Những câu hỏi liên quan
bui thi nhu quynh
Xem chi tiết
Song Ngư (๖ۣۜO๖ۣۜX๖ۣۜA)
16 tháng 3 2018 lúc 20:22

Võ Thị Sáu  sinh năm 1933, là con ông Võ Văn Hợi và bà Nguyễn Thị Đậu.Về nguyên quán, trên bia mộ chỉ ghi tại huyện Đất Đỏ, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu. Nhiều tài liệu ghi nguyên quán của cô tại xã Phước Thọ (thuộc tổng Phước Hưng Hạ), tỉnh Bà Rịa, nay thuộc xã Phước Long Thọ, huyện Đất Đỏ, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu. Một số tài liệu khác ghi nguyên quán của cô tại xã Long Mỹ (thuộc tổng Phước Hưng Thượng), tỉnh Bà Rịa, nay thuộc xã Long Mỹ, cũng thuộc huyện Đất Đỏ, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu.

Sinh ra trong một gia đình nghèo, thân phụ làm nghề đánh xe ngựa chở khách thuê đi Long Điền, Phước Hải, thân mẫu buôn bán bún bì chả tại chợ Đất Đỏ, từ nhỏ, cô phải phụ giúp cha mẹ để sinh kế. Năm cô lên 4 tuổi, gia đình cô đã thuê một căn nhà thuộc dãy phố chợ do làng xây dựng để cho thuê mướn. Căn nhà này nay thuộc thị trấn Đất Đỏ, được chính quyền Việt Nam cho phục dựng để làm nhà lưu niệm về cô.

Bình luận (0)
Nguyễn Vũ Minh Hiếu
16 tháng 3 2018 lúc 20:24

Võ Thị Sáu[2] sinh năm 1933, là con ông Võ Văn Hợi và bà Nguyễn Thị Đậu.[3] Về nguyên quán, trên bia mộ chỉ ghi tại huyện Đất Đỏ, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu. Nhiều tài liệu ghi nguyên quán của cô tại xã Phước Thọ (thuộc tổng Phước Hưng Hạ), tỉnh Bà Rịa, nay thuộc xã Phước Long Thọ, huyện Đất Đỏ, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu.[4] Một số tài liệu khác ghi nguyên quán của cô tại xã Long Mỹ (thuộc tổng Phước Hưng Thượng), tỉnh Bà Rịa, nay thuộc xã Long Mỹ, cũng thuộc huyện Đất Đỏ, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu.[3]

Sinh ra trong một gia đình nghèo, thân phụ làm nghề đánh xe ngựa chở khách thuê đi Long Điền, Phước Hải, thân mẫu buôn bán bún bì chả tại chợ Đất Đỏ, từ nhỏ, cô phải phụ giúp cha mẹ để sinh kế. Năm cô lên 4 tuổi, gia đình cô đã thuê một căn nhà thuộc dãy phố chợ do làng xây dựng để cho thuê mướn. Căn nhà này nay thuộc thị trấn Đất Đỏ, được chính quyền Việt Nam cho phục dựng để làm nhà lưu niệm về cô.[5]

Xem thêm tại : https://vi.wikipedia.org/wiki/Võ_Thị_Sáu

Bình luận (0)
Phạm Tuấn Tài
16 tháng 3 2018 lúc 20:24

Võ Thị Sáu sinh năm 1933, là con ông Võ Văn Hợi và bà Nguyễn Thị Đậu. Về nguyên quán, trên bia mộ chỉ ghi tại huyện Đất Đỏ, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu. Nhiều tài liệu ghi nguyên quán của cô tại xã Phước Thọ (thuộc tổng Phước Hưng Hạ), tỉnh Bà Rịa, nay thuộc xã Phước Long Thọ, huyện Đất Đỏ, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu. Một số tài liệu khác ghi nguyên quán của cô tại xã Long Mỹ (thuộc tổng Phước Hưng Thượng), tỉnh Bà Rịa, nay thuộc xã Long Mỹ, cũng thuộc huyện Đất Đỏ, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu.

Sinh ra trong một gia đình nghèo, thân phụ làm nghề đánh xe ngựa chở khách thuê đi Long Điền, Phước Hải, thân mẫu buôn bán bún bì chả tại chợ Đất Đỏ, từ nhỏ, cô phải phụ giúp cha mẹ để sinh kế. Năm cô lên 4 tuổi, gia đình cô đã thuê một căn nhà thuộc dãy phố chợ do làng xây dựng để cho thuê mướn. Căn nhà này nay thuộc thị trấn Đất Đỏ, được chính quyền Việt Nam cho phục dựng để làm nhà lưu niệm về cô.

Quá trình hoạt động Cách mạng

Tham gia kháng chiến

Sau khi Cách mạng tháng 8 thành công, người Việt Nam đã thành lập chính phủ riêng và tuyên bố độc lập, thống nhất, thoát ly khỏi quyền thống trị của thực dân Pháp đã ngót 80 năm; và sau đó tiến hành cuộc kháng chiến chống Pháp để chống lại sự tái lập quyền thống trị của thực dân Pháp như trước kia. Các anh trai của cô, sau khi quân Pháp tái chiếm vùng Đất Đỏ, đã thoát ly gia đình, hoạt động kháng chiến cho phong trào Việt Minh. Cô bỏ dở việc học, ở nhà giúp mẹ cha kiếm sống và bí mật tiếp tế cho các anh, vốn công tác trong Chi đội Giải phóng quân của tỉnh Bà Rịa.

Năm 1946, cô theo anh trai là Võ Văn Me vào khu kháng chiến, và trở thành liên lạc viên của Đội Công an xung phong Đất Đỏ. Năm 1947, cô chính thức trở thành đội viên Công an xung phong Đất Đỏ khi mới 14 tuổi. Từ đó, cô tham gia nhiều trận tập kích bằng lựu đạn, ám sát các sĩ quan Pháp và Việt gian cộng tác với quân Pháp; đặc biệt là trận tập kích bằng lựu đạn tại lễ kỷ niệm Quốc khánh Pháp ngày 14 tháng 7 năm 1949 tại Đất Đỏ, gây được tiếng vang trong vùng.

Theo trang thông tin của huyện Đất Đỏ, thì vào tháng 12 năm 1949, trong một chuyến công tác tại Đất Đỏ, cô bị quân Pháp bắt được.Một số tài liệu khác ghi cô bị bắt vào tháng 2 năm 1950, sau khi cô và đồng đội dùng lựu đạn tập kích giết chết Cả Suốt và Cả Đay, là hương chức người Việt cộng tác đắc lực với quân Pháp, ở ngay phiên chợ Tết Canh Dần tại chợ Đất Đỏ.[3][4][6][7]

Bị bắt và tử hình

Sau khi bị bắt, cô lần lượt bị đưa đi thẩm vấn và giam giữ tại các nhà tù Đất Đỏ, khám đường Bà Rịa và khám Chí Hòa. Tháng 4 năm 1950, tòa án binh của quân đội Pháp đã cô ra xét xử với tội danh làm chết một sĩ quan Pháp và 23 người Việt cộng tác với Pháp.

