là ngày sinh nhật bố. Con chúc bố mạnh khỏe, vui vẻ, hạnh phúc bên chúng con!".
hết câu hỏi rồi tuần sau sẽ có !!!
tui đang ôn thi
HẾT
Tả người bố thân yêu của em
ko quá 2389 chữ
tui lộn
thế mà cũng nói