Ngay tại phiên tòa đại hình, Võ Thị Sáu để thể hiện sự dũng cảm bằng những tuyên bố mạnh mẽ tại phiên tòa. Cô tuyên bố: "Yêu nước chống bọn thực dân xâm lược không phải là tội". Và khi quan tòa rung chuông ngắt lời chị, tuyên án: "Tử hình, tịch thu toàn bộ tài sản", chị thét lớn: "Ta còn mấy thùng rác ở khám Chí Hòa, tụi bây vô mà tịch thu!". Tiếp đó là tiếng hô: "Đả đảo thực dân Pháp! Kháng chiến nhất định thắng lợi!"

Vào thời điểm xử án, cô chưa tròn 18 tuổi, vì vậy các luật sư bảo vệ cô căn cứ vào điểm này để tranh biện nhằm đưa cô thoát khỏi án tử hình. Mặt dù vậy, tòa án binh Pháp vẫn tuyên án tử hình cho cô.[6] Bản án này đã gây chấn động dư luận, gây ra sự phản đối mạnh mẽ cả tại Việt Nam và ngay tại nước Pháp. Chính vì vậy, chính quyền quân sự Pháp không thể công khai thi hành bản án. Cô tiếp tục bị giam cầm tại khám Chí Hòa cho đến tận giữa tháng 1 năm 1952 thì bị chính quyền quân sự Pháp chuyển ra Côn Đảo để bí mật thi hành án tử hình khi cô đã đủ 18 tuổi.

Theo các lời chứng của các cựu tù Côn Đảo, cô được đưa ra đến Côn Đảo vào chiều ngày 21 tháng 1 năm 1952, và bị giam trong Sở Cò (đối diện với văn phòng giám đốc đảo).

Rạng sáng ngày 23 tháng 1 năm 1952, lúc khoảng 5 giờ, cô bị đưa đến văn phòng giám thị trưởng đặt trước sân Banh I để làm lễ rửa tội. Đến 7 giờ sáng,cô bị đưa đến sân Banh III phụ và bị xử bắn tại đây. Thi hài cô được đưa ra Hàng Dương và được chôn tại huyệt đào sẵn. Trong "Sổ giám sát tử vong 1947 – 1954" còn lưu tại Côn Đảo, có dòng chữ ghi bằng tiếng Pháp: "Le 23 Janvier 1952: 195 G.267 Võ Thị Sáu dite CAM mort 23/1/1952 7h P.Condor Par balles..." (Tù nhân số G 267 Võ Thị Sáu bị xử bắn vào ngày 23/1/1952).

Những giờ phút cuố

Khi bị đưa ra Côn Đảo để chuẩn bị xử bắn, trước hôm bị hành hình, cô liên tục hát cho bạn tù nghe những bài ca cách mạng như Lên đàng, Tiến quân ca, Cùng nhau đi hồng binh... Khi biết cô chuẩn bị đưa ra pháp trường, các bạn tù đồng thanh hô vang: “Phản đối xử bắn Võ Thị Sáu. Phản đối! Phản đối! Đả đảo thực dân Pháp”.[9]

Khi cô bị giải ra nơi hành hình, các bạn tù đứng dậy cùng hát bài Chiến sĩ ca để bày tỏ lòng cảm phục, tiếc thương và tiễn đưa người đồng đội ra pháp trường. Khi linh mục làm lễ rửa tội, cô từ chối và trả lời: "Tôi không có tội. Chỉ có kẻ sắp hành hình tôi đây mới là có tội". Khi vị linh mục nói: "Trước khi chết, con có điều gì ân hận không?", cô đã đáp lời: "Tôi chỉ ân hận là chưa tiêu diệt hết bọn thực dân cướp nước và lũ tay sai bán nước". Khi đến pháp trường, chị nói: "Không cần bịt mắt tôi. Hãy để cho đôi mắt tôi được nhìn đất nước thân yêu đến giây phút cuối cùng và tôi có đủ can đảm để nhìn thẳng vào họng súng của các người!". Nói xong, Võ Thị Sáu hát bài Tiến quân ca. Khi lính xử bắn lên đạn, cô ngừng hát và hô vang những lời cuối cùng: "Đả đảo bọn thực dân Pháp. Việt Nam độc lập muôn năm. Hồ Chủ tịch muôn năm!"[7] Một chuyện khác kể, khi nhóm đao phủ bảo quỳ xuống, cô đã quát lại: "Tao chỉ biết đứng, không biết quỳ!".[10]

Theo đại tá Lê Văn Thiện, một cựu tù Côn Đảo, trong quyển sách "Tình đất đỏ", dẫn lời kể của cựu tù Côn Đảo lâu năm là ông Tám Vàng, quê Trà Vinh, người đã chứng kiến buổi hành hình và tự tay chôn cất Võ Thị Sáu thì khi lính Pháp trói chị Sáu vào gốc bàng, hướng về nghĩa địa Hàng Dương. Quân Pháp lấy khăn bịt mắt nhưng chị Sáu phản đối không cho bịt, rồi chị nhìn thẳng vào bọn lính sắp bắn và hát bài “Chiến sĩ Việt Nam”, “Lên Đàng”

Sau khi quân Pháp bắn Võ Thị Sáu, ông Tám Vàng cởi dây trói cho Võ Thị Sáu, mắt cô vẫn mở, cơ thể còn ấm nóng. Chính tay ông Tám Vàng đã vuốt mắt cho cô. Và cũng vì nể phục Võ Thị Sáu, nên thay vì lấp đất chôn xác như với những tù nhân khác, ông Tám Vàng đã bí mật tìm 4 tấm ván làm hòm dã chiến để chôn cất.

Chôn cất và thờ cúng

Ngay tối 23 tháng 1, kíp tù nhân làm thợ hồ ở khám 2, banh I đã tìm cách đúc một tấm bia bằng xi-măng đề rõ họ tên, quê quán, ngày chết đặt ở nơi chôn cất cô. Sáng hôm sau, khi hay tin, chúa ngục Côn Đảo là Jarty đích thân dẫn lính đến đập nát tấm bia, san bằng ngôi mộ. Sáng hôm sau, ngôi mộ được đắp cao hơn và một tấm bia bằng xi-măng khác lại được dựng lên. Chúa ngục Jarty ra lệnh cho giám thị trưởng Passi chỉ huy 20 lính lôi từng người tù ra đánh bằng roi mây và giam những người bị tình nghi vào xà lim. Tuy nhiên, các tù nhân khổ sai vẫn lén giấu từng nhúm xi măng để dựng lại bia, đắp lại ngôi mộ. Cứ mỗi lần bị đập bia, thì sau đó bia mộ mới lại được dựng lên. Giữa các tù nhân và những người Việt đang làm cho người Pháp tại Côn Đảo bắt đầu lan truyền những huyền thoại về Võ Thị Sáu, một người con gái chết trẻ, vốn được cho là sẽ hiển linh trong văn hóa tâm linh Á Đông. Những lời đồn đại nhanh chóng lan truyền cho rằng “Cô Sáu rất linh thiêng, không ai có thể đập phá được mộ của cô”, và những ai trực tiếp chỉ huy phá mộ thì vài hôm sau đã chết “bất đắc kỳ tử”, hoặc khùng khùng điên điên. Cũng từ đây, người trên đảo khi nhắc tới điều gì đều không thề: “Có trời đất quỷ thần”, mà thề: “Có cô Sáu chứng giám”

Những lời đồn đại về sự linh thiêng của Võ Thị Sáu tiếp tục được lưu truyền sau khi chính phủ Việt Nam Cộng hòa tiếp quản và vẫn sử dụng Côn Đảo như một trại tù chính nhằm cách ly những tù nhân nguy hiểm nhất mà số đông là tù nhân Việt Minh và quân Giải phóng. Năm 1960, một viên chức tên Tăng Tư ra Côn Đảo nhận chức Phó tỉnh trưởng tỉnh Côn Đảo, vợ ông này đang mắc bệnh nan y. Nghe chuyện về Võ Thị Sáu, ông này âm thầm lập bàn thờ Sáu trong nhà, cầu mong phù hộ cho vợ khỏi bệnh. Tăng Tư là quan chức của Việt Nam Cộng Hòa, việc thờ Võ Thị Sáu nếu bị phát giác thì sẽ bị kết tội là thờ "liệt sĩ Cộng sản", nhưng ông này vẫn bất chấp nguy hiểm do niềm tin vào sự linh thiêng của Võ Thị Sáu. Năm 1964, Tăng Tư lên chức tỉnh trưởng, bà vợ khỏi bệnh. Vợ chồng Tăng Tư liền làm lễ tạ và gieo quẻ xin phép được trùng tu ngôi mộ của Võ Thị Sáu. Rồi vợ Tăng Tư về ngay Chợ Lớn đặt tấm bia có khắc rõ là: “Liệt nữ Võ Thị Sáu. sinh năm 1933 tại Bà Rịa, mất ngày 23/1/1952” và tổ chức buổi lễ long trọng đặt bia trên mộ chị.

Về sau còn có thêm 1 tấm bia nữa do Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam dựng nên để ghi công chị. Tổng cộng, ngôi mộ Võ Thị Sáu có tới 3 tấm bia, mỗi tấm đều gắn với một sự ghi nhận từ tâm linh cho tới lịch sử, không chỉ từ những đồng đội của chị mà còn từ chính đối phương.

Những tin đồn

Trong một bài phỏng vấn của báo Giáo dục với Giáo sư Mạch Quang Thắng về cách học Sử ngày nay, Giáo sư Thắng có dẫn một ví dụ được cho là "làm cho tình trạng chán Sử tăng lên" đó là lý do "còn nhiều người cứ hay xuyên tạc lịch sử". Ông đã dẫn chứng một ví dụ là những thông tin xuyên tạc trên Internet về Võ Thị Sáu, ví dụ như "Võ Thị Sáu chẳng qua là một người con gái bị tâm thần, ngớ ngẩn. Lợi dụng sự ngớ ngẩn của Sáu, nhóm những người hoạt động cách mạng mới đưa cho bà lựu đạn rồi xúi ném vào một toán quân địch đang ngồi họp. Bà ném rồi bị bắt đi tù, đem đi xử bắn. Bà chẳng biết gì về tính mạng của mình, cứ cười tươi và hái hoa dại mọc dọc đường ra pháp trường cài lên tóc". Giáo sư Mạch Quang Thắng nhận định rằng, những thông tin đó là "tầm bậy quá chừng" và "Người ta nói và viết trắng trợn, chẳng cần có trách nhiệm gì cả. Cứ phán bừa". Một học giả khác chuyên nghiên cứu về lịch sử Côn Đảo, về Võ Thị Sáu là bạn của Giáo sư Thắng còn cho rằng: "Sự xuyên tạc kiểu như thế này là một nguyên nhân nữa làm một số người ta chán Sử".

Căn cứ của luận điệu "xét lại Võ Thị Sáu" cho rằng: chỉ người bị điên mới cài hoa lên tóc và hát khi ra pháp trường. Nhưng thực tế có rất nhiều những tấm gương anh hùng khác trong lịch sử cũng làm vậy để tỏ rõ khí phách: Nguyễn Thái Học đã đọc 4 câu thơ bằng tiếng Pháp giữa pháp trường trước khi lên máy chém của thực dân Pháp ngày 17-6-1930 (“Mourir pour sa patrie/ C’est le sort le plus beau/ Le plus digne…/ d’en vie…” -Chết vì tổ quốc/ Chết vinh quang/ Lòng ta sung sướng/ Trí ta nhẹ nhàng…); Phó Đức Chính là bạn chiến đấu của Nguyễn Thái Học, khi lên máy chém cũng đã giật băng bịt mắt và đòi nằm ngửa để xem máy chém rớt xuống. Ngoài ra, nếu Võ Thị Sáu "bị điên" thì tại sao tòa án Pháp lại đi ngược lại các nguyên tắc tư pháp tối thiểu để kết án tử hình một người đã mất năng lực hành vi dân sự.

Trước những thông tin đồn nhảm về Võ Thị Sáu, tháng 7/2017, nhà văn Nguyễn Hồng Thái đã cung cấp những tư liệu quý, phỏng vấn trực tiếp những nhân chứng trong trại giam về Võ Thị Sáu để phản bác những thông tin thất thiệt xuất hiện trên mạng xã hội. Ông nói: “Hiện nay trên mạng có những thông tin thất thiệt, không hiểu nguyên nhân vì sao lại xuyên tạc, bịa đặt Võ Thị Sáu là người không có thật hoặc bị điên. Chúng tôi rất buồn và phẫn nộ trước thông tin vu khống, bịa đặt này". Nhà văn Đặng Vương Hưng chia sẻ: “Có một số thông tin trái chiều về chị Võ Thị Sáu là điều rất đáng buồn. Tôi tin rằng, sự thật vẫn là sự thật, những thông tin sai lệch, nhằm bóp méo sẽ qua đi thôi, và người nào có những suy nghĩ như thế sẽ phải trả giá.”

Tưởng niệm và vinh danh[sửa | sửa mã nguồn]

Mộ Võ Thị Sáu tại Khu B2 Nghĩa trang Hàng Dương.

Sau khi cô hy sinh, chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã công nhận cô là liệt sĩ. Năm 1993, cô được Nhà nước Việt Nam truy tặng danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân.

Khu mộ của Võ Thị Sáu tại Nghĩa trang Hàng Dương Côn Đảo được tôn tạo nhiều lần và trở thành một trong những điểm tham quan nổi tiếng nhất tại Côn Đảo. Do ảnh hưởng từ các giai thoại hiển linh của cô, nhà lưu niệm Võ Thị Sáu luôn đầy ắp các vật phẩm phụng cúng từ nhiều nơi.[12] Thậm chí, có hẳn cả một chương trình viếng mộ Võ Thị Sáu tại Hàng Dương vào lúc nửa đêm với rất nhiều người tham dự.

Ngôi nhà mà gia đình cô thuê ở cuối thập niên 1930 đầu thập niên 1940, đã được chính quyền Việt Nam mua lại đầu thập niên 1980, trùng tu lại nguyên trạng ban đầu và công nhận là di tích cấp quốc gia theo Quyết định số 15/QĐ-BT ngày 27 tháng 1 năm 1986.[5]

Tại nhiều nơi trên Việt Nam, tên Võ Thị Sáu được đặt cho những con đường tại các đô thị,[13] cũng như nhiều trường học.

Hình tượng Võ Thị Sáu cũng được đưa vào bài hát Biết ơn chị Võ Thị Sáu. Bộ phim "Người con gái đất đỏ" được trình chiếu năm 1994 tại Việt Nam, được dựa trên những thông tin lịch sử về Võ Thị Sáu. Diễn viên đóng vai Võ Thị Sáu là ca sĩ Thanh Thúy, người được cho là đã thể hiện rất thành công hình tượng nhân vật Võ Thị Sáu.

Bình luận (0)
Phạm Siu Siu
Xem chi tiết
Minh Nhân
24 tháng 3 2021 lúc 21:07

Bạn tham khảo nhé !

Kính thưa........

Mục đích chính của việc cắm trại là hoạt động cần thiết trong giáo dục ngoại khóa, là dịp để chúng em có thể cùng sinh hoạt tập thể, giúp chúng em có những giây phút vui chơi, giải trí sau những tháng ngày học tập căng thẳng.. Quan trọng hơn, đây còn là dịp để chúng em cùng nhau ôn lại truyền thống của Đoàn, có thêm những hiểu biết về Đoàn ta. Cũng chính vì những lí do đó, chúng em không đầu tư quá mức vào việc làm trại mà gây nên lãng phí, cũng như ảnh hưởng đến việc học hành. Dù vậy, tất cả các thành viên chi đội......đều cố gắng, cùng nhau góp sức để xây nên ngôi nhà chung này. Tuy có phần đơn sơ, giản dị với những vật liệu có sẵn, nhưng tràn đầy ý nghĩa, tượng trưng cho tình đoàn kết keo sơn bền chặt của chi đội. Và giờ đây! Xin mời quý ban giám khảo cùng các thầy cô hướng mắt nhìn về cổng trại của lớp chúng em! Trong cuộc kháng chiến chống ngoại xâm, đã xuất hiện rất nhiều những anh hùng, thiếu niên, sẵn sàng hi sinh thân mình để gìn giữ non sông, tổ quốc như Trần Quốc Toản, La Văn Cầu, Kim Đồng, Võ Thị Sáu .... Và có một đóa hoa cháy sáng rực trong cuộc kháng chiến chống Pháp, đã tự đốt mình để lao vào phá hủy một kho xăng giặc. Hôm nay, trại chúng em vinh dự được mang tên anh - Lê Văn Tám!

 

Không biết đã từ bao lâu rồi! Khi còn quàng trên vai chiếc khăn đỏ thắm của Đội TNTPHCM, chúng em đã được nghe được những lời ca còn vang vọng đâu đây: "Em nhớ nhất một chuyện năm xưa! Ở miền Nam, một ngày kia bỗng kho xăng giặc cháy tan tành! Ai đã ghi công đầu nơi đây thật oanh liệt ! Tuổi 13 chính tên gọi Lê Văn Tám!” Lời bài hát gợi trong lòng mỗi chúng em có cái gì đó thật nghẹn ngào với cảm xúc dâng đầy! Ngay những ngày còn là đội viên, chúng em đã biết đến tấm gương sáng của anh! Đã dám xả thân vì nghiệp lớn giải phóng dân tộc khi chỉ mới 13 tuổi! Dẫu giờ đây anh đã hòa mình vào hồn sông núi! Nhưng hình ảnh ngọn đuốc sáng” vẫn còn tồn tại mãi mãi trong lòng mỗi người Đội viên, Đoàn viên chúng em!Tên anh được đặt trang trọng ngay giữa cổng trại với màu đỏ rực như ngọn lửa đang cháy mãnh liệt trên nền màu xanh thanh niên thể hiện ý chí đấu tranh, tinh thần yêu nước bất khuất của anh mãi mãi trường tồn cùng các thế hệ Đoàn viên! Đôi bàn tay phía dưới chỉ sự đón nhận một cách trân trọng công ơn của anh, đã hi sinh xương máu của mình để đổi lấy sự tự do, hạnh phúc cho thế hệ sau này! Đôi bàn tay như nâng ngọn lửa lên cao hơn thể hiện sự quyết tâm cố gắng noi theo tấm gương của anh. Trên cao nhất là chiếc huy hiệu của Đoàn TNCSHCM như ánh sáng Mặt Trời! Soi sáng đường đi cho các thế hệ Đoàn viên vững bước tiến tới! Khung trại có dạng………………….! Tượng trưng cho đôi cánh của những chú chim đầu đàn đang dang rộng ra như chuẩn bị bay vào trời xanh! Giống như thế hệ thanh niên ngày nay! Càng phải ra sức nỗ lực học tập để hội nhập quốc tế, để sánh vai với các cường quốc năm châu!

 

Tiếp theo mời ban giám khảo và quý thầy cô cùng vào trong để tham quan trại của chúng em! Ngay giữa trại là bàn thờ cùng lá cờ Tổ Quốc thiêng liêng ! Bên dưới là ảnh của Bác, xung quanh là những đóa hoa tươi thắm mà chúng em dâng lên cho Bác! Người cha già của cả dân tộc Việt Nam! Xung quanh trại là những dãy cờ hoa đầy màu sắc mà chúng em trang trí cho trại của mình. Tuy có phần đơn giản, không cầu kì. Nhưng nó được làm bằng tất cả tấm lòng! Làm bằng những giọt mồ hôi, làm bằng những đôi tay của các thành viên của chi đội........, nó mãi mãi sẽ tồn tại trong kí ức của từng thành viên của chi đoàn chúng em. Chúng em xin cảm ơn nhà trường đã tổ chức một ngày sinh hoạt ngoại khóa đầy ý nghĩa dành chúng em. Chỉ còn hai năm nữa là chúng em phải rời xa ngôi trường THCS........ mến yêu! Với biết bao kỉ niệm vui buồn của tuổi học trò! Năm học đang dần trôi qua, kì thi học kì đang sắp đến! Chúng em xin hứa sẽ nỗ lực hơn nữa trong việc học tập, để sau năm học này, tất cả các thành viên của lớp đều đạt loại khá giỏi. Để không phụ lòng thầy cô, cha mẹ đã dày công dạy dỗ! Do đây là lần đầu tiên lớp chúng em làm trại, chắc còn nhiều điều chưa được tốt. Mong ban giám khảo và quý thầy cô thông cảm và bỏ qua cho. Phần thuyết trình của em đến đây là kết thúc. Kính chúc ban giám khảo cùng quý thầy cô dồi dào sức khỏe!

 

Xin chúc hội trại thành công tốt đẹp!

Xin cảm ơn quý ban giám khảo, quý thầy cô, cùng các bạn đã lắng nghe. Em xin hết!

Bình luận (0)
Nguyễn Chi Lan
Xem chi tiết
Nguyễn Chi Lan
11 tháng 10 2021 lúc 18:17

đừng chép từ mạng nhe

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Đặng Vũ Uyên Linh
20 tháng 10 2021 lúc 19:17

chị Võ Thị Sáu là người dũng cảm ......

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
vy phan
Xem chi tiết
ngô thái dương
31 tháng 10 2023 lúc 17:06

Đất nước Việt Nam có rất nhiều vị anh hùng. Trong đó, Võ Thị Sáu chắc hẳn là nữ anh hùng vô cùng nổi tiếng, được mọi người biết đến với lòng dũng cảm, gan dạ.

Võ Thị Sáu sinh năm 1933, mất năm 1952. Về nguyên quán, trên bia mộ chỉ ghi tại huyện Đất Đỏ, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu. Những câu chuyện kể về chị Võ Thị Sáu vẫn còn được lưu truyền.

Ngay từ khi còn nhỏ, Võ Thị Sáu đã theo anh gia nhập Việt Minh. Chị gia nhập vào đội công an xung phong, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ liên lạc, tiếp tế. Trong khoảng thời gian này, chị Sáu tham gia nhiều trận chiến đấu để bảo vệ quê hương, dùng lựu đạn tiêu diệt hai tên ác ôn và làm bị thương nhiều lính Pháp. Chị còn nhiều lần phát hiện gian tế, tay sai Pháp, giúp đội công an thoát khỏi nguy hiểm, chủ động tấn công địch.

Vào tháng 7 năm 1948, Công an Đất Đỏ được giao nhiệm vụ phá cuộc mít tinh kỷ niệm Quốc khánh Pháp. Dù nhiệm vụ gian nan, có phần nguy hiểm nhưng chị Sáu vẫn chủ động xin được trực tiếp đánh trận này. Chị nhận lựu đạn, giấu vào góc chợ gần khán đài từ nửa đêm. Sáng hôm đó, địch lùa người dân vào sân. Xe tỉnh tới, chị tung lựu đạn về phía khán đài, uy hiếp giải tán mít tinh. Hai tổ công an xung phong đồng loạt nổ súng yểm trợ tạo áp lực giải tán cuộc mít tinh, đồng thời hỗ trợ cho chị Sáu rút an toàn. Người của Việt Minh được bố trí trong đám đông hô to “Việt Minh tiến công” và hướng dẫn người dân giải tán. Sau nhiệm vụ này, chị Sáu được tuyên dương khen ngợi và giao nhiều nhiệm vụ quan trọng khác.

Sau này, chị bị địch bắt, đày đến nhà tù ở Côn Đảo. Dù chị bị xử tử hình, nhưng vẫn giữ được khí tiết của người cách mạng. Chị Võ Thị Sáu được truy tặng chị Huân chương chiến công hạng Nhất và danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang vào năm 1993.

Bình luận (0)
Huỳnh Thị Mỹ Duyên
Xem chi tiết
Nguyễn Minh Anh
26 tháng 4 2016 lúc 17:03

Có một tiếng hát đã trở thành câu chuyện thần thoại lan tỏa trong không gian và thời gian, làm rung động con tim mỗi người khi nghĩ về người con gái kiên cường, bất khuất, người anh hùng "đã chết cho mùa lê-ki-ma nở". Tấm gương chị Võ Thị Sáu lạc quan, yêu đời, luôn tin tưởng vào thắng lợi của cách mạng, chấp nhận hy sinh đời mình vì tương lai tươi sáng của dân tộc vẫn còn vang mãi một lời ca.

 

 

Nghĩ về chị Võ Thị Sáu, làm sao mà tôi cứ nhớ tới mùa lê-ki-ma vàng hượm trong những vườn hoa trái trĩu quả của đất miền Nam cùng lời ca trữ tình từ bài hát: "... người anh hùng đã chết cho mùa lê-ki-ma nở. Chị Sáu đã hy sinh rồi...".

Chị Võ Thị Sáu tên thật là Nguyễn Thị Sáu sinh năm 1933 (có tài liệu ghi năm 1935), quê ở xã Phước Long Thọ, huyện Đất Đỏ, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu. Năm 1947, qua nhiều lần thử thách, chị đã được kết nạp vào Đội công an xung phong Đất Đỏ. Chị đã dũng cảm, hoàn thành xuất sắc các nhiệm vụ được giao như giao liên, mua hàng tiếp tế cho các tổ chức cách mạng. Năm 1948, chị tham gia phá tề, trừ gian, giết cai tổng Tòng, rồi cùng đồng đội phá cuộc mít tinh kỉ niệm quốc khánh Pháp do ngụy quyền tổ chức, đã trực tiếp diệt nhiều lính Pháp ở Vũng Tàu.

Tại phiên chợ Tết năm 1950, vừa ném lựu đạn vào tốp lính Ngụy tại chợ Đất Đỏ thì chị bị bắt. Do chưa đủ tuổi nên chị bị giam ở Bà Rịa, sau đó chuyển đến các khám Sài Gòn, Chí Hòa. Mặc dù bị tra tấn dã man nhưng Võ Thị Sáu vẫn giữ vững khí tiết của người công an cách mạng. Pháp không khai thác được thông tin gì và kết án tử hình – vụ án này đã gây chấn động dư luận lúc bấy giờ. Ngày 21/1/1952 chị bị đưa lên tàu đày ra Côn Đảo và bị bắn ngày 23/1/1952.

 

Người con gái 16 tuổi đời bước ra pháp trường Côn Đảo trong cái ánh nắng nhập nhoạng lành lạnh một sớm còn đầy rẫy sắc xuân năm Nhâm Thìn, với bộ quần áo trắng tinh, mái tóc vừa gội thơm mùi hương lá bồ kết xõa ngang lưng, trên cài một bông hoa tươi thắm. Gió biển trong mát thổi trên cồn cát Côn Đảo năm ấy, làm tung bay mái tóc thề của cô gái, và nếu như khoa học viễn tưởng trở thành hiện thực thì chúng ta có thể thu lại được giọng hát của chị Sáu còn lan tỏa lên các vì sao theo vòng tròn làn sóng, mà tâm điểm là khu nghĩa trang Hoàng Dương, ngày nay đã trở thành khu di tích bảo tồn của lịch sử cách mạng hiện đại Việt Nam.

Bốn giờ sáng, xếp Lé mở cửa xà lim. Chị Sáu đã sẵn sàng trong bộ quần áo bà ba trắng. Chúa đảo Jatty, chánh án, đội lính hành quyết và cố đạo Pháp... bọn chúng đến đông đủ vì hiếu kỳ? Vì ngạc nhiên? Vì kính phục? Vì đầu tiên có một người phụ nữ còn dưới tuổi thành niên bị bắn ở ngoài đảo khơi xa cách đất liền này. Chúng sợ việc hành quyết chị Sáu trong đất liền sẽ gây nhiều ảnh hưởng xấu, Jatty hỏi chị Sáu:

- Có khai gì nữa không? 

- Không.

Chúa ngục rót rượu đưa mời chị Sáu:

- Một lát nữa cô sẽ bị xử bắn. Cô uống đi một cốc, hơi rượu sẽ làm cô thêm can đảm.

Chị Sáu mỉm cười, trả lời:

- Rất cảm ơn? Nếu các ông cần rượu để có thêm can đảm, xin mời cứ tự nhiên.

Chúa ngục kinh ngạc, trố mắt nhìn cô gái.

Bọn chúng dẫn chị đi trước, hai tay không bị xích. Xếp Lé đeo súng đi kèm. Tiếng hát vang lên... Tiếng hát của một người con gái đi đến nơi hành quyết. Chao ôi? Có biết bao nhiêu là tiếng hát ở trên cõi đời này, trong cuộc sống ồn ào này, bằng các thứ tiếng khác nhau, nhưng tôi đoán chắc là không có giọng hát nào xúc động lòng người bằng giọng hát của chị Võ Thị Sáu trên đường đến pháp trường hôm đó. Chị đã bước đến cái chết bằng lời ca. Con người ta không thể tự chọn cách thức mình sinh ra, nhưng lại có thể tự chọn lý tưởng để sống, và tự chọn cách thức để kết thúc cuộc đời.

Tiếng hát đã trở thành một câu chuyện thần thoại lan tỏa trong không gian và thời gian, làm rung động con tim những người con trai, con gái đang thổn thức yêu đương, tiếng hát làm nhòa nước mắt các bà mẹ những người đã hai thứ tóc trên đầu lúc nào cũng lo lắng hạnh phúc cho con cháu, tiếng hát nâng đỡ những người ngã xuống đứng lên, những người chán nản thêm hy vọng, những người nhụt chí hãy vững vàng... Nếu được làm phim về chị Võ Thị Sáu, tôi sẽ cho đi trong tiếng hát đó là bàn tay đưa lên giựt khăn bịt mắt của anh Nguyễn Văn Trỗi, là nụ cười của chị Võ Thị Thắng, là câu nói "hành động vì dân tộc tôi" của anh Nguyễn Thái Bình... là những câu nói, những hành động còn mãi với thời gian.

Dân tộc Việt Nam là một dân tộc bất khuất?

Cố đạo Tây xin phép được làm lễ rửa tội cho chị Võ Thị Sáu. Chị nói:

- Tôi không có tội. Yêu nước không phải là một tội.

Có cái chết hóa thành bất tử
Có những lời hơn mọi lời ca 
Có con người như chân lý sinh ra...

Đúng như vậy, về mặt một ý nghĩa nào đó chị Võ Thị Sáu của chúng ta không chết. Chị sẽ sống cùng lịch sử cách mạng Việt Nam. Chị đã làm rạng rỡ cho non sông đất nước này, tô điểm cho khuôn mặt tuổi trẻ Việt Nam dám ngẩng cao sánh vai cùng tuổi trẻ năm châu trong lịch sử chống phát xít và đế quốc thực dân trên hành tinh trái đất. 

Tuổi trẻ Việt Nam sau chiến tranh nghĩ gì và làm gì bây giờ? Trước những thách thức về kinh tế, trước những biểu hiện tiêu cực của cuộc sống, có khi nào chúng ta đã chán nản, thiếu lòng tin, thất vọng, bi quan, nếu có giây phút nào như thế, bạn hãy nghĩ đến Võ Thị Sáu. Chị Sáu sẽ kể với bạn rằng, lúc nào chị cũng lạc quan, cũng tin tưởng vào thắng lợi, ngay cả lúc phải trả giá cho tương lai bằng sinh mạng duy nhất của chính mình.

Nhìn những người đang đào huyệt cho chị, chị dừng lại hỏi họ:

- Huyệt của tôi?

Những người tù đào huyệt nghẹn ngào không dám trả lời.

Chị rút bông hoa gài trên mái tóc, đưa cho mấy người tù.

- Tặng mấy anh bông hoa này. Cảm ơn mấy anh đã đào huyệt cho tôi. Hôm nay mấy anh mới đào một cái nhỏ. Nhưng ngày mai, mấy anh cần đào một cái huyệt thật to...

Những người tù ngơ ngác nhìn nhau. Chị Sáu nháy mắt, hất hất về phía bọn Pháp:

- Một cái huyệt thật to để chôn những kẻ bắn tôi hôm nay...

Mùa hoa lêkima nở 
Quê ta miền đất đỏ
Sông núi vẫn nhớ tên người anh hùng
Đã chết cho đời sau...

Bình luận (0)
Trịnh Thành Công
26 tháng 4 2016 lúc 17:05

Chị Võ Thị Sáu tên thật Nguyễn Thị Sáu, sống ở xã Phước Thọ, quận Đất Đỏ, tỉnh Bà Rịa nay thuộc xã Phước Thọ, huyện Đất Đỏ,tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu. Giống như các anh mình, chị đã tham gia vào các hoạt động bí mật ở địa phương[3].

Mới 14 tuổi, chị đã đi theo anh trai tham gia Việt Minh trốn lên ở trên chiến khu. Năm 1949, chị tham gia đội Công an xung phong làm liên lạc, tiếp tế. Năm 1950 tại Trận chiến Võ Thị Sáu bị chính quyền Pháp bắt sau khi đã ném lựu đạn tại chợ Đất Đỏ, giết chết cai tổng Tòng. Tại phiên tòa đại hình, tuy mới 16 tuổi, nhưng chị Võ Thị Sáu đã hiên ngang khẳng định: "Yêu nước chống bọn thực dân xâm lược không phải là tội". Và khi quan tòa rung chuông ngắt lời chị, tuyên án: "Tử hình, tịch thu toàn bộ tài sản", chị đã thét lớn: "Ta còn mấy thùng rác ở khám Chí Hòa, tụi bây vô mà tịch thu!". Tiếp đó là tiếng hô: "Đả đảo thực dân Pháp! Kháng chiến nhất định thắng lợi!"[4].

Tòa án binh Pháp kết án tử hình chị vào tháng 4 năm 1951. Sau gần ba năm tra tấn, giam cầm, quân Pháp đưa chị ra giam ởCôn Đảo. Dù các luật sư biện hộ cho chị đã phản đối án tuyên này với lý do chị chưa đủ 18 tuổi. Trước khi bị đưa ra hành án, chị bị đày qua các nhà tù Chí Hòa, Bà Rịa và Côn Đảo. Vì quân Pháp không dám công khai thi hành bản án đối với chị, họ đã lén lút đem chị đi thủ tiêu. Một giai thoại kể khi nhóm đao phủ bảo chị quỳ xuống, chị đã quát lại: "Tao chỉ biết đứng, không biết quỳ!".[5]

Vào 7 giờ sáng ngày 23 tháng 1 năm 1952, Chị bị xử bắn tại Côn Đảo[6]. Biết sắp bị hành hình, suốt đêm 22, chị hát những bài ca cách mạng: Lên đàng, Tiến quân ca, Cùng nhau đi hùng binh... Khi lắng nghe thấy bước chân đao phủ giải chị Sáu đến nơi hành hình, tất cả anh em đồng chí trong ngục cùng đứng dậy hát vang bài Chiến sĩ ca - bài hát dành để bày tỏ lòng cảm phục, tiếc thương và tiễn đưa những người đồng đội ra pháp trường.

Trước khi bị bắn, viên cố đạo làm lễ rửa tội,hắn nói:"Hãy để cha rửa tội cho con.". Chị gạt phắt lời viên cha cố: "Tôi không có tội. Chỉ có kẻ sắp hành hình tôi đây mới là có tội.". Cố đạo kiên nhẫn thuyết phục: "Trước khi chết, con có điều gì ân hận không?". Chị nhìn thẳng vào mặt ông ta và mặt tên chánh án, trả lời: "Tôi chỉ ân hận là chưa tiêu diệt hết bọn thực dân cướp nước và lũ tay sai bán nước". Ra đến pháp trường, chị nói: "Không cần bịt mắt tôi. Hãy để cho đôi mắt tôi được nhìn đất nước thân yêu đến giây phút cuối cùng và tôi có đủ can đảm để nhìn thẳng vào họng súng của các người!". Nói xong, chị bắt đầu hát bài Tiến quân ca. Khi lính xử bắn lên đạn, chị ngừng hát và hô vang những lời cuối cùng:"Đả đảo bọn thực dân Pháp. Việt Nam độc lập muôn năm. Hồ Chủ tịch muôn năm!"[4]

Mộ của Võ Thị Sáu hiện đang còn ở Nghĩa trang Hàng Dương Côn Đảo.

Bình luận (0)
Chi Đào
Xem chi tiết
Hoàng Minh Hằng
28 tháng 3 2022 lúc 16:08

chị là người rất dũng cảm..........

Bình luận (0)
Vũ Quang Huy
28 tháng 3 2022 lúc 16:08

tham khảo

Qua quá trình chiến đấu chống quân thù của chị được lịch sử ghi lại, chị được biết đến là nữ chiến sĩ dũng cảm, gan dạ, không sợ bất cứ kẻ thù nào, lòng dũng cảm của chị khiến người đời sau phải nể phục

Bình luận (0)
(っ◔◡◔)っ ♥ Kiera ♥
28 tháng 3 2022 lúc 16:08

Tham khảo:
Chị Võ Thị Sáu sinh năm 1933 tại xã Phước Thọ, nay là xã Phước Long Thọ, huyện Đất Đỏ, tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu. Qua quá trình chiến đấu chống quân thù của chị được lịch sử ghi lại, chị được biết đến là nữ chiến sĩ dũng cảm, gan dạ, không sợ bất cứ kẻ thù nào, lòng dũng cảm của chị khiến người đời sau phải nể phục.

Bình luận (0)
Tony Tony Chopper
Xem chi tiết
Không Tên
25 tháng 2 2018 lúc 19:12

Chị Võ Thị Sáu, sinh năm 1933 trong một gia đình nghèo ở Đất Đỏ, cha làm nghề đánh xe ngựa, mẹ bán bì bún tại chợ Đất Đỏ; đầu năm 1946, thực dân Pháp trở lại chiếm các địa bàn tại Bà Rịa lần thứ hai, trong đó có Đất Đỏ. Chi Sáu lúc ấy cũng vừa tròn 13 tuổi, với bản chất thật thà, hiền lành và chất phát, yêu quê hương, đất nước, nên nhìn thấy những cảnh giết người, cướp của tàn bạo của bọn lính Pháp, trong lòng chị đã hình thành một ý chí căm thù mãnh liệt, sâu sắc bọn thực dân xâm lược.

Trước sự đau thương và mất mát của quê hương, đã thúc đẩy các tầng lớp nhân dân trong huyện tham gia kháng chiến chống thực dân Pháp, trong đó có chị Võ Thị Sáu; cuộc đời chị Sáu gắn bó cách mạng kể từ đó. Năm 1947, lúc 14 tuổi Sáu vừa làm nhiệm vụ mua hàng, vừa làm nhiệm vụ giao liên để nắm tình hình địch và làm mật hộ viên công an xung phong Đất Đỏ. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng chị rất mưu trí, lanh lẹ và chị luôn hoàn thành nhiệm vụ được phân công.

Năm 1949, chị đã trở thành người đội viên công an xung phong Đất Đỏ. Chị đã dũng cảm, sáng tạo và luôn hoàn thành nhiệm vụ người chiến sĩ công an xung phong, tham gia nhiều trận chiến đấu để bảo vệ quê hương, trong đó nổi bật nhất là trận đánh diệt tên cai tổng nổi tiếng ác ôn ở Đất Đỏ vào năm 1949 và dùng lựu đạn phá cuộc mít tinh tuyên truyền do Pháp thực hiện tại huyện. Vì vậy, bọn thực dân Pháp vô cùng lo sợ và căm tức đối với hoạt động của đội công an xung phong mà tiên phong là chị Võ Thị Sáu, nên từ đó, bọn chúng ra sức truy lùng ráo riết.

Vào tháng 12/1949, trong một chuyến công tác tại Đất Đỏ, chị Sáu đã sa vào tay giặc, hơn một tháng bị giam giữ tại nhà tù Đất Đỏ và khám đường Bà Rịa, địch dùng nhiều thủ đoạn tra tấn dã man nhưng chúng vẫn không lấy được một lời khai nào của chị, sau đó bọn chúng đưa chị về giam giữ ở khám Chí Hòa. Mặc dù bị địch giam giữ nhưng chị Sáu vẫn tiếp tục làm liên lạc cho các đồng chí trong khám và cùng các chị, em trong tù đấu tranh buộc địch phải cải thiện cuộc sống trong nhà tù. Trước tinh thần đấu tranh quyết liệt và không nao núng của chị Sáu cùng những đồng chí trong tù, dù không đủ bằng chứng, nhưng thực dân Pháp cùng bọn tay sai vẫn kết án tử hình và đày chị ra Côn Đảo.

Bình luận (0)
nguyen tuong huy
25 tháng 2 2018 lúc 19:11

lớp mấy

Bình luận (0)
Thái hửu hùng
25 tháng 2 2018 lúc 19:12
Lên mạng mà chép bạn akk
Bình luận (0)
Ngân 2k10
Xem chi tiết
minh nguyet
4 tháng 7 2021 lúc 21:31

Tham khảo nha em:

Võ Thị Sáu tên thật là Nguyễn Thị Sáu sinh năm 1935 mất ngày 23 tháng 3 năm 1952, là một nữ anh chiến sĩ được tặng danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân. Cô quê ở vùng Đất Đỏ, Long Điền, tỉnh Bà Rịa (nay thuộc xã Phước Thọ, huyện Đất Đỏ, tỉnh Bà Rịa- Vũng Tàu). Năm 1949 cô tham gia đội Công an xung phong Đất Đỏ làm liên lạc, tiếp tế. Năm 1950, khi mới 15 tuổi cô bị chính quyền Pháp bắt và bị tòa án binh Pháp kết án tử hình vào tháng 4 năm 1951 vì đã ném lựu đạn tại chợ Đất Đỏ, giết chết một Cai Tổng Tòng quan ba và gây thương tích cho 20 tên lính Pháp. Tuy nhiên, các luật sư biện hộ cho cô phản đối án tuyên này với lý do cô chưa đủ 18 tuổi. Tấm gương của chị Võ Thị Sáu làm cho chúng em vô cùng ngưỡng mộ, kính trọng.

Bình luận (4)
Phía sau một cô gái
4 tháng 7 2021 lúc 21:56

Tham khảo:

   Võ Thị Sáu - một người con gái sinh ra ở vùng Đất Đỏ thuộc vùng Long Đất, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu của nước Việt Nam ta ngày nay. Chị sinh năm 1933, là người con gái vô cùng thông minh, mưu trí. Dù tuổi đời còn rất nhỏ nhưng chị đã tham gia làm liên lạc cho đoàn quân cách mạng và lập được nhiều chiến công to lớn.

   Năm 1948, chị được cấp trên giao cho nhiệm vụ vô cùng quan trọng đó chính là phải đánh phá một buổi mít tinh nhằm kỉ niệm ngày Quốc Khánh của thực dân Pháp để gây nhiễu loạn và phá hoại âm mưu của kẻ thù. Tại buổi lễ mít tinh đó chị Võ Thị Sáu đã tung lưu đạn vào khán đài có tỉnh trưởng Lê Thành Trường - một lãnh đạo cấp cao của bè lũ tay sai cho thực dân Pháp. Chính chiến công đó đã giúp chị lập được nhiều chiến công oanh liệt hơn

  Sau đó, chị Võ Thị Sáu được cơ qua trung ương Đảng giao cho nhiệm vụ tiêu diệt kẻ gian tế, nên tháng 2 -1950 trong khi đi làm nhiệm vụ chị đã bị bắt giữ. Bọn chúng đã tra tấn chị vô cùng dã man, bắt chị khai ra những đòng đội của mình. Nhưng chị anh dũng kiên quyết không khai, chúng dùng nhiều thủ đoạn tra tấn tàn bạo như dùng dùi cui điện giật vào người chị,... Nhưng mọi hình thức tra tấn càng làm chị thêm căm hận kẻ thù và quyết không khai nữa lời.

   Cuối cùng không làm gì được chị, chúng buộc lòng đùa chị ra Côn Đảo là nơi chuyên giam giữ và đày đọa những người tù chính trị của nước ta, là nấm mồ chôn thân của rất nhiều người anh hùng cách mạng.

   Tới ngày 23/1/1952, chị Võ Thị Sáu bị mang ra pháp trường xử tử khi tuổi đời chỉ tròn mười chín. Cho tới sau này, khi đất nước sạch bóng quân thù chị đã được phong danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang Nhân dân

   Tấm gương của chị Võ Thị Sáu làm cho chúng em vô cùng ngưỡng mộ, kính trọng vì những gì chị đã hy sinh cho quê hương, tổ quốc để chúng em hôm nay được hưởng cuộc sống thái bình

Bình luận (0)
Minh Tâm Phạm Ngọc
26 tháng 3 2022 lúc 22:28

Tham khảo :

Chị Võ Thị Sáu sinh ngày 1933 và mất năm 1952 tại quê hương Đất Đỏ. Sinh ra trong một gia đình nghèo. Cha làm nghề đánh xe ngựa chở thuê khách. Mẹ làm nghề bán bì bún tại chợ Đất Đỏ . Năm chị Sáu lên 11 tuổi , thực dân Pháp sang xâm lược Bà Rịa , trong đó có cả Đất Đỏ. Chị phải bỏ dở việc học, ở nhà giúp ba mẹ kiếm sống và đồng thời theo anh trai giác ngộ bí mật lên chiến khu tiếp tế ,giúp lực lượng cách mạng kháng chiến. Năm lên 14 tuổi , chị kết nạp thành viên của Đội công an xung phong Đất Đỏ để đi làm liên lạc viên. Chị còn tham gia nhiều trận tập kích , dùng nhiều viên lựu đạn diệt chết nhiều kẻ thù Phú Lãng Sa - nước Pháp và Việt gian- người Việt công tác với giặc Pháp. Giữa buổi trưa nào đó, lợi dụng lúc đám người đi làm căn cước , chị ném lựu đạn vào phòng của nhiều tên lính Pháp, có cả tên Tổng Tòng và hô to" Việt Minh tấn công " rồi kéo mấy chị em cùng chạy thoát khiến cho tên Tổng Tòng bị thương quá nặng nhưng chưa chết lại làm nhiều tên lính bị thương . Vụ nổ bất ngờ làm cho bọn ác ôn sợ khiếp vía , chúng không còn truy lùng Việt Nam như trước. Sau nhiệm vụ này, chị Sáu được tuyên dương khen ngợi trước sự thán phục của nhân dân. Một lần , Đội công an xung phong Đất Đỏ có nhiệm vụ tiêu diệt cuộc Meeting - Quốc Khánh Pháp. Chị biết rằng đây là công việc gian nan nguy hiểm nhưng chị vẫn xin chủ động đánh trận này, chị giấu lựu đạn vào một góc chợ từ nửa đêm , đến sáng thì chị nhẹ nhàng ném lựu đạn, uy hiếp giải tán cuộc Meeting này. Một lần đang làm nhiệm vụ thì chị bị thực dân Pháp bắt được, mặc dù chúng tra tấn dã man như: đánh đập , đánh bằng roi , bóp cổ, đá , tát ,... nhưng chị Sáu không hề khai báo, chịu đựng nỗi đau đớn để bảo vệ cho Tổ Quốc. Chúng chuyển chị đến Khám Chí Hòa và mở một phiên tòa :" Phạm nhân Võ Thị Sáu can tội giết người, dám phá rối trị an, có quyền chống lại nền bảo hộ của nước Pháp . Tuyên án : Tử hình, tịch thu toàn bộ gia sản." . Chị đã thét lại : " Tao còn mấy thùng rác ở Khám Chí Hòa , tụi bay vô mà tịch thu. Đả đảo thực dân Pháp . Kháng chiến nhất định thắng lợi." Bọn lính còng tay chị lôi đi để không gây náo loạn ở phiên tòa. Các luật sư lợi dụng lúc nàu để tránh khỏi biện pháp tử hình chị vì chị chưa đủ tuổi 18 và cũng muốn đưa chị khỏi bị hành hình nhưng phiên tòa Pháp vẫn tuyên án tử hình chị. Bản án nầy đã gây chấn động không chỉ ở nước Việt mà còn ở nước Pháp. Chúng chuyển chị đến ngày 15/1/1952 ra Côn Đảo để hành hình nữ chiến sĩ. Ngày 23/1/1952 lúc 5 giờ chị bị đưa đến văn phòng để làm lễ rửa tội. Viên cố đạo nói: "Bây giờ cha rửa tội cho con . " . Chị đáp lại: " Tôi không có tội, chỉ những kẻ sắp hành hình tôi đây mới là có tội"  Viên cố đạo thuyết phục , hỏi: " Trước khi chết , con có điều gì ân hận không ?" . Chị đáp lại: " Tôi chỉ ân hận là chưa tiêu diệt hết bọn thực dân Pháp cướp nước và lũ tay sai bán nước." Chị bị đem đi tử hình vào lúc 7 giờ ngày 23/1/1952 . Chúng bắt chị quỳ xuống nhưng chị thét : " Tao chỉ biết đứng, không biết quỳ." . Chúng bịt mắt chị nhưng người con gái Đất Đỏ bảo rằng: " Không cần bịt mắt tôi, hãy để cho đôi mắt tôi được nhìn đất nước thân yêu đến giây phút cuối cùng. Và tôi có đủ can đảm để nhìn thẳng vào họng súng của các người." . Sau đó chúng gỡ khăn bịt mắt chị, chị hát vang bài Tiến quân ca , sau khi hát xong nhìn lại mảnh đất Việt Nam thân yêu một lần cuối trước khi hy sinh rồi nói câu cuối : " Đả đảo thực dân Pháp. Việt Nam độc lập muôn năm. Hồ Chí Minh muôn năm." rồi hy sinh tuổi 18. Qua câu chuyện này nhắn nhủ cho em biết rằng : Ta thà chết vì Tổ quốc thân yêu còn hơn làm nô lệ cho lũ cướp nước khác. Vì nhờ có sự anh dũng của chị nên nhà nước công nhận chị là liệt sĩ và trao tặng danh hiệu phần thưởng Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân và huân chương chiến công hạng nhất cho người nữ thiếu nữ tuổi thanh xuân. Em thấy biết ơn chị rất nặng và cảm thấy chị là thiên thần tuổi trẻ tài cao cho quê hương Việt Nam này. Xin vĩnh biệt nữ anh hùng Võ Thị Sáu kính mến của toàn thể dân tộc Việt Nam.

Bình luận (0)
lin phạm
Xem chi tiết
IloveEnglish
30 tháng 3 2023 lúc 18:09

1. Ôi, chị Võ Thị Sáu thật quả cảm!
2.
hồn nhiên = ngây thơ
kinh ngạc = ngạc nhiên
gan dạ = dũng cảm 
hiên ngang = tự tin

Bình luận (0)
lin phạm
30 tháng 3 2023 lúc 16:59

giúp mình ạ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bình luận (0)